Đại Đường Tham U Lục

Chương 6.4: Trời sinh

Ánh mắt Viên Thứ Kỷ sáng ngời: “Đừng qua loa tắc trách, ngươi nên biết rằng, bổn quan không phải là người hồ đồ dễ bị lừa gạt đâu.”

Thập Bát Tử cười khổ: “Không dám.” Cậu ấy cân nhắc một lát, lại nói: “Thật ra là hồi đó, có một ca ca nhà bên hết sức chăm sóc cho ta, huynh ấy thấy ta tuổi nhỏ, lại không biết bản lĩnh nào khác, bá bá ta lại tuổi cao, cho nên dẫn theo ta vào công môn, tốt xấu gì ngày nào cũng có miếng cơm ăn.”

Viên Thứ Kỷ hỏi: “Ồ, người đó là ai?”

Thập Bát Tử nói: “Huynh ấy tên là Trần Cơ, trước kia cũng là công sai của huyện nha huyện Đồng, là người có năng lực nhất và nhân duyên cũng tốt nhất, tuy rằng bây giờ không còn nữa, nhưng trong huyện Đồng có thể nói là không ai không biết.”

Nói đến “Trần Cơ”, giọng điệu của Thập Bát Tử trở nên dịu dàng, thậm chí khóe miệng hơi nhếch lên.

Viên Thứ Kỷ cười lạnh: “Ngươi nói thì có vẻ như hắn là người tài, nhưng làm việc thiên vị như thế, tất nhiên cũng không phải người tốt.”

Thập Bát Tử thu nụ cười lại, mắt trái chớp chớp: “Lúc trước mặc dù là Trần ca ca có ý lo chu toàn, nhưng từ khi ta vào công môn, tất cả hành động, cũng không hề phụ lòng tốt của huynh ấy. Đại nhân nên rõ ràng.”

Viên Thứ Kỷ cười cười.

Bởi vì tò mò thái độ làm người của Thập Bát Tử, hắn đã phái Ngô Thành âm thầm nghe ngóng, quả nhiên thu thập được không ít tin tức thật giả khó phân biệt, xôn xao nhất gần đây, không gì qua được chuyện lạ ở Tùng Tử Lĩnh.

Nhân vật chính trong đó, đương nhiên chính là Thập Bát Tử ở trước mặt hắn.

Viên Thứ Kỷ suy nghĩ một lát, nhưng cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Thập Bát Tử, Thập Bát Tử, rốt cuộc ai đặt biệt hiệu cho ngươi, vì sao lại kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ cũng là Trần Cơ?”

Thập Bát Tử cũng quen với phương thức hỏi thăm không hề báo trước của hắn, đáp lời: “Thật ra đây là nhũ danh, chỉ bởi vì lúc ta còn nhỏ nhiều bệnh tật, là một lão phương trượng nói phải đặt một nhũ danh để ngăn cản, nên có được cái này.”

Viên Thứ Kỷ nói: “Hóa ra là vậy, có đôi khi thà tin là có, không tin là không, ngược lại lại là tốt.”

Nói hồi lâu, bầu không khí dần trở nên hòa hoãn, Viên Thứ Kỷ hứng thú lên, dứt khoát lại hỏi: “Mắt này của ngươi làm sao vậy? Là trời sinh không tốt, hay là phải chịu vết thương gì? Lẽ nào không thể chữa trị sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-6-4-troi-sinh.html.]

Thập Bát Tử cúi đầu thật sâu: “Làm phiền đại nhân lo lắng hỏi han, là trời sinh ạ.”

Vô duyên vô cớ, Viên Thứ Kỷ nghe ra được sự bất đắc dĩ và tiếng thở dài từ trong câu nói này.

Hắn chắp tay đứng lên, lại nhìn chăm chú vào Thập Bát Tử hồi lâu, hình như đều đã hỏi hết sự nghi hoặc trong lòng rồi, nhưng vẫn chưa hài lòng, nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Người mà ngươi nói Trần…”

Còn chưa nói xong, ngoài cửa có công sai đến, bẩm báo: “Lục bộ đầu của huyện nha áp giải Liên Kiều của Thiên hồng lâu đến gặp.”

Viên Thứ Kỷ nhướng mày: “Mời vào.”

Thập Bát Tử thấy sắp thẩm án, đang muốn cáo lui, lại nghe thấy Viên Thứ Kỷ cúi đầu cười một tiếng, nói: “Đúng rồi, hôm qua ngươi đi nhanh, có lẽ chưa nhìn thấy cái này.” Hắn trở lại bên cạnh bàn, lấy ra một bọc đồ từ bên trong ngăn kéo, đặt ở trên bàn.

Thập Bát Tử nghi ngờ không nhúc nhích, Viên Thứ Kỷ ra hiệu một ánh mắt, cậu ấy chỉ đành lên trước, mở bọc đồ kia ra, bên dưới có một bộ xiêm y nam tử bị vấy m.á.u hiện lên trong mắt.

Ngay lập tức, Thập Bát Tử mở to hai mắt, thời khắc này tuy rằng cậu ấy ở trong công phủ nha, bên tai lại vang lên một loạt tiếng cười êm ái hoang đường, chóp mũi cũng ngửi được mùi son phấn nồng đậm.

Đồng thời, tiếng thở dốc nặng nề dồn dập đột nhiên vang lên, từ trước mắt cậu ấy, có một đôi tay trắng mịn như ngọc đột nhiên thò ra, mười ngón tay thon dài, sơn móng tay như máu, lúc nhìn kỹ, lại thật sự là m.á.u tươi dính đầm đìa.

Đôi tay trắng như tuyết này run rẩy, giống như hoa ngọc lan trong mưa to, cuốn bọc loạn xạ bộ y phục dính m.á.u của nam tử lại, vội vàng nhét vào trong bọc đồ, trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn đá quý mắt mèo giá trị xa xỉ, ở giữa có một hoa văn sáng rực, giống như con mắt ma quỷ màu xanh biếc kỳ dị, im lặng nhìn chằm chằm tất cả những chuyện này.

Thập Bát Tử buông tay lùi lại, ảo giác trước mắt cũng biến mất trong nháy mắt.

Mà ở cửa sau lưng cậu ấy, là Lục Phương áp giải Liên Kiều đến, cô nương đầu bảng của Thiên hồng lâu, hôm nay mặc một chiếc áo khoác lông bằng vải gấm màu hồng phấn, môi đỏ như lửa, vẫn sinh đẹp tuyệt trần như trước.

Sau khi vào cửa, nàng ta uyển chuyển giơ tay,  đẩy mũ trùm ra sau một cách gợi cảm quyến rũ.

Mười ngón tay thon như hành bóc vỏ, trên ngón trỏ tay phải, đeo một chiếc nhẫn mắt mèo, mắt mèo xanh thẳm, co duỗi lập lòe.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận