Đại Đường Tham U Lục
Chương 6.1: Trời sinh
Ngươi có thể hiểu ma quỷ?
Lục Phương rời khỏi phủ nha, đi bộ trở về, lúc sắp đến huyện nha, vừa hay nhìn thấy trên đường phía đối diện là Thập Bát Tử và nha sai Cao Kiến sóng vai bước tới.
Không biết Cao Kiến đang cúi đầu nói cái gì, Thập Bát Tử trừng hắn ta một cái, Cao Kiến cười ngượng ngùng.
Lục Phương vểnh tai lên, nghe loáng thoáng thấy Cao Kiến nói: “… Vừa nãy không phải ngươi không nghe thấy, nói tà ma như vậy, lừa ta tối hôm qua không có mặt, đám khốn kiếp bên trong huyện nha kia, cứ cố ý giấu ta, người nào người nấy không chịu nói sự thật. A Huyền tốt xấu gì ngươi cũng từng đi, ngươi nói ta chắc chắn sẽ tin, rốt cuộc Tiểu Lệ Hoa c.h.ế.t như thế nào vậy? Thật sự không phải bị cưỡng gian trước rồi sau đó bị g.i.ế.c sao?”
Hóa ra bởi vì Thiên hồng lâu c.h.ế.t mất một kỹ nữ, sáng sớm hôm nay tin tức đã lan truyền khắp huyện Đồng, thanh lâu, kỹ nữ, đủ mọi hạng người, thêm mắm thêm muối, chớp mắt đã sinh ra rất nhiều các loại lời đồn đại, nhưng không một cái nào không siêu việt lạ thường, mơ hồ ly kỳ.
Hôm nay hai người Cao Kiến và Thập Bát Tử đi tuần tra đường xá, đã quấn lấy cậu ấy cả đoạn đường, mới đầu Thập Bát Tử không hề để ý tới, ai ngờ trên đường này lại càng nghe đầy những lời đồn đại đầu đường xó chợ hơn, ví dụ như có lời đồn nói là một khách làng chơi, bởi vì ăn chùa không nhận nợ, lôi kéo giằng co với Tiểu Lệ Hoa, dưới cơn tức giận chó cùng rứt giậu, mọi thứ như thế… càng làm cho lòng Cao Kiến ngứa ngáy khó chịu.
Thập Bát Tử nói: “Tích thêm chút khẩu đức là quan trọng, chỉ là án mạng bình thường mà thôi, bây giờ phủ nha có Thứ sử đại nhân mới đến, đang nghiêm túc điều tra vụ án này, tin rằng rất nhanh sẽ lộ rõ chân tướng.”
Cao Kiến thấy sắc mặt kính nể của cậu ấy, cũng biết tính tình trước nay của cậu ấy, thở dài, không còn ý định nghe ngóng.
Chỉ vỗ ót một cái nói: “Đúng rồi, vì chuyện ồn ào này mà ta gần như quên mất chuyện nghiêm túc, vụ mua bán lớn kia của nhà Tào tài chủ ở huyện Lâm, ngươi có muốn đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-6-1-troi-sinh.html.]
Thập Bát Tử lắc đầu, Cao Kiến nói: “Tào tài chủ là một người thoáng tay, nếu như ngươi thật sự làm được, chỉ sợ từ chức quan này không làm một năm, cũng vẫn dư dả thong dong như trước.
Thập Bát Tử vẫn không nói gì. Cao Kiến sốt ruột: “Lần trước lão đầu ở Tùng Tử Lĩnh kia nghèo như vậy, một đồng xu cũng không lấy ra được, ngươi còn chịu giúp đỡ đấy, sao mà gặp được công việc phú quý, thì lại ngốc nghếch vậy chứ?”
Đang nói tới đây, thì nghe được một tiếng ho khan nặng nề. Hai người ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lục Phương không biết đã đứng bên cạnh con sư tử đá trước cửa huyện nha từ lúc nào, sắc mặt mơ hồ không rõ ràng đánh giá bọn họ.
Cao Kiến thấy thế, như chuột nhìn thấy mèo, nhưng Lục Phương lại không có ý định gì với hắn ta, phất tay bảo hắn ta mau đi. Cao Kiến như được đại xá, vội vàng lủi vào huyện nha, trước khi đi còn to gan quay đầu lại, ra hiệu ánh mắt với Thập Bát Tử.
Thập Bát Tử cũng rất tinh ranh: “Bộ đầu tìm ta có chuyện gì sao?”
Lục Phương nói một đoạn chuyện Viên Thứ Kỷ triệu kiến, lại nói: “Ngài ấy gọi ngươi đi, hơn phân nửa là muốn hỏi chuyện tối hôm qua… Ngươi muốn trả lời như thế nào?”
Nhưng Thập Bát Tử lại nhìn ra không phải hắn ta thật sự muốn biết, mà là có lời muốn nói mà thôi, lập tức hỏi: “Bộ đầu có gì phân phó?”
Lục Phương nhíu mày, nhìn trái phải không có người, bèn lên trước một bước, vài lần chần chừ, cuối cùng cũng nói: “Ta cũng không quan tâm sao ngươi lại vô duyên vô cớ nhắc tới Vương tiên sinh, nên tiết lộ cho ngươi một thông tin trước, vừa nãy Viên Tướng quân thẩm vấn Vương tiên sinh một phen, đã tẩy sạch hiềm nghi của ông ta, đợi lát nữa ta còn phải đem Liên Kiều đến phủ nha nữa… Ngươi nói chuyện ứng phó bình thường, đừng ăn nói lung tung như Liên Kiều, khiến cho khắp người tanh tưởi, may rủi khó đoán.”
Nói xong mấy câu này, lại hừ lạnh nói: “Con kỹ nữ kia trước nay cũng là một người lanh lợi biết chuyện, lần này không biết trúng phải tà ma gì, hoàn toàn quên mất kiêng dè.”