Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 93 LONG NGẠO THIÊN Mới
#TNL:CK#LTU:
Thấp thoáng qua lỗ thông tầng năm và tầng bốn có một nhóm gồm bốn người, trong đó có ba hắc y nhân trùm kín cả người, thần thần bí bí.
Còn tiếng rống gầm thì lại xuất phát từ một nam tử với gương mặt anh tuấn, ngạo nghễ. Tóc nâu dài tung bay cuồng dã theo gió, buộc hờ bằng một chiếc trâm bạch ngọc, vài lọn rủ xuống che đi phần nào vết sẹo hình móng vuốt dữ tợn vắt ngang gò má phải.
Đôi đồng tử màu hổ phách, sắc lạnh nhưng chứa đựng ngọn lửa kiêu hãnh không bao giờ tắt.
Bộ giáp chiến của hắn không lấp lánh vàng son, mà là sự pha trộn giữa da thú sẫm màu và những tấm hộ vai bằng vảy rồng dát vàng xám, càng làm nổi bật vẻ phong trần, ngang tàng.
Nam tử đặt tay lên thân cung, hành động chậm rãi, trang trọng như chạm vào một sinh mệnh.
Đó là Lục Thập Cửu Ly Cung.
Thân cung không phải làm từ gỗ hay kim loại thường. Nó là một khối xương trắng ngà, được uốn cong từ xương sống của một con viễn cổ hung thú nào đó, bề mặt khắc chìm vô số hoa văn rồng rắn vặn vẹo.
Ở hai đầu cung, hàn khí màu xanh thẫm vờn quanh, tạo nên một lớp sương mỏng như có linh hồn. Chỉ vừa kéo lên một tí đã phát ra làn lam sương mờ mịt, cùng tiếng động nhẹ tựa như hoang thú ngủ say khẽ cử động.
Toàn trường nhìn lên đó, hành động của Linh Nhi thoáng chốc ngừng lại, vẻ mặt nàng đầy ngơ ngác, trong lòng tự hỏi:
"Cái tên cầm cung đó là ai vậy, rốt cuộc đến đây có việc gì?"
Phải nói Cửu U Băng Nguyên thời điểm này vô cùng nhạy cảm, như lời Đóa Đóa nói từ trước lúc này dường như không có một bóng hình nào, vậy thì tại sao lúc này lại có nhóm người tự tiện vào đây, mục đích tốt xấu không rõ.
Ngay lúc này, Đóa Đóa bị cú đâm của Lôi Thiên Dực đánh bay đi bắn ngược ra đằng sau, Vô Hạn Cấm Phiên suýt rơi xuống đất.
"Lại có thêm người tới, các người lúc đi đều coi ngày sao?"
"Hahaha, hữu duyên mà gặp. Không phải đồng môn, đồng tộc." Đáp lại lời Lôi Thiên Dực tới đây, nam tử đột ngột dừng lại lời nói một chút. Ánh mắt nhìn vào Lôi Thiên Dực lại tăng thêm một tầng sát khí lạnh khốc, trầm giọng nói tiếp:
"Nhưng Long gia, Long Ngạo Thiên ta, trước nay hành sự đều lấy trừ yêu vệ nhân làm đạo, đi tới đâu làm việc nghĩa tới đó. Thấy chết không cứu liền không phải Long Ngạo Thiên!"
Dứt lời, Long Ngạo Thiên phất tay một cái, cả ba hắc y nhân lập tức hiểu ý theo lệnh hóa thành đồng thời ba chiếc bóng đen trườn lên vách hang lướt xuống, tung ra Khí Linh bảo hộ cho Linh Nhi ôm Y Thiên đang thoi thóp trên tay.
Bản thân Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài, lồng ngực vặn lại. Dùng toàn bộ sức lực, cơ bắp cánh tay căng lên như những sợi dây thép, kéo căng Lục Thập Cửu Ly Cung đến mức tận cùng.
Sợi dây cung màu xanh lam bỗng chốc rực sáng dữ dội, ánh sáng ấy nhuộm cả gương mặt hắn, khiến vết sẹo càng thêm nổi bật.
Nội thể hắn tràn ra một nguồn hỏa linh lực khổng lồ, trực tiếp truyền vào Lục Thập Cửu Ly Cung, khí tức Giả Đan Cảnh mãnh liệt bùng nổ lan tỏa tứ phương.
"Là Giả Đan Cảnh?!" Tất cả đồng loạt kinh ngạc nhìn lên Long Ngạo Thiên, một cái nam tử kiêu hùng này.
Chỉ thấy hắn cười khẩy, biểu tình cực kì đắc ý.
Lần lượt ba mũi tên toàn thân tạo nên bằng lửa với các sắc màu cháy rực khác nhau với đỏ thẫm, cam rực, và vàng chói nhanh chóng nuốt trọn linh lực hỏa diễm vào mà nằm gọn trên dây cung.
Ngửi thấy mùi không thơm, Lôi Thiên Dực trong lòng nảy lên ý bỏ chạy. Năm cái cánh rách nát của nó mở rộng ra, định vung một cái dịch chuyển đi mất.
"Đừng cho nó động cánh." Đóa Đóa lùi lại một khoảng xa siết chặt Vô Hạn Cấm Phiên, một tay ôm ngực thở hổn hển, mắt nheo lại, gào ra cả máu:
"Nó có thể dịch chuyển đấy!"
Một trong ba hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, từ đan điền nhảy ra một cái Khí Linh - Tam Vĩ Linh Hồ. Khí Linh vừa xuất hiện đã gầm lên một tiếng bén nhọn. Ba chiếc đuôi đỏ rực như lửa lập tức kéo dài, nhanh như chớp khóa lấy năm chiếc cánh rách nát của Lôi Thiên Dực.
Đồng thời, hắc y nhân này không quên nhiệm vụ, dùng một lực mạnh mẽ đẩy Đóa Đóa đang ôm Vô Hạn Cấm Phiên văng ngược vào vách hang, đảm bảo nàng không bị thương tổn trong đòn tấn công sắp tới.
Bên trên, Long Ngạo Thiên nghiêng đầu, Lục Thập Cửu Ly Cung gầm lên. Dây cung màu xanh lam biến thành một vệt sáng chói lòa, in hằn lên khuôn mặt Long Ngạo.
"Long Ngạo Thiên tiễn ngươi một đoạn!"
"Lục Thập Cửu - Tam Hỏa Liêu Nguyên!"
Lời dứt khoát ấy được thốt ra bằng chất giọng trầm khàn, vang vọng trong không gian tầng hang.
Đồng tử hổ phách của hắn lóe lên tia sáng rực cháy, khóe môi kiêu ngạo kia giãn ra thành một nụ cười mãn nguyện, như thể đã thấy trước cảnh mục tiêu tan biến.
VÚT!
Long Ngạo Thiên buông tay. Âm thanh xé toạc không gian không phải tiếng gió rít thông thường, mà là tiếng nén ép khô khốc, như thể một tảng băng khổng lồ vừa bị vỡ vụn.
Ba mũi tên lửa, với tốc độ kinh hồn, xé rách lớp không khí, để lại ba vệt sáng rực cháy như ba luồng sao băng ngược chiều nhau lao xuống, khóa chặt mọi đường né tránh của Lôi Thiên Dực đang bị gông kìm.
XOẸT! XOẸT!
Không có tiếng nổ long trời lở đất, mà là âm thanh xé rách da thịt đầy ghê rợn. Mũi tên Đỏ thẫm đâm thẳng vào gốc cánh trái của Lôi Thiên Dực. Tiếp theo là mũi tên Cam rực xuyên qua lớp vảy cứng rắn nhất ở vai phải. Cuối cùng, mũi tên Vàng chói lao thẳng vào đan điền của con yêu thú. Máu tươi không phun ra ồ ạt, mà hóa thành từng làn khói trắng tanh tưởi dưới nhiệt độ cực cao của hỏa linh lực.
Lôi Thiên Dực rống lên một tiếng thống khổ đến điếc tai, thân thể khổng lồ chao đảo, mất thăng bằng hoàn toàn. Linh lực dịch chuyển bị gián đoạn, nó không còn khả năng tự vệ và ngã vật xuống đất.
"Để ta trói nó lại, nhanh kết liễu!" Đóa Đóa, bị hắc y nhân mạnh mẽ đẩy ra, tuy bị chấn động nhưng không nhiều, vẫn kịp thời nhạy bén sử dụng Vô Hạn Cấm Phiên.
Nàng cắn chặt răng, phun ra một ngụm máu Cấm Phiên trong tay phát ra ánh sáng tím, bao phủ Lôi Thiên Dực đang nằm co quắp.
Long Ngạo Thiên thu cung, thở dốc, một tia máu nhỏ rỉ ra từ khóe môi nhưng nụ cười kiêu ngạo vẫn không hề tắt.
"Hữu danh vô thực." Hắn khinh miệt buông một câu, nhún vai.
"Nhân lúc còn kịp, mau mau đi ra khỏi nơi này ta sẽ tha cho ngươi." Lôi Thiên Dực gầm gừ, cố gắng ngẩng đầu lên.
"Yêu thú ngũ cấp biến dị dựa vào Dị Lôi mà tồn tại. E rằng vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện với Long Ngạo Thiên này!" Long Ngạo Thiên đáp lại bằng một cái lắc đầu, nụ cười càng thêm vẻ miệt thị, hắn giơ tay, chỉ thẳng ngón trỏ xuống Lôi Thiên Dực, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:
"Càng là chúng ta xuống đây cũng vì tìm kiếm Dị Lôi ngươi, từ sớm đã chuẩn bị trận pháp, kế hoạch, nào có thể trở về tay không chỉ với một câu nói từ con mồi đang hấp hối?"
Nghe những lời này phát ra từ miệng của một nhỏi con Giả Đan Cảnh, Lôi Thiên Dực Tiếng lập tức gầm lên một tiếng đầy thê lương, không còn là sự giận dữ mà là tiếng rống điên cuồng của kẻ bị dồn vào bước đường cùng, vang vọng chấn động cả tầng hang.
Vốn bị Vô Hạn Cấm Phiên trói buộc chợt nảy sinh biến dị kinh hoàng. Những vết thương do hỏa tiễn gây ra hóa thành khe nứt, từ đó tuôn trào ra một nguồn năng lượng Lôi Điện màu đen tím, điên cuồng và hủy diệt.
"Đã ngươi muốn Dị Lôi, vậy thì dứt khoát cho ngươi xem Dị Lôi!" Lôi Thiên Dực nghiến răng ken két, từng thớ thịt trên cơ thể nó vặn vẹo như muốn bóc tách.
Đột nhiên, từ phần bụng bị xuyên thủng, vô số cánh tay gầy guộc, màu xám tro, mọc ra tua tủa như xúc tu kinh dị của quái vật. Chúng vung vẩy, đập phá tứ tung vào vách hang và mặt đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Lực quật kinh khủng của hàng ngàn cánh tay đã xé toạc ánh sáng tím của Vô Hạn Cấm Phiên.
Đóa Đóa bị phản chấn dồn nén vào cơ thể phút chốc phun ra ngụm máu lớn, gương mặt xinh đẹp trắng bệch đi vì hoảng sợ, không kịp che giấu sự chấn động trong ánh mắt.
"Không thể nào! Nó vẫn còn sức mạnh này sao?!" Nàng thốt lên, ôm chặt lấy Cấm Phiên run rẩy.
Trong khoảnh khắc Lôi Thiên Dực bộc phát, những đạo Dị Lôi màu đen tím cuồng bạo hơn, mạnh mẽ hơn cả ngàn lần tia chớp bình thường, bắn ra khỏi cơ thể yêu thú.
Các tia lôi điện xẹt qua, tạo nên những đường nứt gãy đen kịt trên không gian, không khí bị thiêu đốt, bốc lên mùi khét nồng nặc, cảnh tượng kinh hoàng như tận thế.
Khí tức yêu thú ngũ cấp của Lôi Thiên Dực lúc này triệt để bạo phát, dù đã bị thương nặng, vẫn bùng nổ mạnh mẽ đối chọi trực diện với uy áp của Long Ngạo Thiên.
Giữa cơn bão cánh tay và lôi điện, Long Ngạo Thiên vẫn tâm trạng vững vàng, tóc và áo bị gió lốc thổi tung bay. Vết sẹo trên mặt hắn dưới ánh điện tím càng thêm dữ tợn, không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ hãi.
Thay vào đó, khóe môi hắn cong lên một nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, đầy vẻ nắm chắc thắng lợi, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
"Tốt lắm. Đúng như ta dự đoán, Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi quả nhiên rất mạnh mẽ."
Long Ngạo Thiên phất tay ra hiệu, cử chỉ nhẹ nhàng như xua đi đám ruồi bọ.
Tức thì, ba hắc y nhân đang ẩn mình trong bóng tối lập tức hành động. Từ đan điền của một hắc y nhân nhảy ra Thiết Giáp Quy khổng lồ, toàn thân đen bóng với những hoa văn cổ xưa.
Hắc y nhân bên cạnh đang không ngừng chạy lên tung ra Khí Linh của mình, một con U Minh Báo với đôi mắt xanh lục rực lửa.
U Minh Báo gầm lên, tốc độ nhanh như tia chớp, lao vòng quanh Lôi Thiên Dực, tạo thành một ảo ảnh ma mị khiến nó bị phân tâm.
Hắc y nhân sở hữu Tam Vĩ Linh Hồ rút ra một cuộn da thú cổ xưa linh lực của hắn tức khắc đổ vào cuộn da, khiến nó bùng cháy lên ánh sáng vàng chói lòa, những phù văn cổ tự màu đỏ lập tức bay ra, bay lượn trên không trung.
"Ngự Long Trận, thành!" Tiếng hô dứt khoát của hắc y nhân đó vang lên.
Thiết Giáp Quy dùng thân mình làm tâm điểm, bốn chân khổng lồ ấn xuống đất, tạo ra bốn góc của một trận pháp màu đen kịt.
U Minh Báo lượn thành vòng tròn, tạo ra lớp rào cản linh lực vô hình. Các phù văn đỏ từ cuộn da cổ xưa bay lượn, liên kết lại với nhau thành một lưới điện tử màu đỏ, bao trọn Lôi Thiên Dực lại.
Đó là Ngự Long Trận đã được chuẩn bị sẵn, chuyên dùng để phong ấn.
Lôi Thiên Dực điên cuồng vung hàng ngàn cánh tay, đập vào hàng rào trận pháp. Mỗi cú đập tạo ra một tiếng nổ lớn, nhưng Ngự Long Trận vẫn kiên cố, chỉ rung động chứ không vỡ.
Những đạo Dị Lôi màu đen tím khi chạm vào lưới phù văn đỏ lại bị hấp thu ngược lại, không thể thoát ra.
Long Ngạo Thiên mắt thấy trận pháp đã hoàn thành, khẽ gật đầu hài lòng, chậm rãi hạ xuống bên cạnh Đóa Đóa lập tức thu hồi nụ cười kiêu ngạo, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nhìn vào Ngự Long Trận đang phong tỏa.
"Dị Lôi đã an vị." Rồi quay sang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, không biết có phải đã bị sắc đẹp của nàng làm cho đầu óc mê muội rồi hay không, trầm giọng:
"Xin hỏi cô nương đây cùng tiểu đạo hữu đằng kia có sao không?"
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY ĐỂ CHO TÁC CÓ THÊM ĐỘNG LỰC RA CHAP ĐỀU!
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DONATE CHO EM MỘT TÔ MỲ GÓI HAI QUẢ TRỨNG LY CAFE:
-30/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 200.000 VNĐ
-1/11: +THIÊN QUỶ: 69.696 VNĐ
==========
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!