Đại Đường Tham U Lục

Chương 8.2: Hung thủ thật sự

A Huyền chính là bởi vì hình ảnh trong con d.a.o vừa rồi mà hoảng sợ kinh người. Trước đây Liên Kiều nói không phải nàng ta g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa, nhưng bây giờ hung khí được lục soát ra ở trong phòng nàng ta, bộ y phục dính m.á.u cũng là nàng ta giá họa cho Vương Ninh An, lại thêm những gì vừa mới nhìn thấy, quả thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Sai người áp giải Liên Kiều ra ngoài, lúc ra khỏi cửa, Liên Kiều đột nhiên trầm giọng nói: “Ta chỉ là làm chuyện ta nên làm.”

Câu nói này không đầu không đuôi, cũng không biết là nói với người nào.

Trước mặt nàng ta chính là Lục Phương và Ngô Thành, Lục Phương hỏi: “Ngươi thừa nhận đã g.i.ế.c người sao?”

Liên Kiều không để ý, nhưng lúc sắp đi lại quay đầu, nhìn A Huyền cười dịu dàng: “Ca ca ngươi không ở đây, bữa cơm này, cho ta thay hắn tận tâm ý, ngươi ăn rồi hẵng đi, không cần vội vàng.”

Sau khi Liên Kiều bị đưa đi, tiểu nha hoàn hầu hạ nàng ta bước vào, thấy A Huyền vẫn còn ở đây, thì rụt rè hỏi: “Ca ca, làm sao tỷ tỷ nhà ta lại bị mang đi vậy, tỷ ấy sẽ không sao chứ?”

A Huyền không biết trả lời như thế nào.

Huyện Đồng thành Tây, có một ngôi miếu Dược sư Bồ Tát, bởi vì lúc trước khói lửa chiến tranh lưu lạc ly tán, bách tính đến bái tế cũng tự ít đi, trải qua nhiều năm tháng, đã lộ ra hiện tượng rách nát, trong viện cỏ dại mọc thành bụi, tượng đá nghiêng đổ, mạng nhện trên đại điện kết loạn xạ, màn trướng nứt vụn, tượng Bồ Tát ở mãi trên cao kia cũng tróc sơn mất màu, càng thêm không ai để ý tới.

Vì thế nơi này, đã trở thành nơi tụ tập đám ăn mày.

Ngày hôm đó, những tên ăn mày lớn nhỏ khác đều đi ra ngoài ăn xin rồi, chỉ có một lão ăn mày tuổi tác đã cao, bởi vì tay chân không tiện, nên một mình xiêu vẹo ở bên cạnh ngựa đá trước cửa miếu, nhân lúc sắc trời còn đẹp, mở rộng áo bông phơi nắng.

Mặt trời qua trưa vô cùng tốt, phơi nắng đến mức trên mặt cho chút nóng rát, trên người cũng hơi ngứa ngáy.

Lão ăn mày có kinh nghiệm phong phú, thò bàn tay như cành cây khô ra, móc tới sờ lui ở ngực, nếu như may mắn sờ ra được một con rận, hai mắt sẽ phát sáng, vội vàng bỏ vào trong miệng, răng trên oán giận răng dưới, phát ra tiếng lộp bộp, vô cùng thích ý.

Đang lúc hết sức phấn khởi, chóp mũi ngửi thấy một hương thơm theo gió mà đến, lão ăn mày chỉ coi như là nằm mơ, nheo mắt lại duỗi dài cổ ra, chỉ mong giấc mơ này tỉnh lại chậm một chút, ngửi thêm được một lúc, thì được thêm chút lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-8-2-hung-thu-that-su.html.]

Ai ngờ đâu hương thơm kia càng ngày càng nồng đậm, lão ăn mày mở đôi mắt ra, lại nhìn thấy dưới bầu trời trong xanh có một bóng người đang đứng, bởi vì ngước lên nhìn, bóng người kia có vẻ đặc biệt cao lớn.

Người ăn mày chớp chớp mắt, mới nhếch miệng chào hỏi: “Hóa ra là Thập Bát Tử, hôm nay làm sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Trong lúc hỏi đã nhìn thấy trong tay A Huyền mang theo một một số gói giấy dầu, đương nhiên những hương thơm kia cũng là từ chỗ này truyền đến.

Lão ăn mày đã sớm tuôn trào nước miếng, lại không dám hy vọng xa vời.

A Huyền hỏi: “Những người khác vẫn chưa trở về sao? Ta đem đồ tốt đến mời mọi người ăn.”

Ban đầu chỉ muốn ngửi hương thơm nhiều một chút đã cảm thấy thỏa mãn nỗi lòng, bây giờ lại có thể ăn được gà rán ngỗng giòn vừa béo vừa mềm, đối với lão ăn mày mà nói, đây quả thật chính là ánh mặt trời chợt mở, giấc mộng đẹp đẽ nhất trở thành sự thật.

Vì thế buổi chiều này, trong miếu Bồ Tát vô cùng náo nhiệt, quả thật là giống như đón Tết.

So sánh với tình hình trong Thiên hồng lâu trước đây, đúng thật là nửa vui nửa buồn, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.

Nghe nói Liên Kiều bị mang thẳng đến phủ nha, ban đầu A Huyền muốn đến phủ nha nghe ngóng, thế nhưng lưỡng lự ở cửa phủ nha nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa từng bước vào.

Viên Thứ Kỷ vậy mà lại nghĩ đến việc phái người âm thầm theo dõi, đương nhiên Lục Phương và Ngô Thành cũng đều nghe thấy những lời nàng truy hỏi Liên Kiều, nếu như Viên Thứ Kỷ hỏi vì sao nàng lại biết là Liên Kiều bỏ bộ y phục dính m.á.u vào trong bọc đồ, nàng sẽ trả lời như thế nào?

Lẽ nào nói là: “Ta nhìn thấy?”

Vả lại bất kể Viên Thứ Kỷ có tin hay không, có liên quan đến “bản lĩnh” siêu việt lạ thường này của mình, A Huyền lại không muốn nhắc đến từ tận đáy lòng, càng không muốn bởi vậy mà nảy sinh chuyện phức tạp.

Ngoài ra, A Huyền cũng không biết bản thân có nên đi vào, nếu đi vào gặp Viên Thứ Kỷ lại phải nói cái gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận