Đại Đường Tham U Lục
Chương 8.3: Hung thủ thật sự
Nếu như nàng không hề nhìn thấy cảnh tượng trước khi Tiểu Lệ Hoa c.h.ế.t kia, nếu không không nhìn thấy Liên Kiều tự tay nhét bộ y phục dính m.á.u vào trong bọc đồ, vậy thì có lẽ nàng vẫn còn có thể cho rằng Liên Kiều tranh giành, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu nghi ngờ Liên Kiều chính là hung thủ thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Lệ Hoa, còn có lập trường gì mà đi cầu xin cho nàng ta?
Nếu như một lời không hợp, ngược lại lại biến khéo thành vụng, đến lúc đó hối hận thì đã muộn rồi.
Bởi vì lại nghĩ tới giọng nữ nghẹn ngào khóc lóc cầu xin “Đừng nhúng tay vào” kia, A Huyền cứ luôn cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì đó, hoặc là sắp sửa làm sai điều gì đó.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan này, A Huyền càng thêm nhớ nhung Trần Cơ.
Lúc trước khi Trần Cơ ở huyện Đồng, tất cả đều có hắn ở bên, gặp phải chuyện khó xử, hắn ra mặt giải quyết, chuyện bản thân A Huyền không chắc chắn, hắn bày mưu tính kế cho, có Trần Cơ ở bên, A Huyền tự cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi, mặc dù trong thói đời hỗn loạn, sinh tồn gian nan, cũng có một chút niềm vui.
Chỉ là người bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không thể giữ lại.
Lúc A Huyền ngẩn người, bên cạnh có một tượng Phật đá đầu trọc tròn trịa, tượng Phật có có khuôn mặt cực kỳ tròn, bờ vai mượt mà, tư thế ngồi, toàn thân đều rất là tròn trịa, chỉ có đôi mắt cong cong như một cặp trăng lưỡi liềm úp ngược, có vẻ vô cùng vui sướng.
Không biết thói đời này có quang cảnh đẹp đẽ gì, lại chọc cho Phật đá thích như vậy.
Mắt A Huyền mang theo sự ngưỡng mộ nhìn tượng Phật, lại nghe thấy tiếng bước chân răng rắc, cậu ấy quay đầu lại, thấy trong tay tiểu ăn mày An Thiện giơ một miếng bánh gạo, vừa gặm vừa đến gần A Huyền.
Bởi vì A Huyền thường xuyên đến tiếp tế cho những người ăn mày này, nhận ra nhau, thấy đứa trẻ này quần áo tả tả, trên mặt bụi bặm, mặc dù giơ bánh, không hề ăn như sói ngốn hổ nuốt, ngược lại còn ăn từng miếng nhỏ một, phảng phất như rất không nỡ ăn hết ngay lập tức.
A Huyền sinh lòng thương tiếc: “Sao không ăn nhanh lên một chút, bên kia vẫn còn.”
An Thiện lắc đầu: “Ta đã nhận hai miếng bánh rồi.” Nói xong, cẩn thận dè dặt sờ sờ cái túi rách nát trên xiêm y, lại tự nói: “Miếng này là phải để lại cho Tiểu Điển.”
A Huyền tự nghĩ chưa từng nghe qua cái tên này, thuận miệng hỏi: “Tiểu Điển là ai?”
An Thiện nói: “Là một đứa trẻ lúc trước đột nhiên tới, trên người có rất nhiều vết thương, gần như sắp c.h.ế.t rồi.”
Trước nay ăn mày bôn ba ở đầu đường xó chợ, xe đi ngựa múa, không khỏi có chút va chạm, A Huyền chỉ coi “vết thương” trong miệng cậu ta nói đến là vết thương ngoài ý muốn, bèn nói: “Vậy bây giờ đã khỏi chưa? Sao lúc nãy ta chưa từng nhìn thấy? Cậu ta ở bên ngoài vẫn chưa trở về sao?”
Tiểu An Thiện nói: “Cậu ta đã biến mất năm sáu ngày rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-8-3-hung-thu-that-su.html.]
A Huyền nhíu mày: “Biến mất rồi?”
An Thiện ngoan ngoãn gật đầu, lại cẩn thận vỗ vỗ túi táo: “Cho nên ta giữ lại bánh cho cậu ta, đợi cậu ta trở về ăn, cậu ta nhất định sẽ rất vui.”
Bởi vì nhớ đến chuyện của Liên Kiều, A Huyền không có lòng dạ nào ở lại lâu, thấy các ăn mày đều đã phân chia đồ ăn rồi, đang muốn đứng dậy rời đi, tiểu ăn mày bỗng nhiên lại lầm bẩm: “Chỉ mong Tiểu Điển đừng bị kẻ ác bắt được mới tốt.”
A Huyền dừng bước chân lại: “Ngươi nói kẻ ác gì cơ, có người làm khó các ngươi sao?”
An Thiện lắc đầu: “Là Tiểu Điển nói, nói kẻ ác giày vò cậu ta, còn bảo bọn ta cũng cẩn thận kẻ ác.”
Tuy rằng dưới ánh mặt trời, trong lòng A Huyền vẫn toát ra một sự lạnh lẽo: “Ngươi… ý ngươi nói là, trên người Tiểu Điển có vết thương, nhưng những vết thương đó, là kẻ ác…”
An Thiện nói: “Đúng vậy. Một chân của Tiểu Điển đã gãy rồi.” Cậu ta khom lưng, cố gắng khoa chân múa tay minh họa: “Chỗ này, gãy rồi, d.a.o cắt đứt đấy.”
A Huyền lùi về phía sau một bước, không biết vì sao trong mắt cứ có gì đó trào ra: “Ngươi… Kẻ ác đó là ai?”
Trong mắt Tiểu An Thiện lộ ra vài phần sợ hãi: “Tiểu Điển không nói, hắn ta, hắn ta rất sợ hãi.”
Hô hấp của A Huyền rối loạn, cậu ấy cố hết sức bình tĩnh lại một lát, mới cúi người nắm lấy bả vai tiểu ăn mày, nghiêm túc dặn dò: “Nếu như Tiểu Điển trở về, thì ngươi đến tìm ta, ta sẽ giúp các ngươi đối phó với kẻ ác, nhớ kỹ chưa?”
Khuôn mặt đứa trẻ đột nhiên sáng lên: “Thật sao?”
A Huyền giơ tay: “Một lời đã định.”
A Thiện vội cong ngón út ra, hai người nghiêm túc ngoắc ngón tay.
Một sóng chưa yên, một sóng đã lại nổi lên.
Ra khỏi miếu Bồ Tát, niềm vui ngắn ngủi bởi vì mọi người ăn nó mang đến trước đó đã sớm không còn sót lại chút gì, A Huyền thở dài một hơi, trong lòng như bị hai ngọn núi lớn đè lên.