Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 48 CŨNG CHỈ LÀ SÂU BỌ
#TLN:CK#LTU:
Tên Y Thiên đó cười to, đáp:
"Này, ngươi cũng đừng có tưởng rằng chỉ có mình ngươi là ở trong một thế giới đau khổ cơ chứ. Ta... cũng vậy mà? Đáng nhẽ ra cuộc sống ta đã yên bình bên Bạch Nhi rồi, tại sao, rốt cuộc là tại sao... tại sao?" Hắn gầm thét:
"Lý Triệt, tên khốn đó lại tìm ra cơ chứ?! Bọn ta đã chạy trốn đến một nơi thật xa rồi mà?"
Hắn càng nói càng lớn tiếng xúc động, hai dòng lệ trào ra như một con đê vỡ, chúng không chảy mà gào thét trên gò má, mang theo nỗi đau khổ đến tột cùng.
"Còn Linh Nhi thì sao?" Y Thiên bất ngờ hỏi.
"Linh Nhi? Ý ngươi là con nhóc luôn lẽo đẽo đi theo sau chân ta ư? Rất phiền phức, ta vứt nó lại gia tộc rồi, mặc cho nó tự sinh tự diệt. Ta và Bạch Nhi cùng nhau chạy trốn, mặc kệ cái gia tộc đó, họ tự làm tự chịu, ta không liên quan, cớ sao phải bắt ta cùng đối mặt..-"
Y Thiên lập tức chỉ mũi kiếm vào tên đó, ra giọng uy hiếp:
"Ngươi nói cái mẹ gì cơ? Ngươi bỏ Linh Nhi lại?"
Lấy lại bản sắc lạnh lùng, Y Thiên vẫn nở nụ cười ớn lạnh đó:
"Con mẹ nó, dù sao ngươi cũng chuẩn bị chết rồi, ta còn ở đây nhiều lời làm gì cơ chứ? Bạch Tư Mi à, chạy trốn cùng nhau à? Ngươi quả là một người khác biệt đấy. Nàng ấy đối với ta cùng lắm là thanh mai trúc mã, còn Linh Nhi đối với ta là tất cả. Ta còn tưởng ngươi giống với ta, có thể một phen giao lưu mà hiểu nhau. Tiếc rằng, ngươi đã phụ sự kì vọng của ta rồi."
Không thể nghe Y Thiên nói nữa, quan điểm của cả hai quá bất đồng rồi. Tên Y Thiên đó cười lạnh:
"Thì sao? Linh Nhi, con nhỏ đó đối với ngươi quan trọng hơn cả nương tử của mình à?"
Nghe đến đây, hai mắt Y Thiên trừng trừng nhìn hắn, hốc mắt hắn đỏ hoe chảy ra từng hàng máu dày đặc, trông rất kinh người.
"Chỉ riêng xét ở điểm này, ngươi đã không hề xứng đáng với cái tên Y Thiên, vậy thì dứt khoát gọi ngươi là Nhị Lưu đi. Mẹ kiếp!"
Trong tức khắc, sát khí của Y Thiên bùng nổ lên, sát khí của hắn không phải là một thứ vô hình.
Nó là một áp lực vật chất, bao trùm lấy toàn bộ không gian xung quanh. Sức mạnh này không chỉ khiến các Y Thiên hoảng sợ, mà còn trực tiếp làm suy yếu các chiêu thức của chúng.
"Năng lượng của ta... nó đang bị rút cạn!" Một Y Thiên thốt lên, cơ thể nó run rẩy dữ dội.
"Linh lực của ta... nó đang bị lấy đi!" Một Y Thiên khác kêu lên trong tuyệt vọng.
Những quả cầu lửa bay đến Y Thiên giờ đây chỉ còn bằng một nửa kích thước so với lúc đầu, sức nóng cũng giảm đi đáng kể.
Cú quất của Kim Xà trở nên yếu ớt, không còn đủ sức để quật ngã hắn, mỗi cú đánh, mỗi chiêu thức của chúng đều bị giảm sức mạnh đáng kể bởi sát khí của hắn.
"Nhị Lưu? Hahaha, tên nhóc Y Thiên ngươi quả thực thông minh, cũng biết chơi chữ đấy, chắc đọc qua nhiều sách rồi ha? Mà thôi, cũng được đi. Cứ gọi ta là Nhị Lưu, nhưng..." Nhị Lưu ngừng lại một lúc, nhếch môi cười khẩy:
"Bỏ qua bọn chúng cùng đánh một trận tay đôi, được chứ?"
Y Thiên nhìn Nhị Lưu, gương mặt lộ ra một chút tức giận nhưng không nhiều, chỉ khẽ gật đầu coi như là sự đồng ý cho lời khiêu chiến của Nhị Lưu.
Nhị Lưu gồng người một cái, khí tức mãnh liệt đang điên cuồng mà phóng thích tỏa ra tầng tầng lớp lớp bức người.
Là Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ!
Khí tức này quả thực ở Trúc Cơ rồi, tuy vậy Y Thiên vẫn không có chút kinh ngạc nào. Có lẽ hắn cũng đoán được phần nào khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nhị Lưu trước sát khí.
Những lời về Linh Nhi từ Nhị Lưu khiến Y Thiên không thể che giấu sự tức giận qua ánh mắt, hắn cố bình tĩnh hơn, và đưa ra quyết định giết tên này một cái tàn bạo nhất, như thể là để xõa ra nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.
Y Thiên đối diện với một Nhị Lưu, như là hình ảnh phản chiếu của chính mình, từ khí thế cho đến gương mặt khắc khổ và đau đớn mang chút đượm buồn, nhưng đó không phải là ở trong gương mà là trên chiến trường.
"Khí Linh của ngươi, lạ thật đấy."
Y Thiên chỉ là nói lên những suy nghĩ của mình về hình thái của Khí Linh tên đó, nó không phải là những con vật, con thú mang hình dạng kì diệu mạnh mẽ to lớn mà chỉ đơn thuần là một cây lưỡi hái đen ngòm tỏa ra tử khí kì diệu.
"Cảm ơn vì lời khen." Nhị Lưu cười nhẹ.
Nhị Lưu không vội vã chỉ đứng đó, cây lưỡi hái đen ngòm trong tay hắn rung lên bần bật, từng nhịp một, và âm thanh đó không chỉ vang trong không khí mà còn vang vọng trong tâm trí Y Thiên, như một hồi chuông từ cõi chết.
Bỗng, trận chiến mở đầu Nhị Lưu khẽ nhếch khóe môi:
"Tử Tức!"
Cây lưỡi hái không vung lên, chỉ là từ lưỡi dao vô số luồng tử khí đen như mực bắn ra, mỏng và sắc như sợi chỉ, im lặng nhưng chết người.
Những sợi chỉ này không nhằm vào Y Thiên, mà chỉ quấn lấy toàn thân phong tỏa mọi hướng né tránh.
Y Thiên giật mình, Thiên Bình Kiếm trong tay chỉ có thể hóa giải những sợi chỉ đến gần nhất, còn những sợi khác thì cứ lướt qua da thịt, tuy không gây tổn thương nhưng lại mang theo một làn hơi lạnh thấu xương, ăn mòn từng thớ cơ bắp.
Khi Y Thiên bị dồn vào thế phòng thủ thì Nhị Lưu bất ngờ ra tay cây lưỡi hái biến thành vô số cái bóng, bao vây lấy Y Thiên từ mọi phía.
"Vô Kỵ Liêm Ảnh!" Một tiếng gầm vang vọng.
Hàng chục chiếc lưỡi hái đồng loạt chém tới, thoáng chốc làm hắn mất phương hướng. Y Thiên buộc phải trở nên nghiêm túc, vận dụng linh lực vào Thiên Bình Kiếm như một con ác long gầm lên:
"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa!"
Từ thân kiếm phát ra ánh sáng tách ra hai thanh kiếm khí vô hình, một cương một nhu, một tấn một thủ xoay quanh Y Thiên, một lượt đỡ hết chục chiếc lưỡi hái bay tới, một lượt đẩy lùi Nhị Lưu lại phía sau.
"Thấy sao? Ngươi làm gì có chiêu công thủ toàn diện như này."
"Hừ! Chưa ai dạy ngươi, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất à?"
Thấy Y Thiên vẫn đứng vững, Nhị Lưu cười một tiếng quái dị:
"Hahaha! Vậy thì để hôm nay, gia gia đây dạy ngươi!"
Sức mạnh của nó không chỉ dừng lại, nó đang dần dà tăng lên, tăng lên tất thảy đều tỏa khắp thân lưỡi. Cây lưỡi hái của hắn tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ lừ.
"U Minh Phệ Hồn!" Luồng ánh sáng đó trực tiếp xuyên qua phòng ngự của Y Thiên, công kích vào ý thức khiến đầu óc của Y Thiên thoáng chốc choàng ván, linh hồn như bị kéo ra khỏi cơ thể.
Khi thấy Y Thiên lảo đảo, Nhị Lưu ngay lập như một bóng ma lao tới móc thẳng cây lưỡi hái qua cổ Y Thiên định kéo một cái đứt lìa đầu ra, nhưng Y Thiên một kẻ đã trải qua biết bao trận chiến, một chút suy tư nhỏ này lại không thể nhận ra sao?
KENG KET!
Lưỡi hái và Thiên Bình Kiếm chạm vào nhau.
Thế giằng co tức khắc bị phá vỡ do thanh kiếm khí từ Nhị Kiếm bay tới chém vào sau gáy Nhị Lưu buộc hắn phải rút lui, thân ảnh vô cùng kì diệu, dường như hắn và bóng đen là một, lả lướt nhanh nhẹn như một vệt mực sống động giữa một bức tranh đỏ máu.
"Khặc!" Y Thiên chợt ho ra một ngụm máu đặc nóng, tức giận nhìn vào bãi máu vừa nhổ ra dưới đất, khó chịu lẩm bẩm:
"Chết tiệt! Cơ thể đã đến giới hạn này rồi sao?"
Hình xăm lại nổi đỏ lên, hút lấy bãi máu ở dưới đất lên hấp thụ lại vào trong thân thể.
Nhìn Y Thiên một màn tự thải tự bổ, Nhị Lưu không khỏi cười trừ, nhưng với nhiệt huyết sống sót ra khỏi đây của hắn đã giúp hắn bổ sung lại tinh thần vừa tụt dốc, với đầy khí huyết, quát lớn:
"Đã đến giới hạn rồi sao? Chuẩn bị chịu chết rồi đó à, thứ sức mạnh vô lí đó của ngươi, ta vẫn tin rằng nó có giới hạn như chính cơ thể của ngươi vậy. Chỉ cần đánh ngươi cho đến khi nào mà ngươi không thể hấp thụ nổi một giọt máu nữa, ta nghĩ..-"
Thân ảnh Y Thiên biến mất trong sự ngỡ ngàng của Nhị Lưu, một đường kiếm sắc lẻm mang theo vạn phần lạnh lẽo chém ngang phía bên trái của hắn.
Nhị Lưu liền đưa lưỡi hái lên đỡ lại nhưng e rằng đã muộn…
Một đòn của Y Thiên tung ra mang theo toàn lực sát khí tựa như cuồng long cuốn quây lao tới, nếu không tính trước, kể cả dùng vũ khí thì lãnh trọn một cú liền không thể toàn thân bình thường.
Nhị Lưu tức khắc bay ra xa vài chục mét, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, máu khẽ chảy ra từ khóe miệng.
Y Thiên tuyệt đối không để Nhị Lưu có cơ hội trở lại, thân ảnh lại lần nữa biến mất.
Lúc xuất hiện thì đã là trên đầu của Nhị Lưu, một kiếm bay giờ không còn là kiếm mà dường như đã biến thành một cuồng long đỏ rực mang theo cực thế cắn mạnh xuống dưới, cùng với giọng nói vang dội không khác gì vị thần đang tới để định đoạt số phận của Nhị Lưu:
"Lắm lời!"
Nhưng Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ cùng với Khí Linh thuộc hệ cận chiến mà còn nhiều linh lực như vậy, nào có thể cho Y Thiên một tên Luyện Khí này dễ dàng chiến thắng.
Chỉ thấy Nhị Lưu toàn thân hóa thành một vết mực đen đậm chìm vào dưới mặt đất, thanh kiếm của Y Thiên theo đó mà găm chặt vào mặt đất, ánh mắt mở to nhìn Nhị Lưu trốn ra khỏi đòn chí mạng, Y Thiên khẽ kêu lên một tiếng:
"Chết tiệt!"
Những vết mực đen ấy lan rộng ra rồi dần tụ lại một điểm, trong thoáng chốc lại hóa thành Nhị Lưu đó, hắn vội vàng chùi lấy vệt máu bên khóe miệng, khẽ cười:
"Muốn giết ta? Đâu có dễ như vậy, mấy tên kia phế vật thì đâu có nghĩa ta đây cũng như vậy?"
Y Thiên lại dùng thân pháp cũ, toàn thân hắn biến mất. Nhưng có lẽ tốc độ đã giảm vì cơ thể đang dần đến giới hạn, cũng có lẽ do Nhị Lưu cũng đã quen với việc này.
Hắn xoay nhẹ người, cây lưỡi hái trong tay như có hồn vậy, linh hoạt mà múa xoay vòng vòng liền có thể đỡ được liên hoàn trảm của Y Thiên chém tới.
Không dính lẫy một đòn, hoàn toàn là đỡ trước khi nó được tung ra, có thể nói là Nhị Lưu đang dần hòa nhập với tốc độ của trận chiến này.
Với thân thể đang dần mất sức hơn, Y Thiên đang thể hiện ra thế yếu của mình qua từng đòn chém ra, mọi thế chém tựa như hoàn hảo lại ẩn chứa sơ hở sâu bên trong nó, nhưng với cái tốc độ phi phàm đã bù đắp lại khuyết điểm ấy.
Tiếc rằng với thân pháp kinh khủng này, càng là khiến thân thể cạn kiệt hơn, hắn bây giờ cơ hồ như là một cây đèn cạn dầu trước gió, chỉ chờ dầu hoàn toàn cạn đi hoặc là gió mạnh vụt tới đều có thể khiến toàn thân sụp đổ.
Càng vì vậy càng phải tăng tốc độ lên, bắt buộc phải đánh nhanh thắng nhanh. Bất quá một khi sức lực toàn thân cạn kiệt, chững lại một khắc cũng đã đủ thời gian cho Nhị Lưu đưa tới tử thần cắt phăng thủ cấp của mình.
Thân ảnh Y Thiên lại biến mất lần nữa, nhưng không phải là để tấn công mà để lùi lại vài bước về phía sau.
Ánh mắt đen nhánh chói lòa lên hai ngọn lửa xanh rực cháy trên đôi đồng tử, Thiên Bình Kiếm như ác long mở hàm nhe răng cắn ngang qua gò má của mình, để dòng máu từ đó chảy ra uống vào, dần nhuốm đỏ cả thân kiếm.
Nhị Lưu nhìn Y Thiên, trong lòng thấp thỏm, hình như hắn đã nhận ra hành động của Y Thiên có chút không đúng, thầm suy nghĩ:
"Đây là chiêu tất sát đoạt mạng của hắn?"
Vừa nghĩ xong, hai mắt kinh ngạc mở to:
"Không thể để hắn tung chiêu!"
Suy nghĩ đó ngay lập tức bị thay thế bởi một suy nghĩ khác.
"Không! Đã không kịp nữa rồi, giờ bay vào lỡ ngay lúc hắn tung chiêu ra, chẳng phải là tự đưa mình vào rọ sao? Không được, phải lấy chiêu tiếp chiêu thôi!"
Toàn thân của Nhị Lưu liền lập tức bao bọc bởi một dòng mực đen thuần túy không pha lẫn màu sắc khác.
Tử khí bao trùm lấy toàn thân, khe khẽ rên lên từng tiếng đau đớn, dường như dòng mực đang nuốt trọn lấy thiêu đốt thân thể hắn ở trong, giọng nói dần trở nên méo mó trong dòng mực:
"Ngươi đã chấp nhận yêu cầu của ta để đánh tay đôi, thì ta cũng không thể từ chối yêu cầu cùng tung ra một chiêu định trận đấu được!"
Cây lưỡi hái bỗng chốc lớn hơn gấp bội, bao phủ bởi một ngọn lửa đen ngòm. Không khí xung quanh bắt đầu sụp đổ, những vết nứt xuất hiện trên không gian.
"Vô Thiên Luân Hồi!" Nhị Lưu gầm lên, vung cây lưỡi hái về phía Y Thiên.
Đòn tấn công này không phải chỉ là sức mạnh vật lý, mà là một sự đảo lộn của vũ trụ, một sự hỗn loạn tuyệt đối, bất chấp mọi quy tắc đã đựng dựng lên từ trước mà tung ra.
Y Thiên đứng giữa trận cuồng phong đó, thân thể không hề nao núng. Thiên Bình Kiếm trong tay lúc này tràn đầy linh lực, đã hoàn toàn rút cạn linh lực trong linh hải, cùng lúc gầm lên:
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!"
Hắn vung một đường kiếm, tạo ra một đường kiếm khí hoàn hảo, một điểm tĩnh lặng tuyệt đối giữa cơn bão.
UỲNH UỲNH UỲNH!
Nhanh chóng, điểm tĩnh lặng ấy lại nổi gió tung hoành oanh tạc đầy uy lực mà thổi tan cả cơn bão ấy, đường kiếm khí mạnh mẽ sau khi phá tan tành Vô Thiên Luân Hồi vẫn không hề có ý dừng lại tiếp tục đi, cực nhanh mà phi tới.
"Chết rồi! Mau tránh!"
Nhi Lưu lập tức nghiêng người qua một bên, tưởng rằng bản thân đã né tránh được. Nhưng kiếm đời nào lại có mắt, nên nó lấy đi luôn đôi mắt của Nhị Lưu. Không thể trách hắn quá chậm, là do Nhất Kiếm Phá Vạn Giới quá nhanh.
"ARGHHH!" Nhị Lưu gào lên trong đau đớn, hai tay ôm chặt đôi mắt vừa đẫm máu vừa bị phá hủy của mình.
Cảm giác mơ hồ liền dâng lên trong lòng, là do mất đi ánh sáng? Hắn không thể nhận ra, cũng không còn có thể nhận ra được nữa. Bởi vì hai tay, hai chân của hắn giờ đây đã bị Y Thiên hạ hai đường kiếm đem đi.
"ARGHHH!"
Lại từng tiếng gào lên thảm thiết hơn nữa, máu chảy ròng rã không ngừng từ miệng vết thương.
Biết sao giờ, nếu Y Thiên là kẻ thua cuộc cũng sẽ có kết cục giống như là Nhị Lưu bây giờ thôi, có khi còn hơi.
Y Thiên nhìn Nhị Lưu một con người không có tứ chi, loi choi lúc nhúc như một con sâu róm, ánh mắt khinh thường nhìn xuống:
"Đây là kết cục của ngươi. Dám lăng mạ Linh Nhi, đáng chết không yên thân, cứ nằm đó chờ chết. Nếu ta đã quét sạch mà ngươi vẫn còn sống thì thật không may cho ngươi rồi. Được ta làm thành thịt băm. Nên hãy cầu rằng bản thân chết trước khi ta quay lại!"
Nói xong Y Thiên bỏ mặc Nhị Lưu lại, bản thân lấy từ túi trữ vật ra một viên yêu hạch tam phẩm cuối cùng cắn một cái
RẮC!
Dòng linh khí nóng hổi nhưng quen thuộc ấy lại tuôn trào ra từ sâu trong khoang miệng, ồ ạt dữ dội quấn lấy khắp toàn thân kinh mạch, nó cào xé, nó đau đớn nhưng cảm giác đau đớn này lại mang đến sự thoải mái cực kì cho Y Thiên.
Hắn lao tới, Thiên Bình Kiếm trong tay hóa thành cuồng long đỏ rực chém điên cuồng. Từng nhát kiếm mang theo sự phẫn nộ, sự điên cuồng và cả nỗi đau của Y Thiên, gào thét cắn tới cắt phăng chiếc cổ mỏng manh nối thân trên và đầu của chúng Y Thiên kia.
Hắn xông thẳng vào đám đông Y Thiên, mặc kệ những đòn tấn công yếu ớt leo lắc giữa cơn cuồng phong tiến gần đang thi nhau đổ xuống.
Một Y Thiên bị hắn chém thành hai mảnh, một cái đầu khác rơi xuống, lăn lốc, một cái tay, một cái chân văng ra, đôi mắt bị móc, yết hầu bị đâm toạc, đại não chảy nước phun ra ngùn ngụt không ngừng… Cảnh tượng man rợ hết thảy.
Có một tên Y Thiên, dựa bản năng giơ tay lên đỡ liền bị Y Thiên một đường chém phăng đi, cánh tay theo quan tính mà văng thẳng vào mặt Y Thiên, tất cả đều không ngờ hắn vậy mà gặm nó trong miệng, cắn một cái thật sâu vào. Máu đen tanh tưởi bắn tung tóe.
"Thật ghê tởm! Hắn đang ăn tươi nuốt sống chúng ta!" Một Y Thiên nôn khan, cơ thể nó co rúm lại trong sự kinh hãi.
"Chạy thôi... chạy ngay đi!" Một Y Thiên khác la lên, nhưng đã quá muộn.
Y Thiên không mảy may quan tâm, chỉ biết chém, chỉ biết băm nát. Tiếng va chạm, tiếng la hét, tiếng rên rỉ, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc chết chóc nhưng nó càng khiến Y Thiên điên cuồng hơn, không dừng lại cho đến khi không còn một Y Thiên nào có thể đứng vững.
Khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, một Y Thiên đã bị băm nát hoàn toàn thành thịt vụn.
Bãi chiến trường chỉ còn lại những mảnh xác vụn. Y Thiên đứng giữa, thở dốc, lồng ngực phập phồng, máu đen dính đầy trên người, đặc biệt là từ trong miệng hắn dày đặc chảy nhuốm đỏ cả cái cổ trắng trẻo.
Hắn nhìn xuống. Thiên Bình Kiếm vẫn đang nhỏ từng giọt máu đen, không còn một kẻ nào đứng vững.
Trận chiến đã kết thúc, nhưng khung cảnh để lại vô cùng kinh hoàng.
Y Thiên đã chứng minh cho tất cả chúng thấy, rằng kinh nghiệm và sự chịu đựng còn đáng sợ hơn cả tài năng bẩm sinh.
Hắn thở dài nhìn lên bầu trời xanh đang di chuyển, mơ hồ cảm nhận được sự bình yên lâu ngày mới thấy. Bỗng một loạt giọng nói đồng thanh vang lên như sấm rền vang đầy trời:
"Vạn Sơn Chi Ý... Trấn Thiên Địa!"
"Cửu U Chi Hải... Diệt Sinh Linh!"
"Thiên La Địa Võng... Vĩnh Viễn Vây!"
"Hỗn Độn Quy Nhất... Hủy Diệt Quây!"
"Vô Tận Thôn Thiên Trấn Sơn Loạn Hải Trận!"
"HẠ PHÀM!"
=======================
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ