Đại Đường Tham U Lục

Chương 7.3: Vết bẩn

Viên Thứ Kỷ nhớ đến cảnh tượng cậu ấy nhìn chằm chằm vào Liên Kiều mà đỏ bừng mặt, không khỏi nói: “Nghe ý của kỹ nữ kia, chắc chắn ngươi từng đến Thiên hồng lâu rồi? Lẽ nào… cũng từng sử dụng dịch vụ của nàng ta à?”

Khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi lại đánh giá Thập Bát Tử một lần từ trên xuống dưới.

Một lúc lâu Thập Bát Tử mới nghe ra ý của Viên Thứ Kỷ, hơi cảm thấy quẫn bách, lại không để ý được đến chuyện này, chỉ hỏi: “Hoa ngọc này… nàng ta nói như thế nào?”

Viên Thứ Kỷ thấy cậu ấy vậy mà lại không biết chuyện, nói: “Vừa nãy ngươi không nghe thấy sao? Thật sự là hồn đều bay đi hết rồi sao?”

Hóa ra vừa nãy hắn lấy hoa ngọc ra, mới đầu sắc mặt Liên Kiều thay đổi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cái này, đúng thật là Vương Ninh An tặng ta, ta rất không ưa loại hàng thô kệch này… cũng chưa từng đeo, chỉ tùy tiện ném vào trong ngăn kéo, cũng không biết đã biến mất từ lúc nào, bởi vì không đáng mấy đồng, ta cũng không để tâm, làm sao lại ở trong tay đại nhân vậy?”

Viên Thứ Kỷ nói với Thập Bát Tử: “Mặc kệ là Vương Ninh An cũng được, hay là Liên Kiều cũng được, hai con người nhìn như đáng nghi nhất này, trong lúc trả lời đều không hề có sơ hở.”

Bây giờ bởi vì mang theo y phục dính máu, Vương Ninh An tạm thời vẫn bị giam ở đại lao huyện nha. Nha đầu đưa bọc đồ cho ông ta mà ông ta khai ra lại vẫn chưa tìm thấy, khẩu cung của những người khác trong Thiên hồng lâu, Lục Phương vẫn đang truy hỏi.

Viên Thứ Kỷ lại hỏi Thập Bát Tử: “Nếu như ngươi thân thiết với nàng ta, với tính cách của nàng ta, có thể sẽ g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa không?”

Câu này lại giống như d.a.o sắc đ.â.m vào tim, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Viên Thứ Kỷ, ánh mắt lại hướng về bộ y phục dính m.á.u bên cạnh.

Viên Thứ Kỷ nhìn theo, lại hiểu lầm ý của Thập Bát Tử: “Vừa nãy ta hỏi Liên Kiều đã từng nhìn thấy vật này chưa, nàng ta cũng khăng khăng chưa từng nhìn thấy.”

Nghe thấy lời này, trước mắt Thập Bát Tử phảng phất như lại xuất hiện đôi tay run rẩy dính m.á.u kia, lập tức cũng không đợi được nữa, bèn chắp tay nói: “Nếu như đại nhân không có chuyện gì khác, thì ta cáo lui trước.”

Viên Thứ Kỷ ngây người, vốn dĩ hắn còn lời khác, nhưng nghĩ lại dường như mình đã nói không ít, huống chi ngày tháng còn dài, không cần gấp gáp nhất thời.

Vì thế chỉ dặn dò: “Cũng được, ngươi đi đi, có điều nếu như ngươi nghe ngóng được tin tức gì ở bên ngoài, nhớ kỹ bắt buộc phải đến thông báo cho bổn quan, đã nhớ kỹ chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-7-3-vet-ban.html.]

Thập Bát Tử ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, cuối cùng đáp lại: “Tiểu nhân tuân lệnh là được rồi.”

Đợi cậu ấy lui ra sau, Viên Thứ Kỷ mới đứng dậy, hắn thong thả đi tới cửa, đưa mắt nhìn bóng người kia vội vàng xẹt qua dưới hàng lang.

Tả Vĩnh Minh ở bên cạnh đi tới, nhìn bóng lưng Thập Bát Tử một cái, nói: “Đó chẳng qua chỉ là một tiểu tử đến cả lông còn chưa mọc đủ, Tướng quân cần gì phải lưu ý đến hắn như vậy?”

Viên Thứ Kỷ nhìn theo bóng dáng gầy gò kia biến mất ở nguyệt môn, lẩm bẩm: “Tuy huyện Đồng này nhỏ, cũng nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng vì sao lần lượt mất đi rất nhiều quan viên mà không điều tra ra nguyên nhân? Ta đang lo không có chỗ xuống tay, không ngờ rằng lại đưa vụ án mạng này tới, ngược lại lại muốn mượn chuyện này xem thử xem nước ở huyện Đồng này sâu đến mức nào. Ta và ngươi đều là người từ bên ngoài đến, lại không có tâm phúc ở vùng này, bắt buộc phải tìm một tai mắt đáng tin cậy mới dễ làm việc.”

Tả Vĩnh Minh giật mình: “Hóa ra Tướng quân muốn để Thập Bát Tử này làm tai mắt của chúng ta, nhưng mà, tiểu tử này đáng tin cậy sao?”

Khóe miệng Viên Thứ Kỷ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Rất nhanh sẽ biết thôi.”

Tả Vĩnh Minh lại hỏi: “Thập Bát Tử, Thập Bát Tử, nhũ danh của nhà nào lại đặt hiếm lạ kỳ quặc như vậy chứ? Nhìn người cũng vô cùng kỳ quặc.”

Viên Thứ Kỷ không khỏi cười nói: “Tuy rằng kỳ quặc, nhưng rất thú vị.”

Trước tiên nói đến Thập Bát Tử --- A Huyền sau khi rời khỏi phủ nha, nhìn trái phải không có người, bèn tăng nhanh bước chân, đi về phía huyện nha, nhưng lại đột nhiên xoay người ở nơi cách huyện nha một con đường, quẹo vào ngõ hẻm phía nam.

Nàng chạy như bay trong chốc lát, bên tai thấp thoáng nghe thấy tiếng cười đùa cao giọng, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, hóa ra phía trước đã là cửa sau của Thiên hồng lâu.

A Huyền thấy cửa sau khép hờ, bèn lặng lẽ lách người đi vào, nàng cố ý tránh người, không ngờ mới tới gần hành lang, đã nhìn thấy một tiểu nha hoàn bảy tám tuổi thò đầu ra.

Nhìn thấy cậu ấy, thì thân thiết chào hỏi: “Tam ca đến đây đi, Liên Kiều tỷ tỷ đang đợi huynh đấy, giục ta ra xem thử, ta còn không tin cơ, không ngờ tỷ tỷ quả nhiên là mưu hay chước giỏi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận