Đại Đường Tham U Lục
Chương 9.1: Đêm tối
Không thể tha thứ
A Huyền chỉ nhìn thấy lúc Tiểu Lệ Hoa sắp chết, là Liên Kiều rút dao, lại thêm hành động Liên Kiều giá họa cho Vương Ninh An, đương nhiên sẽ nhận định nàng ta là hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng thần sắc giọng điệu phủ nhận của Liên Kiều ở trong Thiên hồng lâu, lại khiến nàng không thể nào kiên định được.
May mà lão Chu lấy Huyền Ảnh làm ví dụ, A Huyền mới nhanh trí lóe lên một ý nghĩ, lập tức tỉnh ngộ.
Trước tiên nói đến trong phủ nha, Viên Thứ Kỷ nghe những lời A Huyền nói, đầu tiên là hơi mở hai mắt ra, sau đó lại cười rộ lên: “Ngươi nói cái gì? Là Tiểu Lệ Hoa? Ý của ngươi, chẳng lẽ là Tiểu Lệ Hoa tự g.i.ế.c chính nàng ta sao?”
A Huyền nói: “Đúng vậy.”
Viên Thứ Kỷ thấy thần sắc cậu ấy bình tĩnh, chầm chầm thu nụ cười lại: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Hắn đã sớm biết A Huyền có chút giao tình với Liên Kiều, lúc này thấy cậu ấy đến đây, đương nhiên cho rằng là vì giải vây cho Liên Kiều.
Viên Thứ Kỷ nói: “Chính miệng Liên Kiều thừa nhận là nàng ta giá họa cho Vương Ninh An, nếu như không phải muốn tìm người chịu tội thay, nàng ta cần gì phải tốn công tốn sức như thế. Đúng rồi… Quan trong nhất là, hung khí còn được “bảo quản thỏa đáng” ở trong phòng của nàng ta đấy.”
Nha hoàn phụ trách đưa bọc đồ trước đố cuối cùng cũng khai rồi, nói rõ hôm đó sau khi Vương Ninh An đi, nàng ta nhìn thấy bọc đồ kia để lại ở cửa, vốn chần chừ có phải đi vào hỏi Tiểu Lệ Hoa xong rồi tính tiếp hay không, là Liên Kiều xuất hiện ở dưới hành lang, chỉ bảo nàng ta với những lời nói như bây giờ cầm đi đuổi theo Vương Ninh An vẫn còn kịp, lúc này nha hoàn mới ôm bọc đồ chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-9-1-dem-toi.html.]
Sau đó nghe nói trong bọc đồ kia là bộ y phục dính máu, bởi vì sợ bị liên lụy, nàng ta đã trốn đi, không dám thừa nhận.
Sắc mặt Viên Thứ Kỷ lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Lúc trước đóa hoa ngọc rơi ở trong phòng Tiểu Lệ Hoa là của Liên Kiều, chắc chắn là lúc nàng ta ra tay g.i.ế.c người, không cẩn thận làm rơi, tư thế c.h.ế.t của Tiểu Lệ Hoa, hai mắt của nàng ta rõ ràng là nhìn chằm chằm vào đóa hoa ngọc ở dưới gầm bàn kia. Cũng chính vì như vậy bản quan mới phát hiện ra vị trí của đóa hoa ngọc này. Đây mới là manh mối thật sự mà Tiểu Lệ Hoa để lại, chứ không phải là chữ m.á.u không có thật trong miệng một số người.”
A Huyền nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, là chỉ cậu ấy nói dối.
Viên Thứ Kỷ hừ lạnh nói: “Nếu như ngươi thân thiết với người trong Thiên hồng lâu, sao lại không biết Tiểu Lệ Hoa vốn là nạn dân tị nạn đến biên thùy, từ nhỏ đã bị mẫu thân bán vào trong lâu, bởi vì tư chất bình thường nên tú bà không chịu tiêu tiền lên người nàng ta, bởi vậy không thông văn viết không biết mặt chữ? Sao có thể nghĩ đến việc bôi một chữ “Vương” trước khi c.h.ế.t được chứ?”
A Huyền suy nghĩ, không hề gấp gáp tranh luận: “Nói như vậy, đại nhân đã nhận định Liên Kiều g.i.ế.c người sao?”
Viên Thứ Kỷ nói: “Tuy rằng bổn quan là Thứ sử đại diện, nhưng cũng không phải là quan lại hồ đồ thô lỗ tùy tiện, không nói đến việc tìm cách chứng thực xem mạng người như cỏ rác, bộ y phục dính m.á.u kia cũng đã được điều tra rõ ràng, vốn không phải là bộ Vương Ninh An mặc ngày hôm đó, mà là bộ lúc ông ta thân thiết với Tiểu Lệ Hoa trước đây, đã để lại ở trong phòng nàng ta. Hơn nữa trải qua thẩm vấn kỹ càng, trong lâu có hai người khai ra, hôm đó sau khi Vương Ninh An đi, từng nhìn thấy Tiểu Lệ Hoa xuất hiện ở cửa… Có thể thấy lúc Vương Ninh An đi nàng ta vẫn còn sống, sau đó… chính là Liên Kiều cô nương tiếp tay, ngươi còn muốn nghe tiếp không?”
A Huyền nói: “Liên Kiều g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Lệ Hoa như thế nào vậy?”
Viên Thứ Kỷ nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
A Huyền nói: “Tiểu Lệ Hoa bị thương rất nặng, nếu như có người đ.â.m nàng ấy bị thương từ phía đối diện, khoảnh khắc đó nhất định là m.á.u tươi văng khắp nơi, đau không thể đỡ, nàng ấy nhất định sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết hoặc là cố hết sức giãy dụa. Mà trong lâu người đến người đi, lại không có người nào nghe thấy động tĩnh gì trong phòng Tiểu Lệ Hoa, nếu như không ai phát hiện ra, trừ khi Tiểu Lệ Hoa bị hung thủ khống chế, nhưng nếu như hung thủ muốn chế ngự được Tiểu Lệ Hoa ở cự ly gần mà còn muốn để lại loại vết thương này, trên người nhất định bị m.á.u nhuộm thấu. Đại nhân nói Vương Ninh An chưa từng mặc bộ xiêm y dính m.á.u đó, mà là sau khi xong chuyện bị Liên Kiều vu oan, Tiểu Lệ Hoa c.h.ế.t như thế nào, chẳng phải chân tướng đã rõ ràng rồi sao?”