Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 42 HỎA SƯ THÚ VẬY MÀ HÒA NHẬP!?
#TNL:CK#LTU:
Sau khi kiểm soát được cơn giận, ánh mắt Y Thiên tĩnh lặng đến đáng sợ, từng bước chân vững chãi hơn, tiếp tục hành trình tiến sâu vào nơi tỏa ra nguồn oán khí nồng đậm nhất.
"Đã đi lâu như vậy.. còn chưa đến sao?" Hắn đã bình tĩnh, nhưng môi trường xung quanh ngày càng khắc nghiệt hơn rõ rệt.
Màn sương mù vốn đã dày đặc, giờ đây càng trở nên đặc quánh đến mức gần như không thể nhìn thấy quá một bước chân.
Mọi thứ trước mắt hắn chìm trong một màu trắng đục, chỉ có thể cảm nhận bằng những giác quan khác.
Những thân cây mục ruỗng, vốn đã bị xoắn vặn thành những hình thù kinh dị, giờ đây lại như đang vươn những cành cây gầy guộc ra, cố gắng bấu víu lấy hắn.
"Mẹ nó! Càng lúc nó lại càng nồng hơn rồi, cái mùi hôi thối chết tiệt này!" Hắn nghiến răng.
Luồng khí oán hận không còn chỉ tạo áp lực vô hình nặng nề mà còn như những bàn tay lạnh lẽo, vô hình cố gắng bấu víu, kéo lê bàn chân hắn, làm chậm lại sự di chuyển, như muốn níu giữ hắn mãi mãi trong nơi này.
Mỗi khi bước đi, những bàn tay vô hình đó lại siết chặt hơn, cố gắng xuyên thấu lớp linh lực bảo vệ, chạm vào da thịt. Cảm giác lạnh buốt thấu xương hòa lẫn với một nỗi buồn u uất len lỏi vào tâm trí.
"Trò vặt vãnh!" Hắn gằn giọng, Thiên Bình Kiếm vung nhẹ một đường, không phải để chém tan thứ gì, mà là để xua đi những làn khí oán hận đang quấn lấy mình, tạo ra một khoảng trống nhất thời.
Tiếng lá mục kêu sột soạt dưới chân hắn là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh mịch, nhưng ngay cả âm thanh đó cũng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi màn sương dày đặc và luồng khí oán hận đang không ngừng lan tỏa.
U Linh không còn xuất hiện đơn lẻ mà thành từng đàn, hình hài cũng rõ nét và hung tợn hơn. Chúng không còn chỉ tạo ra ảo ảnh tĩnh lặng hay những lời chế giễu xa xôi mà Y Thiên có thể dễ dàng xua tan bằng lý trí.
"Chúng nó... lại thay đổi rồi?" Y Thiên một mặt kinh ngạc nhìn không gian xung quanh đang không ngừng chuyển động.
Bọn chúng biến thành những hình ảnh động, sống động, chân thực đến đáng sợ, và trực tiếp tấn công tinh thần của Y Thiên.
Không gian bỗng chốc vặn vẹo. Màn sương trắng tan biến, thay vào đó là cảnh tượng Mạc gia bị thảm sát cùng với bản thân và Linh Nhi đang bị đao phủ kề đao vào cổ chuẩn bị hạ thủ cấp.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, tiếng la hét, tiếng kiếm va chạm vào xương, tiếng kêu gào đau đớn vang vọng khắp nơi.
"Không! Chờ đã... lũ này, nó đâu phải là dựa vào quá khứ tái hiện… Nó đây là đang tạo ra một không gian khác?"
Hắn vừa nhận ra, nhưng hắn phải làm sao đây, đánh với chúng như đánh vào bông, không hề có một biến chuyển nào. Y Thiên nhíu mày, cắn chặt răng:
"Đôi Âm Dương Nhãn không hề dao động! Làm sao đây?"
Hắn biết đây là trò lừa bịp của lũ u linh, nhưng mà nó có thật, nó đánh thật từ thể xác cho đến tâm hồn, không chí mạng nhưng cấu rỉa mãi để bản thân đau đớn mà từ từ chìm vào trong vũng lầy.
Y Thiên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng vây của những ảo ảnh đang bủa vây, từng tiếng thì thầm, từng hình ảnh đau đớn như muốn xé toạc linh hồn.
Thiên Bình Kiếm vung nhẹ một đường, không phải để chém tan chúng, vì hắn biết điều đó vô ích. Thay vào đó, tạo ra một khoảng trống, đẩy lùi tạm thời những ảo ảnh đang cố gắng bấu víu.
"Những huyễn ảnh đau đớn này, các ngươi cố gắng tạo ra cũng chỉ là vô ích. Nó vốn không thể làm hại được ta!" Hắn gằn giọng, giọng nói khàn đặc, nhưng chứa đầy sự kiên định không gì lay chuyển được.
Nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hít một hơi thật sâu, rồi mở bừng mắt:
"Các ngươi muốn điều khiển ta, muốn ta chìm vào trong nó rồi bị bọn ngươi tùy ý cấu xé? Mơ đi!"
Gắng gượng bước đi, cố gắng tiến nhanh hơn một chút. Mong muốn rời khỏi đây càng tăng dần khi hình ảnh Linh Nhi than khóc trong kí ức hiện hữu lúc càng rõ hơn.
Mỗi bước chân đều nặng nề nhưng vững vàng.
Trong khi Y Thiên đang vật lộn với những ảo ảnh đang được hiện thực hóa, linh hồn của Hỏa Sư Thú cũng không hề bình yên.
Từ sâu bên trong đan điền, nơi linh hồn Hỏa Sư Thú đang trú ngụ, Y Thiên cảm nhận được những rung động mạnh hơn, một tiếng gầm gừ đau đớn bị kìm nén.
Đó không phải là tiếng gầm giận dữ hay khao khát thôn phệ, mà là một âm thanh bản năng của sự khó chịu tột độ, một tiếng rên rỉ yếu ớt khi bị bao vây bởi luồng oán khí dày đặc và những hồi ức tiêu cực đang không ngừng tác động.
Linh hồn của Hỏa Sư Thú vốn mang thuộc tính hỏa, giờ đây lại bị luồng oán khí âm hàn này bao phủ, khiến nó như bị tra tấn.
Y Thiên cảm nhận rõ sự quằn quại của nó, không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng ý chí bỗng chốc càng thêm kiên định.
"Ngươi cũng cảm nhận được sao? Tốt thôi." Y Thiên thì thầm, giọng nói gần như hòa vào màn sương:
"Cứ chịu đựng đi, ngươi xứng đáng với những nỗi đau này, tiểu súc sinh."
Dù đau đớn, nhưng Y Thiên vẫn giữ được sự kiểm soát hoàn toàn đối với cả bản thân và linh hồn Hỏa Sư Thú.
"Grừ!" Hỏa Sư Thú gầm lên tức giận, có lẽ nó không thể chịu nổi nữa rồi.
Ngọn lửa thiêng rực cháy mạnh mẽ lập tức bùng lên, tỏa ra xung quanh là tầng tầng lớp lớp thiêu cháy bỏng rát, với linh khí thuần dương thuộc tính hỏa khắc chế hoàn toàn âm khí, oán khí của tụi u linh lập tức bị thiêu rụi.
Chúng nó cũng theo đó mà sợ hãi lùi lại. Y Thiên nhìn thấy một màn tự giác này của linh hồn Hỏa Sư Thú trong đan điền mình, thầm thốt lên một chữ:
"Đỉnh!"
Sau khi dứt khoát đẩy lùi những hồi ức tàn khốc.
Tiếp tục bước đi, những dấu chân in hằn trên lớp lá mục ướt át. Dù thân thể còn mang theo sự mệt mỏi, nhưng tinh thần đã vững vàng hơn bao giờ hết.
Màn sương mù càng lúc càng trở nên đặc quánh, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tầm nhìn giờ đây gần như bằng không, nhưng đôi Âm Dương Nhãn vẫn hoạt động hết công suất, không ngừng quét qua không gian mờ ảo, cảm nhận từng luồng năng lượng nhỏ nhất.
Không còn phải vùng vẫy để thoát khỏi những bàn tay vô hình của oán khí giúp hắn như một con thuyền lửa phá băng, chậm rãi nhưng dứt khoát rẽ màn sương mà tiến lên.
Trong lòng luôn thầm khen Hỏa Sư Thú dùng ngọn lửa chí dương để xua đuổi khí tà âm này của bọn u linh:
"Mẹ kiếp! Con Hỏa Sư Thú này cũng thật quá đỉnh a… nếu ta đi ra bên ngoài cùng với tu vi và linh hồn của con này. Mẹ nó, lão tổ Hỏa Long Các ra gặp ta cũng phải cung kính chào một tiếng: nhóc quỷ, ấy chứ!"
Mỗi bước chân của Y Thiên dường như đều kéo theo một tiếng rên rỉ yếu ớt từ những luồng khí oán hận đang quấn lấy.
Tuy nhiên, hắn không bận tâm đến chúng. Hoàn toàn tập trung vào một cảm giác duy nhất là một luồng năng lượng tập trung, mãnh liệt và đầy bi thương đang tỏa ra từ sâu thẳm phía trước.
"Luồng năng lượng này cũng quá biến thái rồi a!" Hắn kinh ngạc, hai mắt mở to quan sát.
Luồng năng lượng này không giống bất kỳ oán khí nào hắn từng cảm nhận. Nó không chỉ đơn thuần là sự phẫn nộ hay đau khổ, mà là một sự kết tinh của tất cả những cảm xúc tiêu cực đó, tạo thành một khối năng lượng khổng lồ, khiến không gian xung quanh như bị bóp méo và đông cứng.
"Có lẽ cũng đến rất gần nguồn gốc của mọi nỗi oán hận trong khu rừng này, nơi mà mọi thứ dẫn tới lối ra rồi…" Y Thiên thầm lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng đưa ra xa.
Càng đến gần, áp lực càng tăng lên một cách khủng khiếp.
Đó không còn là những bàn tay lạnh lẽo vô hình, mà là một trường năng lượng thực sự, nặng nề đến mức bóp nghẹt không khí, đè nặng lên mọi thứ xung quanh.
Ngay cả những thân cây mục ruỗng cũng oằn mình, như thể đang bị một sức mạnh vô hình nào đó nghiền nát.
Y Thiên cảm thấy cơ thể bị đè nén, mỗi nhịp thở trở nên khó khăn hơn. Phổi như bị ép chặt, từng thớ thịt căng lên, chống lại sức ép vô hình từ môi trường.
"Nặng thật… Áp lực này, thực sự quá kinh khủng. Nhưng so với Ngân Xà Tí Hống lúc đó, còn hơi kém." Hắn khẽ lẩm bẩm, một giọt mồ hôi chảy dài trên thái dương.
Dù vậy, ý chí sắt đá của hắn vẫn không hề nao núng. Hắn không cúi đầu, mà ngẩng cao đầu, đôi Âm Dương Nhãn sáng quắc, đối diện trực tiếp với áp lực đang đè lên mình.
Nguồn gốc này không tạo ra lời nói hay ảo ảnh cụ thể, mà phát ra một bản giao hưởng trực tiếp vào tâm trí Y Thiên. Đó là sự hợp nhất của hàng ngàn cảm xúc nguyên thủy nhất.
Tiếng kêu gào thống thiết của những kẻ bị phản bội, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của những linh hồn bị mắc kẹt vĩnh viễn, sự giận dữ bùng cháy của những kẻ bị đối xử bất công, và một khao khát mãnh liệt đến tột cùng để được giải thoát.
"Mẹ kiếp! Cái lũ này sống cũng chả ra sao, đến chết rồi còn để lại oán khí hại ta! Thật đáng hận mà!" Y Thiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận tiến lên phía trước.
Tất cả dồn dập, đồng loạt ập vào tâm trí hắn, không phải để làm hắn sợ hãi, mà để nhấn chìm bản thân vào vòng xoáy của sự mất mát, để bản thân cảm nhận được nỗi đau vô hạn mà chúng đã phải chịu đựng.
Y Thiên khựng lại một lát, dường như có thể cảm nhận được một chút về chúng, chúng tựa như không muốn hại hắn, chúng đơn thuần chỉ muốn san sẻ nỗi đau vô bờ của chúng cho kẻ thứ hai, để chúng có thể thanh thản hơn phần nào.
Y Thiên dừng lại. Nhắm mắt, Thiên Bình Kiếm vẫn nằm im trong tay, tâm trí hoàn toàn tập trung vào phía trước.
Lắng nghe tất cả nỗi đau đó, không chống cự, không phản kháng, chỉ để mặc cho những cảm xúc ấy tràn vào tâm trí, cảm nhận từng tiếng than khóc, từng tiếng gầm gừ phẫn uất.
"Ta đã nghe thấy các ngươi. Vì vậy không cần kìm chế nữa đâu, cứ trực tiếp dồn hết nỗi phẫn uất vào ta." Hắn nói lớn, giọng trầm lắng, vang vọng giữa không gian đặc quánh oán khí:
"Nỗi đau của các ngươi... từ bây giờ, công tử ta nhận hết!" Giọng nói không mang theo sự thương hại, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc, một sự đồng cảm lạnh lùng của kẻ đã từng trải qua nỗi đau tương tự.
Trong khi Y Thiên đang đối mặt với bản giao hưởng đau đớn từ nguồn gốc oán hận, linh hồn Hỏa Sư Thú bên trong đan điền cũng phản ứng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một tiếng gầm gừ đau đớn, bị kìm nén phát ra từ sâu bên trong cơ thể Y Thiên, không phải là sự giận dữ mà là một âm thanh bản năng của sự khó chịu cực độ.
Cơ thể Y Thiên run rẩy nhẹ, từng thớ thịt co giật, cho thấy sự quằn quại của Hỏa Sử Thú trước luồng oán khí khổng lồ từ nguồn gốc.
Hỏa Sư Thú, vốn mang thuộc tính hỏa bị kìm hãm bởi năng lượng âm hàn, như một ngọn lửa đang cố gắng bùng cháy giữa biển nước lạnh.
"Grừ!" Nó gầm lên tức giận, ngọn lửa của nó sắp bùng nổ lên, thì Y Thiên lập tức một tiếng quát lớn:
"Đừng! Dừng lại cho ta! Bọn chúng không phải là người xấu, bọn chúng là nạn nhân, bọn chúng vốn chỉ cần sự an ủi mà thôi. Không cần giết!"
Không ngờ, Hỏa Sư Thú ấy vậy mà chỉ cần một lời nói của Y Thiên liền dừng ngay hành động sắp phát ra lại, thu liễm hỏa diễm chí dương vào lại bản thân.
Thấy hành động tốt tánh giữ mạng cho lũ linh hồn oán hận này của Y Thiên, bọn chúng chậm lại một chút.
Theo đó, mọi thứ bao gồm cả không gian và thời gian gần như dừng lại. Lũ linh hồn đó gần như bắt đầu khóc nấc lên, có lẽ từ đó đến giờ tuy không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, nhưng trong lũ chúng nó đây gần như là lần đầu tiên chúng được tôn trọng, được an ủi.. được thấu hiểu.
Từng tiếng nấc nghẹn vang lên, rồi dần dần bọn chúng tụ lại chui hết vào người Y Thiên.
"A!" Hắn khẽ rên lên để chịu đựng những nỗi đau đớn sắp ập vào người.
Khác với những gì nghĩ tới, nó ấy vậy mà không có chút nào gọi là đau đớn. Lũ linh hồn đó gần như dịu cả lại, nhưng luồng oán khí vẫn nồng đậm như vậy.
Y Thiên cũng không có ý phản kháng, cứ tùy tiện đứng sững lại một chỗ tùy ý cho bọn nó chui hết vào người. Một mình lãnh hết toàn bộ bọn chúng.
"Đây.. đây là bọn chúng đang giúp ta?" Y Thiên kinh ngạc nhìn quanh cơ thể mình, có thể cảm nhận được rõ ràng ràng.
Linh hồn Hỏa Sư Thú trong người đang không ngừng tăng tiến sức mạnh, sức mạnh tăng lên nhanh như vũ bão và không có dấu hiệu dừng lại.
Hắn cũng không khác là bao, cả toàn thân cảm thấy bản thân cũng có mạnh lên. Lạ cái là hắn không rõ là mạnh chỗ nào, mạnh ra sao, nhưng linh trí mách bảo bản thân đang liên tục mạnh lên, theo một cách nào đó.
Mạc Y Thiên mở bừng mắt, ánh sáng từ đôi Âm Dương Nhãn như hai viên ngọc phát sáng giữa màn sương mịt mù.
Theo sự biến mất của các linh hồn oán hận dày đặc, làn sương cũng đang dần vơi ra loãng đi liền thấy rõ đích đến, một mực tăng tốc.
Hắn bước những bước cuối cùng đến trước một bàn thờ đá cổ kính, một cấu trúc sừng sững được tạc từ loại đá đen tuyền, dường như hấp thụ mọi ánh sáng xung quanh.
"Đây là..." Hắn nói giữa chừng thì lại bị ngắt, nhận ra đây là thứ mà bản thân từng biết nhưng lại không thể nhớ ra nó lại gì.
Những đường vân chạm khắc trên bề mặt bàn thờ không phải là hoa văn trang trí mà là những ký tự cổ xưa, xoắn xuýt vào nhau như những sợi dây xiềng xích, giam cầm thứ gì đó khủng khiếp.
Từ trung tâm của nó, một luồng xoáy năng lượng đen tuyền không ngừng bốc lên, cao vút, tạo thành một cột xoáy âm u chạm tới cả bầu trời xám xịt.
Y Thiên đứng thẳng người, ngẩng cao đầu đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng đó. Hắn cảm nhận được sức nặng của hàng ngàn sinh mạng bị giam cầm, bị hành hạ bởi chính nỗi oán hận của chính bản thân chúng.
"Nếu đau đến vậy thì hãy nhập hết vào ta. Ta đã không còn bị nỗi đau vây khốn nữa rồi, để ta giúp các ngươi giải thoát hết, lũ linh hồn tội nghiệp."
Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bề mặt lạnh lẽo, thô ráp của bàn thờ đá.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt, mang theo sức nặng của vạn tấn oán khí, từ bàn thờ xông thẳng vào cơ thể hắn, cố gắng xuyên phá phòng ngự, chiếm lấy linh hải và ý chí.
Nhưng Y Thiên không hề dao động. Cùng lúc đó, từ trong luồng xoáy đen tuyền trên bàn thờ đá, một hình ảnh dần ngưng tụ. Nó không phải là một u linh mờ ảo, mà là một thực thể rõ nét, giống Y Thiên đến từng đường nét, từng ánh mắt.
Đây là chính hắn.
Mắt của nó đỏ ngầu, lạnh lẽo như băng giá, gương mặt góc cạnh sắc bén nhưng vô cảm, không hề có vết sẹo nào.
Sức mạnh tỏa ra từ nó cuồn cuộn, vô song đủ để nghiền nát mọi thứ xung quanh. Nó nhìn Y Thiên rồi cất tiếng nói, một giọng nói vang vọng đầy uy áp và mê hoặc, như hàng ngàn giọng nói hòa quyện vào làm một chạm thẳng vào linh hồn.
"Y Thiên, ngươi nhìn xem! Đây là con đường duy nhất và ngắn nhất mà ngươi có thể dễ dàng đi! Hãy đón nhận ta, đón nhận cơn thịnh nộ tuyệt đối này. Ngươi sẽ có sức mạnh để nghiền nát Lý Triệt, để biến Hoàng Kim Sa Thành thành tro bụi, để cả thế giới này biết về sức mạnh, biết về nỗi đau, biết về nỗi uất phẫn!" Nó tiếp tục, uy lực càng thêm mạnh mẽ, cố gắng lung lay ý chí của Y Thiên:
"Mọi nỗi đau sẽ chấm dứt, mọi kẻ thù sẽ quỳ rạp dưới chân ngươi, theo ngươi tùy ý định đoạt sinh tử của hắn, hắn sẽ phải van xin sự tha thứ của ngươi! Ngươi sẽ là vị thần hủy diệt, không ai có thể ngáng đường! Con đường đầy máu và nước mắt, nhưng ta sẽ ban cho ngươi sự kết thúc mà ngươi khao khát nhất! Cả thế giới sẽ bị máu nhấn chìm, chỉ còn ngươi và quyền lực tuyệt đối!"
Ánh mắt đỏ ngầu của nó như muốn hút lấy Y Thiên vào vực sâu của sự căm hận và quyền lực vô hạn.
Luồng oán khí từ bàn thờ đá như được tiếp thêm sức mạnh, cuộn xoáy dữ dội hơn, cố gắng đồng hóa Y Thiên, biến hắn thành một phần của nó.
Hắn cảm nhận được sự cám dỗ ghê gớm đó, một con đường ngắn nhất dẫn đến sự báo thù mà bản thân từng hằng mong muốn.
Y Thiên nhìn thẳng vào chính mình, ánh mắt hắn cứng rắn hơn bao giờ hết, không hề nao núng hay bị cám dỗ bởi lời đề nghị đó.
"Ngươi nói ta sẽ có sức mạnh tối thượng? Sức mạnh để hủy diệt tất cả? Ngươi nói ta sẽ không còn đau khổ? Hừ!" Hắn cười khẩy, tiếng cười khô khốc, mang theo sự khinh miệt sâu sắc, ánh mắt xoáy sâu vào nó, tìm kiếm một điểm yếu.
Nó chững người lại một lúc, dường như bất ngờ trước sự phản kháng của Y Thiên. Rồi nó bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian u tối, mang theo sự chế giễu đến tột cùng, như thể vừa nói một câu chuyện cười.
"Ngươi là ngây thơ hay ngu dốt, Y Thiên?" Nó cất giọng, uy áp và đầy thách thức:
"Ta không sinh ra từ ngươi, Y Thiên, mà ta chính là ngươi! Hiểu chứ? Nếu không có Mạc Y Thiên này, kẻ đã trải qua tận cùng đau khổ, kẻ mang trên mình nỗi hận diệt tộc, kẻ bị thế gian gọi là phế vật, ta làm sao có thể hiện hữu?" Hắn xòe hai tay ra, gương mặt nhóm nhỉnh nhìn Y Thiên, đầy khinh miệt:
"Ta là bản chất nguyên thủy nhất của ngươi, là cơn thịnh nộ bị kìm nén! Ngươi không tin ư? Nếu ngươi không chấp nhận ta, không hòa làm một với ta ngay bây giờ, thì sau này, dưới những đòn tra tấn tàn khốc hơn, dưới sự tuyệt vọng khi chứng kiến những người ngươi yêu thương bị tổn hại, ngươi vẫn chỉ có thể trở thành ta, ở trong một bộ dạng khác đi đôi chút! Kết quả vẫn tương tự, ngươi vẫn sẽ bị nhấn chìm! Vậy tại sao lại chọn đi đường vòng, chịu thêm đau khổ làm gì?"
Lời của nó vang vọng, mỗi từ như một nhát đâm vào tâm can Y Thiên, chạm đúng vào nỗi sợ hãi sâu xa nhất của hắn.
Đúng vậy, nếu hắn sa ngã, nếu đánh mất đi bản thân, hắn sẽ trở thành một con quỷ. Nhưng nếu không sa ngã thì sao?
Y Thiên gằn giọng, giọng nói tràn đầy đau đớn nhưng cũng đầy quyết tâm:
"Sức mạnh đó có nghĩa lý gì khi ta không còn là chính mình? Sức mạnh đó có ý nghĩa gì khi ta trở thành một kẻ chỉ biết căm hận, một con quỷ mù quáng... mà không còn Linh Nhi bên cạnh?" Hắn đưa tay lên, nắm chặt chuôi Thiên Bình Kiếm, từng khớp ngón tay trắng bệch:
"Ngươi hứa cho ta sự trả thù, nhưng nếu ta trở thành ngươi, ta sẽ làm hại những người ta muốn bảo vệ nhất. Ta sẽ đánh mất Linh Nhi, và khi đó, mọi sự trả thù đều vô nghĩa! Ngươi chỉ là sự trống rỗng, một cái xác chỉ biết chém giết! Ta không tin ngươi, ngươi nói ngươi không sinh ra từ ta? Làm sao để chứng minh nó, chỉ bằng một lời nói? Ta một kẻ phế vật này, có sức mạnh tối thượng mà ngươi đang miêu tả?" Y Thiên khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười khẩy, hừ lạnh một tiếng vô vị:
"Hừ! Bằng cách nào? Ngươi làm sao có thể ban cho ta thứ mà ta phải tự tay giành lấy! Nếu ngươi nói ngươi chính là ta, thì ta vẫn có thể không trở thành ngươi, mà vẫn đạt được những thứ ngươi đang đạt được, có khi còn tốt hơn cả ngươi nữa."
Hắn từ chối trở thành nô lệ của sự căm hận, khẳng định sẽ là người điều khiển nó, chứ không phải bị nó thao túng, hắn lập tức vận chuyển linh lực vào Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm bắt đầu phát sáng rực rỡ, chuẩn bị thi triển chiêu thức hủy diệt.
Khi Y Thiên chuẩn bị chiêu thức, một sự thôn phệ dữ dội từ bàn thờ đá ập đến. Nó lập tức bay vào Y Thiên mặc cho sự chống cự quyết liệt của hắn.
Luồng oán khí đen tuyền bùng nổ, không chỉ tấn công mà còn cố gắng biến đổi Y Thiên từ bên trong. Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, cơ bắp co giật dữ dội, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống nền đá ẩm mục.
Hắn cảm thấy như hàng ngàn lưỡi dao đang xé toạc linh hải của mình, cố gắng bóp méo linh lực, biến nó thành oán khí. Nhưng ý chí vẫn kiên định, không hề nao núng.
Bị đẩy lùi lại vài bước, cơ thể va chạm mạnh vào một thân cây mục ruỗng phía sau, khẽ ho ra một ngụm máu nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn thờ đá.
Cùng lúc đó, linh hồn Hỏa Sư Thú bên trong đan điền hắn cũng phản ứng kịch liệt. Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một âm thanh bản năng của sự quằn quại, phát ra từ sâu bên trong.
Dù đau đớn, Hỏa Sư Thú vẫn hoàn toàn dưới sự kiểm soát của Y Thiên, không cố gắng phá vỡ hay nuốt chửng oán khí một cách vô ý thức, mà chỉ đơn thuần chịu đựng cùng hắn.
Y Thiên cảm nhận được sự giày vò đau đớn của nó, nhưng điều đó càng tiếp thêm cho hắn sức mạnh.
Bởi vì càng ngày càng cảm thấy linh hồn Hỏa Sư Thú này càng giống hắn, có thể nghe lời mà không phản bội. Chắc hẳn là một người bạn đồng hành lý tưởng.
"Cố gắng lên, Hỏa Sư Thú. Chỉ một chút nữa thôi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc tất cả." Hắn thì thầm, ánh mắt quyết tâm, sẵn sàng cho những gì sắp tới.
Mạc Y Thiên lau vội dòng máu vẫn còn vương trên khóe miệng, ánh mắt không rời khỏi bàn thờ đá cổ kính đang cuồn cuộn luồng oán khí.
Cú phản phệ dữ dội vừa rồi vẫn còn gây chấn động khắp cơ thể, nhưng không một chút nao núng hay sợ hãi nào hiện lên trong đôi Âm Dương Nhãn. Nhìn chằm chằm vào những ký tự cổ xưa trên bàn thờ, cảm nhận được nỗi đau thấu trời đang tuôn trào từ đó.
"Thì ra là vậy..." Hắn nói lớn, giọng trầm lắng, mang theo suy tư sâu sắc:
"Ngươi không phải là kẻ xấu xa cần bị hủy diệt, mà là một thực thể đã quá đau khổ, đã bị nỗi oán hận trói buộc. Nhưng các ngươi đã quá phận rồi, các ngươi thế mà lại vong ân bội nghĩa cùng với cái thứ Y Thiên giả mạo kia tấn công ta." Hắn hiểu ra rằng, cú phản phệ đó vừa là một lời cảnh cáo vừa là một đòn chí mạng dành cho mình.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một quyết định tàn nhẫn và dứt khoát đã được hình thành.
"Nhưng ta không có thời gian để cứu rỗi các ngươi, cũng không có khả năng làm điều đó một cách triệt để." Hắn nói, giọng điệu kiên quyết:
"Nếu đã không thể thanh tẩy, vậy thì hãy để ta giải thoát các ngươi một cách nhẹ nhàng!"
Với một Y Thiên đã trải qua quá nhiều mất mát và được tôi luyện trong những hiểm nguy, sự sống sót và gia tăng thực lực chính là ưu tiên hàng đầu.
Y Thiên quay đầu, ánh mắt xoáy sâu vào bên trong đan điền, nơi linh hồn Hỏa Sư Thú đang trú ngụ.
Y Thiên cảm nhận được sự hiện diện của Hỏa Sư Thú, một luồng hỏa linh lực thuần túy nhưng vẫn còn yếu ớt, bị kìm hãm bởi luồng oán khí dày đặc của khu rừng.
Hắn nhớ lại bản năng thôn phệ linh hồn của các loại linh thú cấp cao, và một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên.
"Hỏa Sư Thú, ngươi có muốn mạnh hơn không?" Hắn thầm thì, giọng nói vang vọng trực tiếp vào linh hồn nó, không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng cảm nhận được một sự rung động mạnh mẽ, một khao khát bản năng trỗi dậy từ sâu thẳm trong linh hồn Hỏa Sư Thú.
"Ngươi có thể thôn phệ những linh hồn oán hận này khi chúng bị tiêu diệt, từ đó gia tăng thực lực của mình. Ta nói đúng chứ?" Y Thiên tiếp tục nói chuyện, ý chí truyền thẳng vào nó:
"Đây là cơ hội của ngươi. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để thể hiện năng lực của mình. Nếu tốt, ta không những không thu nhận ngươi mà còn để những linh hồn đó cho ngươi tùy ý hấp thụ sau khi ta kết liễu chúng."
Hắn đã đưa ra một lời đề nghị không thể chối từ, một cam kết rằng khí linh của hắn sẽ không trở thành một con quái vật bị oán khí điều khiển.
"Nếu ngươi tin ta, hãy chuẩn bị. Trận chiến này sẽ là cơ hội để ngươi tiến hóa, và cũng là cơ hội để ngươi chứng minh bản thân ngươi có lợi ích cho ta!"
Y Thiên quay trở lại vị trí cũ, khoanh chân ngồi xuống. Dù vẫn còn hơi kiệt sức sau trận phản phệ, hắn không lãng phí một giây nào.
Hắn bắt đầu vận chuyển linh lực mạnh mẽ vào Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm rung lên bần bật, phát ra những tia sáng đen và trắng đan xen.
Từ đôi Âm Dương Nhãn của hắn, luồng năng lượng mạnh mẽ hơn bao giờ hết tuôn trào, bao bọc lấy Thiên Bình Kiếm, như đang hòa quyện ý chí của hắn vào vũ khí.
Đồng thời, hắn kêu gọi linh hồn Hỏa Sư Thú chuẩn bị. Bên trong đan điền, linh hồn Hỏa Sư Thú cũng bùng cháy mạnh mẽ, ngọn lửa linh hồn của nó như đang được tiếp thêm sức mạnh, sẵn sàng bùng nổ.
"Đây sẽ là trận chiến cuối cùng cho tầng này." Hắn lẩm bẩm, giọng nói không còn chút mệt mỏi mà thay vào đó là sự tập trung cao độ:
"Một cuộc đối đầu trực diện với căn nguyên của nỗi oán hận."
Nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, điều hòa linh lực chuẩn bị cho một cuộc chiến không phải bằng gươm đao thông thường, mà bằng ý chí, bằng sức mạnh của Âm Dương Nhãn và ngọn lửa linh hồn của Hỏa Sư Thú.
Y Thiên mở bừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyết đoán, nhìn thẳng vào bàn thờ đá cổ kính. Ngọn lửa linh hồn của Hỏa Sư Thú bắt đầu bùng cháy ẩn hiện trên thân Thiên Bình Kiếm.
"Chuẩn bị chết đi, lũ oán linh chó chết!"
Hắn nói lớn, giọng nói vang vọng khắp khu rừng tĩnh mịch, mang theo một lời hứa tàn khốc, một lời thách thức không thể lay chuyển.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ