Đại Đường Tham U Lục

Chương 5.3: Thẩm vấn

Hóa ra đêm qua, Lục Phương đã phụng mệnh làm việc suốt đêm không nghỉ, cũng đã bắt được Vương Ninh An đưa đến huyện nha, thẩm vấn ngay trong đêm.

Sáng nay, hắn ta lại tự mình đến gặp Viên Thứ Kỷ, ai ngờ phủ nha đang bận rộn giao thiệp trên dưới, vì thế chỉ đành ngồi chờ ở sảnh phụ.

Viên Thứ Kỷ cho người dẫn hắn ta vào, chăm chú nghe hắn ta kể tường tận mọi việc.

Hóa ra Vương tiên sinh này không phải nhân sĩ bản địa của huyện Đồng, chỉ vì tài giỏi có học nên ông ta ở lại lâu dài trong huyện Đồng, dạy học cho con cái của một số gia đình giàu có trong vùng. Ông ta có thể làm thơ, lúc còn trẻ cũng từng lăn lộn ở Trường An nên rất khéo mồm khéo miệng, mà quả thật cái tài ăn nói của ông ta rất có ích ở nơi này.

Có điều ông ta cũng có một tật xấu phổ biến nhất của giới “văn nhân”, đó chính là phong lưu.

Mà Thiên hồng lâu này chính là địa điểm ăn chơi mà Vương Ninh An thích ghé tới nhất.

Nhờ có chút chữ nghĩa trong đầu, cách ăn nói không tầm thường thô tục như các quan khách khác cho nên ông ta rất được các tỷ muội trong thanh lâu hoan nghênh, có thể nói từ trên xuống dưới Thiên hồng lâu này, gần như ai cũng từng trải qua một đêm xuân với Vương tiên sinh.

Viên Thứ Kỷ nghe giản lược đến đây thì khóe miệng khẽ nhếch một góc khó phát hiện, thầm nghĩ trong đầu: “Người ta nói tài tử phong lưu, nhưng mà phong lưu như người này thì có khác nào hạ lưu đâu.”

Vì phủ nha cách huyện nha chưa đầy ba khu phố nên Lục Phương đã sớm dẫn người này sang đây, phòng trường hợp Viên Thứ Kỷ muốn tự mình phỏng vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-5-3-tham-van.html.]

Quả nhiên, Viên Thứ Kỷ phân phó người dẫn Vương Ninh An vào, chẳng bao lâu sau, sai nhân dẫn tên họ Vương vào, Viên Thứ Kỷ nâng mắt nhìn ông ta, nam nhân trung niên trước mặt có dáng người trung bình, hơi thiên gầy, ông ta để ria mép thưa, đôi mắt sâu hoắm và mũi khoằm, vẻ ngoài không mấy ưa nhìn.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua, người này thật ra trông cũng có chút khí chất nhã nhặn, không giống người có thể vi phạm pháp lệnh, nhưng như tú bà trong thanh lâu cũng đã nói, người này lang chạ ở Thiên hồng lâu quanh năm, cho dù Lục Phương nói ông ta “uyên bác”, nổi tiếng gì đó, cũng chưa chắc có nhân phẩm cao quý được đến nhường nào?

Kết hợp với chuyện tối hôm qua Liên Kiều gọi ông ta bằng danh xưng “lão già dâm dục biến thái”, suy nghĩ trên càng thêm chắc chắn.

Vương Ninh An hành lễ với Viên Thứ Kỷ, cực kỳ cung kính lễ nghi, nói: “Vương Ninh An tham kiến Viên tướng quân.”

Viên Thứ Kỷ lật xem bản ghi chép thẩm vấn của Lục Phương, không mấy để ý. Vương Ninh An vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, quan sát Viên Thứ Kỷ, mỉm cười nói thêm: “Năm đó ta đến Trường An du ngoạn, có may mắn được gặp mặt lệnh tôn Viên, tòng quân đại nhân tại buổi lễ Phật đản, chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, còn nhiều chuyện chưa nói hết, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp lại tướng quân, vừa gặp đã biết Viên gia quả là hổ phụ sinh hổ tử.”

Viên Thứ Kỷ nghe thấy ông ta quen biết cha mình là Viên Dị Hoằng cũng không khỏi ngạc nhiên.

Chẳng trách Vương Ninh An có thể xuôi chèo mát mái ở huyện Đồng này đến vậy, ngay cả Lục Phương cũng có vẻ thiên vị ông ta, quả là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tên này thật sự khéo ăn khéo nói, giỏi quan sát nét mặt người khác.

Viên Thứ Kỷ bình tĩnh nói: “Hóa ra Vương tiên sinh đã từng gặp mặt gia phụ, thật vinh hạnh. Chỉ tiếc là hiện tại tiên sinh lại liên quan đến một vụ án mạng, bản quan thân là Đại thứ sử, e rằng khó mà ôn chuyện với tiên sinh.”

Vương Ninh An mỉm cười nói: "Đấy là chuyện đương nhiên. Tối qua Lục bộ đầu đã hỏi tại hạ về những chuyện liên quan rồi, nếu đại nhân còn điều gì muốn hỏi, tại hạ nếu biết sẽ sẵn lòng trả lời.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận