Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 18 ĐIÊN!
#TNL:CK#LTU:
Chiếc xe ngựa thô sơ, cũ kỹ chậm rãi lăn bánh, rời khỏi Hoàng Kim Sa Thành.
Bên trong khoang xe, không khí nặng nề như chì. Linh Nhi, sau khi khóc đến cạn khô nước mắt, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và hoảng sợ. Nàng cố gắng cựa mình, tựa đầu vào vai Y Thiên, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn, giọng yếu ớt và run rẩy.
"Ca ca... chúng ta... chúng ta đang đi về cố trạch ạ? Còn xa lắm không?" Nàng siết chặt lấy tay áo Y Thiên, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp từ người thân duy nhất còn lại.
Y Thiên, gương mặt lạnh như băng, vô cảm. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, một cách chậm rãi và đầy ám ảnh. Hắn khẽ đáp, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo chút dịu dàng đến đáng sợ:
"Đúng, đó là một nơi an toàn, Linh Nhi. Không một ai có thể làm hại muội cả. Còn bao lâu thì ta đoán, sẽ không lâu đâu…"
Linh Nhi bất giác rùng mình, nàng nhận ra bàn tay ca ca đang run rẩy, nàng có cảm giác như hắn đang cố gắng kiểm soát một thứ gì đó.
Linh Nhi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi, nàng ngước nhìn hắn, giọng nói đã lấy lại được chút vui tươi thường ngày:
"Nơi đó có thật nhiều hoa đúng không Y Thiên ca ca? Chẳng biết có giống khu vườn của Mạc gia không nữa? Linh Nhi rất thích hoa, đặc biệt là hoa mộc lan."
"Sẽ có. Chúng ta sẽ trồng rất nhiều hoa mộc lan, còn trồng cả hoa hồng, hoa cúc. Linh Nhi muốn trồng gì thì chúng ta trồng nấy. Chỉ cần muội muốn, ta đều sẽ làm."
Y Thiên trả lời, giọng nói ngày càng trở nên khàn đặc, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không có chút hình ảnh nào của thế giới bên ngoài lọt vào.
Đột nhiên, hắn ôm chặt lấy Linh Nhi vào lòng, siết nàng một cách mạnh bạo như thể sợ nàng sẽ biến mất.
Hắn dụi mặt vào thân thể nàng, ra sức mà cựa quậy, ôm lấy như đang ôm lấy hơi ấm cuối cùng, ánh mắt hắn lúc này mới dần buông lỏng hơn một chút.
Linh Nhi hơi giật mình, nhưng nàng không sợ hãi. Nàng đưa hai tay lên, ôm lấy cổ Y Thiên, giọng nói vẫn ngọt ngào, hồn nhiên:
"Y Thiên ca ca... đau! Huynh có sao không? Huynh đừng có buồn nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Linh Nhi sẽ luôn ở bên cạnh huynh cơ mà."
Tuy Linh Nhi vẫn biết gia tộc Mạc gia đã không còn ai nữa rồi, đáng lẽ ra nàng mới chính là người cần an ủi nhưng nàng là một cô bé hiểu chuyện, ca ca nàng buồn thì nàng lại hết sức mà an ủi.
Lão Dương ngồi ở vị trí người đánh xe, nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi, trong lòng không khỏi xót xa. Lão liếc nhìn vào trong qua khe hở, thấy Y Thiên vẫn bất động nhưng thân hình lại đang run rẩy. Lão thở dài, nói vọng vào:
"Thiếu gia, cậu đã kiệt sức rồi. Xin cậu hãy cố chợp mắt một lát đi. Từ đây đi đến chùa gần làng Thanh Thủy còn dài, thân thể cậu không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Y Thiên lúc này mới mở to đôi mắt nhắm hờ, nhưng ánh nhìn vẫn trống rỗng, vô hồn.
Hắn không đáp lời Lão Dương, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khung cảnh thành trì xa xăm đang lùi dần về phía sau, chìm vào màn đêm. Hắn lại đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt của Linh Nhi một cách dịu dàng, nhưng với một vẻ mặt điên dại:
"Linh Nhi, muội là của ta đúng chứ? Muội sẽ không bao giờ rời xa ta, đúng chứ?" Hắn thì thầm, giọng nói như một lời nguyền.
"Vâng, Linh Nhi sẽ không bao giờ rời xa huynh."
Nàng đáp lại, giọng nói vẫn ngọt ngào, nhưng trong mắt nàng đã có chút sợ hãi. Nàng cảm thấy ca ca của mình đã thay đổi, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn. Nàng cười tươi, cố gắng pha trò với giọng nói thánh thót và nhí nhảnh của mình:
"Y Thiên ca ca, muội muốn chơi trò tìm đường đi. Huynh hãy nói cho muội biết, con đường nào dẫn đến nơi chúng ta sẽ đi nào?" Y Thiên nhìn Linh Nhi, nở một nụ cười kỳ quái, rồi đáp lại một cách dịu dàng:
"Tất cả các con đường đều dẫn đến nơi chúng ta sẽ đi." Hắn siết chặt lấy Linh Nhi hơn nữa, nhấn mạnh:
"TẤT CẢ!" Giọng hắn trầm khàn đến cực điểm tựa như tiếng thều thào của người sắp chết vậy, khiến Linh Nhi không nghe rõ mà phải hỏi lại:
"Hả?"
Y Thiên chỉ nhìn nàng mà cười, khẽ động tay xoa đầu nàng, rồi lại ngả người mệt mỏi về phía sau dựa vào thành gỗ cửa xe ngựa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía lão Dương, nhưng cái nhìn không dừng lại trên người lão mà nó đi xa, xa đến vô định.
Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn, nhưng Y Thiên ngày càng trở nên mệt mỏi hơn. Hắn cảm thấy cơ thể nóng rực, một luồng khí nóng bỏng đang cuộn trào trong người, những mạch máu như muốn nổ tung.
Đó là hậu quả của việc đột phá lần thứ ba tiểu cảnh giới trong lúc hỗn loạn, một sự đột phá mà cơ thể phàm nhân của hắn không thể chịu đựng được.
Trong lúc đang thì thầm một lời gì đó với Linh Nhi, hắn đột nhiên mệt quá mà ngất đi, đầu hắn ngã xuống vai nàng. Linh Nhi sợ hãi thót lên, giọng này run rẩy đầy lo lắng:
"Y Thiên ca ca, huynh sao vậy?"
Lão Dương giật mình, vội vàng cho xe dừng lại, kiểm tra Y Thiên. Lão thấy hắn bất tỉnh, nhưng mạch đập vẫn còn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng:
"Thiếu gia đã quá kiệt sức rồi. Ta phải nhanh chóng đến chùa thôi." Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, lần này nhanh hơn, gấp gáp hơn.
Khi Y Thiên tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ cũ kỹ, mùi gỗ mục và nhang lạnh xộc vào mũi, một thứ mùi quen thuộc đến nao lòng. Hắn nhận ra đây là căn phòng nhỏ trong ngôi chùa cổ, nơi hắn từng đến trước khi đi tới làng Thanh Thủy.
Toàn thân rã rời, nỗi đau thể xác trộn lẫn với những hình ảnh kinh hoàng. Hắn bật ra một tiếng cười khan, âm thanh vỡ vụn trong không gian tĩnh mịch, vừa chứa đựng sự giận dữ vừa mang theo sự bất lực.
Trong tâm trí hắn, hình ảnh Mạc Lãnh Sơn hiện lên. Hắn nhớ lại ánh mắt của phụ thân tại pháp trường, không phải là sự tin tưởng, mà là sự bất lực và thất vọng.
"Ta hiểu rồi..." Hắn thì thầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, đôi tay trắng nõn của hắn chỉ qua hơn nửa tháng đã trở nên đáng sợ, vết thương mới đè lên vết thương cũ, máu rỉ ra không ngừng:
"Người đã không tin ta... chưa bao giờ tin ta. Ta chỉ là kẻ giữ lại dòng máu Mạc gia thuần khiết nhất, không hơn không kém. HAHAHA!" Hắn cười một cách man dại, điên cuồng:
"Mạc Lãnh Sơn… chẳng lẽ đến khi chết ông vẫn còn nghĩ dòng máu chết tiệt này là cao thượng lắm hay sao? Có phải ông đã nghĩ… nghĩ rằng một dòng máu Thừa Tướng như ông mà lại sinh ra thằng con trai phế phẩm như ta.. là một nỗi nhục nhã không thể tả xiết đúng chứ?"
Hắn tức giận, gần như đã hét lên nhưng vì Linh Nhi vẫn còn ngủ say bên cạnh nên hắn cố kìm giọng lại không hề lớn tiếng. Mắt hắn đỏ hoe, vài giọt nước mắt vô thức lăn trên mặt hắn, hắn sờ lấy.
Từ ngạc nhiên dần chuyển sang khó hiểu, nhìn vào Linh Nhi một lúc lâu cũng không thể đoán được giọt nước mắt này từ đâu mà rơi, vì ai mà chảy, là vì bản thân hắn? Hay là vị người phụ thân bất kính kia? Hay là vì Linh Nhi?
Đầu hắn như một con lật đật nghiêng qua nghiêng lại, kinh dị như một con ma cổ dài, hàm răng trắng toát hiện ra bên ngoài, cùng với đôi mắt mở to không khỏi khiến người khác kinh hãi.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Vị đại sư già đứng đó, khuôn mặt hiền từ nhưng ánh mắt đầy xót xa.
Ông tiến đến, không nói một lời, chỉ đưa tay đặt lên trán hắn. Dòng linh khí ấm áp như một luồng gió mát thổi vào cơn bão trong lòng Y Thiên. Từng hồi cảm xúc ức chế trong người hắn dần tan đi, thay thế bằng cảm giác thoải mái thanh thản nơi tâm hồn.
"Thí chủ..." Giọng ông đầy bao dung:
"Hãy theo ta."
Y Thiên ngơ ngác đi theo vị đại sư vào chính điện. Sau khi tụng một hồi kinh, vị đại sư khẽ thở dài:
"Thí chủ... tâm thí chủ đang loạn. Một niệm sân hận nổi lên, vạn cửa chướng ngại sẽ mở ra. Thí chủ có hiểu không?" Y Thiên ngẩng đầu, đôi mắt đã dịu đi nhiều:
"Ta... ta không hiểu. Ta chỉ thấy... hận thù là thứ duy nhất còn sót lại bên trong tâm hồn vốn rạn nứt của ta. Đang không ngừng lớn lên, đắp lại vào nó, cũng đáp lại lời ta... Đúng rồi... ta không phải không hiểu, chỉ là không rõ..."
Vị đại sư tăng đầu trọc nhìn vào ánh mắt Y Thiên, mắt lão mở to rồi giãn dần, chứa đầy từ bi và xót xa. Lão lắc đầu, cái lắc đầu nhẹ nhàng của lão khiến Y Thiên chợt chững lại, tâm trí bấn loạn của hắn như dừng lại một nhịp.
Nhưng chỉ một lúc, như khi nãy, chỉ một lúc. Những dòng suy nghĩ, từng hồi cảm xúc quấn lấy, giày vò, vẻ mặt hắn nhăn nhó đau đớn, nói:
"Đối với ông, một sư thầy thì thế nhân trần tục vốn không phải là thứ ông phải lo, gia đình hay người thân ông đều không có thì sao hiểu cảm giác hận thù của ta bây giờ? Ông có hiểu cái cảnh mà cha già bị chém đầu, muội muội thì chỉ biết ôm tay đại ca mà khóc than, cái cảnh gia tộc đang vinh quang thì bị tận diệt không? Nỗi đau diệt tộc có ai thấu? Nhưng ông chỉ là một thằng tiểu tử một thân cô độc, phế vật, bất tài vô dụng, không làm gì nên hồn…"
Lão sư tăng già cướp lời Y Thiên, giọng ông trầm tĩnh, vẫn đầy hiền từ:
"Thiện tai… thiện tai… trần gian chỉ là cõi tạm bợ… việc gì tự rước khổ vào thân.. tha thứ chính là vũ khí lớn nhất để trả thù... thí chủ việc gì lại sinh hận ý lớn như vậy?"
Y Thiên hắn dùng bàn tay thấm đẫm máu bấu lên mặt mình, che hết nửa khuôn mặt, nụ cười man rợ điên loạn vang khắp chính điện. Hắn nói rất to, gần như là hét toáng cả lên:
"Hahaha.. ông già à, rốt cuộc ông cũng không hiểu được. Tha thứ ư? Không hận ư? Làm sao mà ta không hận cho được hả? Thù giết phụ thân, giết tộc nhân nhất quyết phải trả, nhưng ta cũng không hận Lý Triệt đến vậy, kẻ ta hận chính là bản thân phế vật của ta, ta hận ta vì sao không chết đi để cho gia tộc được sống? Ta hận ta không đủ sức mạnh để giúp gia tộc vượt qua tai nạn này... ta hận ta không thể trả thù cho gia tộc, cho phụ thân… ta hận không thể cho muội muội một cuộc sống an nhàn... ta hận…"
"TA THẬT SỰ CỰC KÌ HẬN!!!"
Hắn gào thét lên, rồi giọng yếu dần, nhạt dần cho đến khi ngừng hẳn đi, vị tăng sư lúc này mới lên tiếng, giọng ông vẫn trầm nhưng lại không còn dáng vẻ bao dung ấy nữa thay vào đó là một lời nói cứng cáp:
"Vậy thí chủ có muốn mãi mãi bị giam cầm trong ngục tù đó không?" Y Thiên im lặng, ánh mắt dao động:
"Nếu có thể, ta muốn hận thù nhấn chìm bản thân. Ta muốn nó điều khiển bản thân yếu đuối này, ta tin bản thân ta mạnh hơn những gì mà ta có thể. Tiếc thay, ta thật tệ hại, ta không có tự tin để đứng lên, cầm lên tay thanh kiếm mà đối đầu với các kẻ thù của mình."
Nụ cười của Y Thiên méo mó, hai bàn tay nhuốm máu liên tục cào cấu lên gương mặt thư sinh trắng trẻo của mình.
"Thí chủ vẫn còn chấp niệm về sự yếu đuối của mình. Chấp niệm đó... e rằng... còn nặng hơn cả hận thù bên trong thí chủ." Vị đại sư khẽ nói:
"Thí chủ phải tự học cách chấp nhận, cách buông bỏ, với tình trạng thí chủ bây giờ sống thôi thì đã rất tốt rồi, phụ thân thí chủ đã nói không cần trả thù thì việc gì cứ đặt nặng nó trong lòng vậy? Người phàm có cuộc sống của người phàm, thí chủ có thể sống trọn vẹn một đời người thì có gì để nuối tiếc nữa mà không buông bỏ hận thù để bước vào phàm trần?"
Y Thiên giật mình, giọng hắn run rẩy. Khóe miệng hắn chảy nước từng giọt từng giọt xuống sàn gỗ, chỉ là một ánh nắng là không đủ để ta thấy thứ nước ấy là nước mắt hay là nước dãi của hắn.
"Ta... ta vốn không thể buông bỏ. Ông nói thử đi, ta làm sao có thể buông bỏ được, từng giọng nói đang quấn lấy ta, họ trách.. họ trách ta yếu đuối, họ thật ác.. họ chỉ trách ta thôi, Mạc Lãnh Sơn ông ta mạnh như vậy còn không cứu họ thì làm sao có thể trách ta? Haha.. Ta nói có đúng không, đại sư?"
Nhìn Mạc Y Thiên điên cuồng như vậy, tăng sư không nỡ nhìn, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại. Đưa tay vào vạt áo cà sa lấy ra từ trong đó một viên ngọc màu trắng rất nhỏ có thể nằm gọn trong nắm tay của một người trưởng thành. Ông ta cầm tay của Y Thiên nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
Dùng tay đang cầm viên ngọc màu trắng kia khẽ mở các ngón tay đang run rẩy nắm chặt lại của hắn, ông vẫn như vậy từ từ thong thả mà chậm rãi đặt vào tay hắn viên ngọc màu trắng kia, rồi lại bóp tay hắn lại để hắn nắm gọn viên ngọc kia vào trong rồi ông mới điềm tĩnh nói, giọng ông có khàn hơn đôi chút.
"Thí chủ, bần tăng ta chỉ khuyên tới đây thôi. Mọi việc còn lại là do thí chủ tự quyết, chỉ là nhìn thí chủ một bộ dạng kì quái như này, bần tăng thật không an yên trong lòng. Bây giờ bần tăng xin phép tăng cho thí chủ một bảo vật đi theo bần tăng đã lâu. Đây là một viên Bạch Linh ngọc, nó có thể giúp thí chủ đầu óc thanh tịnh, nếu thí chủ thấy trong lòng bấn loạn thì có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay, bần tăng tin nó sẽ có ích."
Cảm nhận được hơi ấm đến từ Bạch Linh ngọc đang phát sáng ra ánh hào quang màu trắng rực rỡ trong lòng bàn tay, nó sáng, rất sáng dường như còn sáng hơn cả ánh mắt trời nữa.
Y Thiên cảm thấy như lòng mình được rửa sạch, thanh tịnh đi rất nhiều, những giọng nói quanh quẩn đầu Y Thiên cũng đã không còn, lúc này hắn mới bình tĩnh đi được đôi chút.
Hắn mới suy nghĩ lại, những giọng nói, những lời oán than mà hắn nghe cũng không phải ai khác mà là chính hắn, cảm thấy bản thân càng ngày càng khó hiểu, liên tục gặp những hiện tượng mà chính bản thân cũng không thể kiểm soát bản thân, bây giờ khi mà đầu óc thanh tịnh mới cảm nhận được cơn đau rát từ bàn tay, từ gương mặt, từ khắp cơ thể đang rỉ máu.
Hắn đau lắm, rát lắm, nhưng nỗi đau lâu rồi mới cảm nhận được như này lại cho hắn một cảm giác tê sướng khó tả, khẽ rên lên:
"A! Đau quá!"
Vị đại sư xót xa nhìn Y Thiên dáng vẻ đau khổ giày vò này, ông mở miệng rồi lại khép, qua mấy lần như vậy, dường như ông có điều khó nói. Ông hít sâu một cái như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói rõ ràng từng chữ:
"Bần tăng sống bấy lâu nay, đếm biết nhiêu là thế hệ thiên kiêu, biết bao nhiêu là tà tu, cũng không biết bao nhiêu là yêu quái nhưng bây giờ đây, ngay lúc mà bần tăng đã già rồi. Bần tăng muốn trong đời mình được xin một lần, bần tăng có thể xin thiếu chủ hãy vì giao tình giữa hai ta mà tha cho chúng sinh một con đường sống hay không?"
Gương mặt lão sư thầy nhăn nhó, miệng cười gượng, lão thật sự đang cố gắng cầu xin Y Thiên. Hắn có chút không hiểu, gương mặt hắn ngơ ngác.
Đột nhiên, đầu Y Thiên đau như búa bổ, hắn ôm lấy đầu, quằn quại giữa những ký ức lạ lẫm. Không giống như trong giấc mơ, thấy được rõ ràng bản thân cao lớn, người không ra người ma không ra ma, một mình đứng giữa đại dương bao la.
Hắn lơ lửng giữa hư không vạn trượng, thân thẳng như cột tay nắm thanh kiếm không rõ hình dạng, bị bao vây tứ phía, chỉ thấy bản thân mình giơ thanh kiếm lên quét ra một đường tùy tiện, kiếm ý phóng ra nhanh như chớp phá tan từng đạo quân.
Một mình đứng vững giữa vạn quân, trời mưa to giữa ánh đỏ chập chờn to thêm từng nét bi ai cho bức tranh chết chóc. Gương mặt hắn sắc lạnh đến đỉnh điểm, đột nhiên một tia sáng quét qua, kí ức bị vỡ thành vạn mảnh như một tấm gương bể, từ từ như từng mảnh kính rơi xuống.
Hắn trở lại thực tại, đầu óc vẫn đang ong ong, cảm thấy cơ thể đang sôi sục một cảm giác rất kì lạ. Hắn cúi gằm mặt nhưng dường như có thể cảm nhận hết được tất thảy xung quanh hắn rõ ràng từng vật một.
Bàn tay nắm chặt Bạch Linh ngọc, đầu óc dần minh mẫn trở lại, nhớ lại từng lời đại sư nói. Hắn im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng gật đầu một cái, nhưng không tỏ rõ đồng ý hay từ chối, bởi có lẽ hắn cũng dần nhận ra bản thân cũng không thể tự do điều khiển được những việc này.
Vị đại sư nhìn hắn, vẻ mặt mới bắt đầu giãn ra:
"Được, chỉ cần một cái gật đầu của thí chủ. Bần tăng cũng đã thỏa mãn... còn mọi việc có diễn ra hay không thì... thiện tai... thiện tai... đều là nhân quả cả."
Khi Y Thiên ngẩng đầu lên, vị đại sư đã biến mất từ khi nào. Hắn chầm chậm đứng dậy, quay trở lại căn phòng, khẽ xoa chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay mình, thì thầm:
"Bạch Tư Mi..."
Hắn lặng lẽ ôm Linh Nhi vào lòng, hít hà mùi hương của nàng, một mùi hương mát lạnh, dịu dàng, như thể thuốc an thần khiến bản thân chìm dần vào giấc ngủ.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ