Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 92 ÁP ĐẢO!

#TNL:CK#LTU:

Bách Quỷ Dạ Hành như dòng lũ Quỷ Hồn ùn ùn kéo đến toàn lực chống đỡ ngăn chặn các cánh tay ngoằn ngoèo đâm tới.

Nực cười làm sao, Y Thiên mạnh mẽ đến tột cùng cũng chỉ có thể dùng Huyết Ma Khí làm chủ đạo hồi phục kịch liệt liều chết tấn công, từng hơi thở đều giữ lại phân nửa cái mạng chó của mình.

Bây giờ Khí Linh tu vi Linh Sơ Cảnh Nhất Giai toàn lực xung kích Bách Quỷ Dạ Hành, dùng Vô Hạn Cấm Phiên cũng không đủ để ngăn cản.

Đóa Đóa lập tức thổ huyết, nội thể bạo liệt kinh hoàng mà bị bức lui, lũ Quỷ Hồn tưởng chừng như vô hạn vô tận đều như thiêu thân lao đầu vào mà phân rã.

Lôi Thiên Dực không mất chút sức lực nào đã có thể tiêu diệt toàn thể Quỷ Hồn đang không ngừng lao đến, dễ dàng hóa giải chiêu này của nàng. Trên môi không khỏi lộ ra nụ cười khẩy:

"Khí Linh nhưng lại mang hình dạng linh hồn con người? Tuy rằng cũng đặc biệt đấy, tiếc cũng chỉ là Linh Sơ Cảnh - Nhất Giai mà thôi." Nó ngừng lại một chút, từ trong thân thể nó phóng ra thêm vài chục cánh tay nữa vỗ xuống mặt đất:

"Quá đỗi yếu đuối."

Nàng xoay người phất tay, Vô Hạn Cấm Phiên lập tức bay lên giữa không trung tự lấy bản thân làm thuẫn chịu nguyên một cú nện tay.

ẦM!

Vô Hạn Cấm Phiên rung lên dữ dội, uy lực xuyên qua truyền đến khắp thân nàng khiến cho hai tay cầm phiên thoáng chốc tê dại, đôi chân run lên mơ hồ như hai cành cây sắp gãy chịu thêm một giáng nữa là hoàn toàn khuỵu xuống.

Bách Quỷ Dạ Hành phía bên kia đã nhanh chóng bị tiêu hao gần hết, từng cánh tay của Lôi Thiên Dực xuyên dần qua bọn chúng và qua hắc huyết hộ thuẫn trảm vào Linh Nhi.

"KHÔNGGG!" Đóa Đóa đau đớn thét gào bởi sự yếu đuối, sự bất lực của bản thân, rốt cuộc cũng lực bất tòng tâm không thể bảo về Linh Nhi.

Ngước mắt nhìn hơn chục cánh tay đang tụ lực chuẩn bị vỗ xuống thêm một lần nữa, trong lòng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đột nhiên, cơ thể Linh Nhi phát sáng một vòng hào quang bạch sắc lan tỏa khắp chốn không gian, như thể muốn nhấn chìm toàn bộ không gian đen tối xung quanh trong bạch quang.

Mái tóc dài ra hơn trăm trượng, cặp mắt nàng lấp lánh bạch kim sáng chói cùng với gương mặt bi thương méo mó của nàng khiến vẻ mặt non choẹt thoáng chốc trở nên đáng sợ, toàn bộ linh lực bùng nổ, Tiểu Mãng từ trong đan điền tự động bay ra ngoài.

"Y Thiên ca ca…" Ánh mắt nàng nhẹ nhàng quét ngang qua thi thể Y Thiên đang nằm một đống, ruột gan phèo phổi lẫn lộn, máu me be bét, không còn ra dáng người. Trong lòng lập tức bị sóng trào cuồng nộ, đồng tử giật liên hồi, ra sức gầm thét:

"AI ĐÃ LÀM HẠI HUYNH!"

Tiếng gầm trong vắt như tiếng chuông gió của nàng tựa như sóng âm oanh sát tứ bề đẩy lùi hoàn toàn hơn hàng trăm cánh tay trong sự ngỡ ngàng của Đóa Đóa và Lôi Thiên Dực.

Tiểu Mãng bình thường nhỏ bé nay lại thân mang sát khí đằng đằng nộ thiên, phát tướng cấp tốc hóa lớn, tu vi tăng vọt từ Linh Sơ Cảnh - Nhất Tinh lên Tam Tinh, mơ hồ bức tường Tứ Tinh cũng đã xuất hiện vết nứt.

Linh Nhi bay lơ lửng giữa không trung, hai mắt trắng xóa trừng to ngước nhìn Lôi Thiên Dực, lập tức đem một luồng uy hiếp tràn tới như sóng thần khiến tim nó ngừng lại một nhịp.

Tiểu Mãng khổng lồ quấn quanh thân thể nàng khe khẽ xì xì vài tiếng, nàng cất giọng the thé thánh thót nhưng lại đầy uy nghiêm như thể định đoạt vạn vật:

"LÀ NGƯƠI?"

Nghe lời này của nàng, Lôi Thiên Dực không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, nó thầm cảm nhận trái tim của mình đang đập lên liên hồi, mồ hôi lạnh không ngừng tứa ra, nhưng nhanh chóng ổn định bản thân, bình thản đáp:

"Chính xác là ta, thì sao? Lại thêm một đứa muốn chết, cục diện cũng chả thay đổi gì đâu."

Linh Nhi lật tay ra lệnh cho Tiểu Mãng lôi Y Thiên lại phía mình, nhìn hắn đã không còn hơi thở nàng lập tức bật khóc từng tiếng thê lương, khóc rất to…

Từ bên trong hốc mắt đang phát quang của nàng bỗng chảy ra hai dòng huyết.

Huyết lệ, tượng trưng cho nỗi đau tột cùng, cho thứ nỗi đau mà con người đã không thể nào chịu đựng nổi, thứ nỗi đau mà nước mắt đã không còn chứa được, thì lúc đó huyết lệ mới xuất hiện.

Toàn thân nàng bạo phát sát khí, lòng nổi sát tâm đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên nàng nổi sát tâm, cũng có thể là lần lớn nhất.

Nàng nhẹ nhàng đưa cả hai tay ra đón lấy ôm trọn thân thể be bét của hắn vào lòng, thi thể hắn lúc này không khác gì một cái xác khô cả, bởi Huyết Ma Khí đã rút cạn hoàn toàn tinh huyết bên trong khiến toàn bộ vết thương trên người đều không thể chảy ra một giọt máu nào nữa, nhìn thoáng qua thực sự không còn giống con người mà lại giống khôi lỗi hơn.

Linh Nhi dùng ngón tay chạm nhẹ vào người hắn để xác nhận, khi đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua người hắn, hơi ấm truyền qua thi thể lạnh lẽo đã thực sự đánh thức con quỷ dữ Mạc gia bên trong tâm trí, vẻ mặt chấn kinh ngẩng phắt đầu, gào lên từng tiếng gằn đầy thê lương:

"ARGHHHH!"

"Linh Nhi cẩn thận!" Đóa Đóa hét qua khi thấy Lôi Thiên Dực dùng tay như rễ cây cuộn xoáy chồng chất lên nhau xé toạc không gian quét tới.

Ánh mắt nàng lúc này vẫn còn hi vọng, nhất là khi này sinh cơ của nàng không hề bị tiêu tán đi chút nào. Việc này đồng nghĩa với Y Thiên chưa chết hoàn toàn, vẫn còn cơ hội lật ngược.

Nhưng Linh Nhi nào biết Đóa Đóa, càng là không biết về việc này. Nàng chỉ biết hắn đã chết, và nàng đang hoàn toàn đi mất trí, nhẹ nhàng ôm hắn một tay vào lòng, một tay mạnh mẽ phất lên, nộ hống:

"NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!"

Tiểu Mãng lao lên liều mạng đón lấy ba đạo Dị Lôi oanh tạc tiến đến, biết mình không phải đối thủ nó liền tự động sử dụng tuyệt kĩ.

"Kim Giáp Hào Quang - Thủy Chưởng Thủ Pháp."

Toàn thân Tiểu Mãng lập tức được kim linh lực truyền qua bao bọc, cuộn thân mình lại tự biến thành một cái thuẫn khó khăn chống đỡ lại toàn tay siết chặt chọt vào.

Thủy linh lực từ trong nội thể Linh Nhi cuồng bạo bùng nổ, toàn thể hóa thành một cột năng lực cực đại phóng thích ra từ lòng bàn tay của nàng, uy lực cực đại.

Chỉ trong thoáng chốc đã bị hàn khí rét buốt của Cửu U Băng Nguyên thổi qua đóng băng lại, nhưng vì đạo lực này quá kinh khủng liên tục cuồn cuộn liên miên ép nhau bay tới lại vừa hay trong hàn khí này biến thành một cái Băng Chưởng Thủ Pháp.

Tiểu Mãng như một vòng tròn dây thừng tỏa ra để lộ một cái lỗ ở giữa.

Băng Chưởng Thủ Pháp hóa thành một băng long uốn lượn lao đến, toàn thân thể cứng cáp tựa kim cương, từng lớp vảy băng luôn lan tỏa một luồng hàn khí bức người.

Băng long oanh liệt rít gào bay tới, đem toàn bộ không khí xung quanh xé ra đồng thời há cái miệng đầy răng băng sắc nhọn, tựa hồ như muốn cắn xé nát tươm một đống tay bầy nhầy của Lôi Thiên Dực.

Bảy cái đồng tử của nó đồng loạt phóng to, cái đầu nhỏ lắc không ngừng:

"Không thể nào… chỉ là một cái tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại có thể tung ra chiêu uy lực như vậy sao? Chẳng lẽ thời thế bây giờ đã đổi thay, bất kì tu sĩ Luyện Khí Kỳ nào cũng mạnh như vậy!"

Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi Thiên Dực liền dâng lên một nỗi sợ hãi. Nhưng Đóa Đóa mới thực sự là chấn kinh tinh thần, nàng biết rõ hơn nó rất nhiều thực lực đáng ra của một tu sĩ ở các cấp. Cho nên lần này được tận mắt chứng kiến hai huynh muội nhà Mạc này, quả thực trong lòng không thể ngừng kinh hô:

"Mạc gia này quá sức quái vật rồi a!"

Bất quá nàng mạnh mẽ đến vậy đúng là danh xứng với thực, cái mác thiên tài cũng không phải để trưng. Nhưng mạnh thì mạnh, đánh thực chiến kinh nghiệm vẫn là trên hết.

Trước giờ nàng chưa từng động tay đánh bất kì trận nào, lần này cũng là lần đầu nàng sử dụng ra sức mạnh của mình.

Cho nên thiếu sót cũng là điều dễ hiểu.

Băng long bay ra từ lòng bàn tay nàng y như rằng đã bị mất kiểm soát ngay lập tức, không hề bay theo một đường thẳng mà lại cong lên cong xuống uốn qua uốn lại.

Nhân cơ hội này Lôi Thiên Dực trực tiếp dồn sức đâm thẳng các bàn tay vào trực tiếp giết Linh Nhi cho xong cơn ác mộng dài đằng đẵng đã hơn hai ngày này, thân thể vì đã dùng khá nhiều sức lực nhiều chỗ run lên bần bật, nhưng lại không quá đáng kể, gương mặt vẫn có thể cười đắc ý:

"Con chuột nhắt, bây giờ thì cùng với ca ca ngươi chết đi!"

"Muốn giết hai huynh muội nàng thì phải bước qua sát của ta trước đã!" Đóa Đóa thân hình mảnh mai khuynh quốc khuynh thành lướt gió bay lên, cuốn đi lớp hàn khí rợn người, nàng xoay người ngang qua thi thể Y Thiên bàn tay nàng lướt nhẹ qua, thủ thỉ:

"Ta… thất hứa rồi, đã nói chỉ cần Đóa Đóa ta ở đây thì nhất định bảo vệ được ngươi lại để ngươi vào cái tình trạng sống dở chết dở này. Nhưng… Linh Nhi thì không."

Nói xong, Vô Hạn Cấm Phiên nắm chặt trong tay giương cao, nó không còn được sử dụng một cách bình thường mà được dùng như một tấm khiên vững chãi đỡ hết toàn lực của Lôi Thiên Dực vung tới.

Linh Nhi thấy người đến không có ý xấu đành mặc kệ, chính sự vẫn quan trọng nhất.

Chỉ thấy nàng một tay ôm Y Thiên, một tay khó khăn thủ ấn dùng toàn bộ ý niệm tinh thần của mình vào điều khiển băng long.

Tiểu Mãng lúc này tách ra cuộn tròn siết lấy chúng bàn tay đang lao đến thành một nhúm như bó đũa, lớp kim linh lực bảo hộ của nó không ngừng tóe lên tia lửa như kim loại va chạm, từng tiếng kẽo kẹt rõ dài.

"Hừ!" Lôi Thiên Dực hừ lạnh một tiếng, mép miệng cong lên cười khẩy:

"Các ngươi đây quả là có mắt như mù, không thấy thái sơn. Ngay bây giờ thôi, ta sẽ cho các ngươi thấy đỉnh núi thực sự cao đến mức nào."

"Câm miệng!" Linh Nhi gào lên, huyết lệ chảy dài xuống cằm rồi trùng hợp rơi ra nhiễu xuống bàn tay đang thủ ấn của nàng.

Băng long lập tức cứng lại, toàn bộ thân thể rục rịch như có sinh lực dọc toàn thân đã xuất hiện từng đường vân đỏ thẫm, bỗng nó lắc người một cái liền hóa thành huyết tinh long.

Thân mang hàn khí lạnh lẽo, lại sôi sục huyết khí trào dâng.

Qua hai lần biến hóa, từ một dòng nước uy lực bình thường đã trở thành một huyết tinh long cứng cáp khác thường, mơ hồ còn cảm thấy như sinh vật sống mà tỏa ra sinh lực sôi lên.

Lôi Thiên Dực lại kinh ngạc thêm lần nữa, không ngờ tiểu cô nương trước mặt lại liên tục biến đổi như vậy.

Lúc đầu là như người chết ngủ say trên lưng ca ca, chỉ là con mồi bị thú hoang trực chờ cướp lại cho đến bây giờ huyết nộ bạo liệt, huyết lệ tuôn trào. Toàn bộ dáng vẻ đều đặc biệt kinh diễm.

RỐNG!

Huyết tinh long gầm lên một tiếng, toàn bộ không gian chấn kinh. Cửu U Băng Nguyên nhận lên vài tầng chấn động, rung chuyển không thôi.

Huyết tinh long bỏ qua trăm tay đang bị Vô Hạn Cấm Phiên chặn lại, cấp tốc uốn lượn như lốc xoáy phóng đến Lôi Thiên Dực, rít gào lao lên chấn động từng tầng không gian.

OÀNH OÀNH OÀNH!

Mắt thấy huyết tinh long gương mặt dữ tợn lao đến, Lôi Thiên Dực cảm thấy nó có chút yếu đuối, nhiều hơn là giống như đồ chơi của nó vậy.

"Không có gì đặc sắc."

Dù sao thì cũng là của một tiểu cô nương, thử xem uy lực thế nào?

Lôi Thiên Dực không hề chạy trốn, mà lại đứng sừng sững tại đó từ bên trong khe thịt ngưng tụ ra một đạo Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi, cất giọng lãnh khốc:

"Hãy nhìn cho kĩ vào, dưới uy lực của Dị Lôi mà vẫn còn sống được chỉ có cái tên quỷ nằm trên tay ngươi thôi, tiểu cô nương à."

ẦM!

Đạo Dị Lôi vừa tung ra lập tức phát nổ, hàng vạn tia sét bắn ra đem toàn bộ bán kính không gian xung quanh phân rã và đương nhiên huyết tinh long cũng không ngoài lệ, nhất chiêu toàn bại.

"Quả nhiên…" Đóa Đóa khạc ra một búng máu đặc sệt, cười tự giễu:

"Chỉ có tên điên đó mới có thể làm mặc kệ tu vi mà đánh thôi… haizzz… là ta đã quá hi vọng vào Linh Nhi rồi sao? Nghĩ lại thì, nàng cũng chỉ là một Luyện Khí tu sĩ thôi mà."

"Hahahaha!" Lôi Thiên Dực lúc này cười dài, nụ cười đầy đắc ý và tự tin:

"Thấy chưa, tiểu cô nương? Sức mạnh của cô và ta chênh lệch rất lớn, đừng cố gắng nữa. Đi chung với ca ca của cô đi."

Nó dùng thêm lực vào toàn bộ cánh tay đang bị bó lại như mũi khoan bởi Tiểu Mãng cố gắng xuyên thủng Vô Hạn Cấm Phiên kết liễu cả hai nữ cùng lúc.

"Phụt!" Đóa Đóa hai tay siết chặt lấy Vô Hạn Cấm Phiên dùng hết sức bình sinh chống đỡ lại sức mạnh như quỷ thần của Lôi Thiên Dực liên tục truyền đến, thân thể không ngừng bị đẩy lùi lại phía sau.

Nếu không phải là Thiên Ngoại Pháp Bảo thì chắc chắn dưới uy lực mạnh mẽ hủy diệt này không biết các pháp bảo, pháp khí khác tan thành mấy mảnh tự lúc nào rồi.

Nhưng Linh Nhi không hề bỏ cuộc, bởi vì cho dù kết quả có xấu nhất thì cùng lắm là cùng với toàn bộ gia tộc và ca ca đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

Không biết tự hại bản thân có phải là truyền thống của Mạc gia hay không.

Chỉ thấy nàng uy nghi bước lên trước thêm một bước, nhắm mắt lại hít sâu mùi hương tanh tưởi quen thuộc từ Y Thiên, như thể đây là lần cuối cùng nhau.

"Y Thiên ca ca..." Mở mắt ra, khóe môi nàng khẽ cong lên một chút, trên mặt biểu tình có chút mãn nguyện:

"Linh Nhi sắp xuống dưới đó với huynh rồi đây."

Dứt lời, nàng tự cắn vào bàn tay trắng trẻo của mình, ánh mắt rực lửa đầy quyết tâm trừng lên, nộ hống:

"Tiêu hao bản mệnh, dùng tinh huyết làm dẫn, sử dụng cấm chiêu!"

Từng dòng máu tươi chảy dài xuống nhưng lại không tiếp tục đáp đất mà lại tự tiêu vào hư không, hốc mắt nàng đỏ hoe, huyết lệ chảy dài. Dáng vẻ hoang tàn thân xác lúc này không hề thua kém gì Y Thiên.

Ngay lúc cấm chiêu của nàng chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm vang lên, tựa thần long giáng thế gầm rống:

"Tiểu đạo hữu, lui xuống đi. Để nó cho ta xử lí!"

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY ĐỂ CHO TÁC CÓ THÊM ĐỘNG LỰC RA CHAP ĐỀU!

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DONATE CHO EM MỘT TÔ MỲ GÓI HAI QUẢ TRỨNG LY CAFE:

-30/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 200.000 VNĐ

-1/11: +THIÊN QUỶ: 69.696 VNĐ

==========

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận