Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 7 TRƯỞNG THÀNH...

#TNL:CK#LTU:

Ánh bình minh yếu ớt xuyên qua kẽ lá cổ thụ trong sân Mạc phủ, nhuộm vàng mảnh sân đã nhuốm màu phong sương.

Nhưng dù tia nắng có cố gắng đến mấy, cũng không thể xua đi được không khí u ám, nặng nề, tựa như một tấm màn tang thương đang bao trùm lên toàn bộ phủ đệ.

Hôm nay, là ngày lễ trưởng thành của Mạc Y Thiên, một buổi lễ được triều đình đích thân chỉ thị. Nghe thì có vẻ trang trọng, nhưng ai ai trong Mạc phủ cũng đều ngầm hiểu, đây chẳng khác nào một án tử đã được định sẵn khi mà chiếc lưỡi hái đã kề ngay sát lên cổ.

Trong đại sảnh, bữa sáng diễn ra trong sự im lặng đến đáng sợ.

Tiếng đũa bát khua chạm vào nhau cũng trở nên chói tai, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch nặng nề.

Mạc Lãnh Sơn, Thừa Tướng uy nghiêm, người đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp trên chính trường, giờ đây ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt trầm tư như pho tượng.

Những nếp nhăn trên vầng trán ông hằn sâu thêm vì lo lắng, ánh mắt ẩn chứa một nỗi bi ai khó tả, tựa như ông đã nhìn thấy trước được hồi kết của ngày hôm nay.

Ngồi cạnh Y Thiên, Linh Nhi vẫn còn ngây thơ lắm. Đôi mắt nàng to tròn, lấp lánh sự tò mò.

Nàng chưa hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình, vẫn cứ líu lo hỏi han về buổi lễ, về những điều kỳ thú mà nàng tưởng tượng ra trong câu chuyện cổ tích.

"Y Thiên ca ca, hôm nay chúng ta sẽ được nhìn thấy các vị tu sĩ cấp cao thi triển pháp thuật sao? Huynh sẽ được ban thưởng nhiều bảo bối lắm phải không?" Giọng nàng trong trẻo, mang theo sự hồn nhiên khiến lòng người lớn thêm đau xót.

Y Thiên khẽ vuốt tóc muội muội, cảm nhận rõ sự căng thẳng đến nghẹt thở đang lan tỏa khắp không gian.

Từ những người gia nhân đang bưng trà, đến các trưởng lão ngồi hai bên, ngay cả những người lính gác đứng nghiêm nghị ngoài sân cũng đều mang vẻ mặt u sầu, tuyệt vọng và một chút gì đấy cam chịu.

Hắn lắng nghe tiếng thở dài nặng nề của những người hầu, tiếng càu nhàu lo lắng của các bà quản, như những âm thanh cuối cùng trước cơn bão táp nghiệt ngã. Quay sang nhìn Linh Nhi, trái tim đau thắt.

"Linh Nhi của ta… đáng nhẽ ra muội không phải chịu những điều này, chỉ... chỉ là do ta quá vô dụng, xin lỗi Linh Nhi." Hắn tự nhủ, một lời thề nguyền vô thanh được khắc sâu vào tận tâm can:

"Ta ước.. không... ta nhất định phải mạnh hơn."

Trong thâm tâm, Y Thiên đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, chạm vào chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó như một lời nhắc nhở không ngừng về trách nhiệm của mình trước hy vọng của toàn bộ gia tộc và Tư Mi của hắn.

Chiếc túi gấm mà phụ thân đưa cho hắn mấy ngày trước vẫn nằm gọn trong áo, nguồn linh khí bên trong là thứ giúp hắn cảm thăng tiến nhanh hơn nhiều, dù chưa đủ để hắn thực sự bước vào con đường tu luyện.

Mạc Lãnh Sơn chợt ngẩng đầu, ánh mắt ông lướt qua từng người trong đại sảnh, cuối cùng dừng lại ở Y Thiên.

Ông không nói một lời nào, chỉ gật đầu nhẹ, một cái gật đầu chất chứa bao nhiêu lời muốn nói. Dường như nó là sự tin tưởng tuyệt đối, sự phó thác một tương lai mù mịt, và cả sự đau đớn tột cùng của một vị phụ thân phải đưa trách nhiệm nặng nề đáng nhẽ trưởng tộc như ông phải gánh, cho hết vào đứa con trai chỉ vừa mới mười lăm tuổi này.

Bữa sáng kết thúc và không khí càng trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết khi đồng hồ báo tử đang điểm từng nhịp.

TÍCH TẮC…

TÍCH TẮC…

Thật ra, cái đồng hồ này vốn chỉ là nỗi lòng đang treo đứng leo lắt giữa sóng đao núi lửa của Y Thiên mà thôi, chứ làm gì có thứ đồng hồ nào vang vọng đến cả nỗi sợ thâm sâu như vậy.

"Rốt cuộc… cũng phải tới sao? Chỉ còn một cách thôi à…" Ngẩng mặt lên nhìn trời mây trắng bay bằng hai mắt tối sầm sùi.

Mạc Lãnh Sơn ra hiệu cho các gia nhân lui xuống, rồi triệu tập Y Thiên và Linh Nhi đang ngồi ở kia vào mật thất bí mật dưới thư phòng. Khuôn mặt ông nghiêm nghị chưa từng thấy, từng đường nét như được khắc tạc từ đá.

"Thiên Nhi, Linh Nhi." Giọng ông trầm thấp, mang theo vẻ nặng nề:

"Phụ thân đã có sự sắp xếp." Ông nhìn sâu vào mắt Y Thiên, khẽ gật đầu:

"Buổi lễ trưởng thành hôm nay không phải là mừng vui, mà là nơi chôn của toàn bộ cánh phái của cố Thái Tử, dù biết là vậy nhưng Mạc gia ta vẫn không thể tránh được, có lẽ số của chúng ta đã tận, thiên mệnh đã định nhưng đó chỉ là chúng ta, lũ già hèn mọn này. Chứ Mạc gia thì không, con hiểu ý ta chứ, Thiên Nhi?"

Linh Nhi vốn là cô bé thông minh, tuy phụ thân đánh chủ ý vào ca ca nhưng nàng lại hiểu ngay. Nàng run rẩy trong tức thì nhìn lên Y Thiên rồi lại nhìn qua phụ thân, đôi mắt nàng ươn ướt, giọng nàng gần như hét lên:

"Phụ thân, người.. người nói gì vậy? Đây là lễ trưởng thành của Y Thiên ca ca mà!"

"Đừng sợ, Linh Nhi. Có đại ca con ở đây, Thiên Nhi sẽ thay ta bảo vệ cho con, hãy ngoan nhé, đừng khóc nữa. Nếu khóc thì sẽ không đẹp đâu."

Mạc Lãnh Sơn khẽ vuốt tóc con gái, ánh mắt đầy xót xa. Cuối cùng, ông quay sang Y Thiên, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc:

"Thiên Nhi, con hãy nghe kỹ đây. Phụ thân đã chuẩn bị một tấm lệnh bài bằng ngọc đen và một túi trữ vật. Tấm lệnh bài này sẽ giúp các con rời khỏi phủ an toàn qua mật đạo, không bị binh lính triều đình phát hiện. Túi trữ vật này chứa lương thực đủ dùng trong vài ngày và một số tài vật quan trọng để hai con không phải lo về cơm ăn áo mặc, đặc biệt là phong thư trong đó. Đến lúc cần thì con sẽ tự biết nó có gì bên trong."

Ông hít sâu một hơi, lời nói trở nên dứt khoát hơn:

"Ta đã liên lạc với Lão Dương, một người làm cũ của Mạc gia ta. Ông ấy là một người trung thành, đã ẩn cư từ lâu rồi. Nhưng trong lần này, lão sẽ lần nữa làm việc cho Mạc gia ta, chăm sóc hai con. Lão sẽ đợi các con ở phía bắc thành, ngay sát rìa khu rừng Hoàng Hạc, với một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Các con sẽ cùng lão chạy về phía Trung Nguyên, vào sâu trong khu rừng Vô Ưu ở đó, có một căn nhà gỗ nhỏ bí mật. Nơi đó từng là nơi tổ tiên chúng ta ẩn náu khi gặp nguy khốn. Nó đã được gia tộc ta chuẩn bị từ rất lâu rồi. Nơi đó an toàn, và quan trọng nhất, không ai trong triều đình biết đến."

Y Thiên im lặng, dáng vẻ cực kì bình tĩnh. Quả rất khác hắn thường ngày, có lẽ hắn đã dần nhận ra, dần trưởng thành hơn chăng? Một công tử bột nhỏ nhoi như hắn đã dần chấp nhận hiện thực, đi theo số mệnh của bản thân. Khi nhìn qua Linh Nhi, tay khẽ vuốt tóc nàng.

Linh Nhi lúc này đang vô cùng bàng hoàng, nước mắt đã sớm chảy thành dòng:

"Còn phụ thân và gia tộc thì sao? Phụ thân… người sẽ không cùng đi sao?"

Y Thiên dù đã đoán được, nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực quặn thắt. Hắn nhìn Linh Nhi ánh mắt trở nên vững vàng, kiên định như bàn thạch, không hề nao núng:

"Linh Nhi, ngoan nào. Nghe lời phụ thân đi, ta biết muội là đứa trẻ ngoan mà, đúng chứ?"

Mạc Lãnh Sơn cũng thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. Ánh mắt ông đầy bi thương nhưng cũng chứa đựng sự hy sinh cao cả:

"Đúng rồi, Linh Nhi ngoan, nghe theo ta đi theo ca ca con đi." Rồi ông quay sang Y Thiên nói nhỏ với hắn:

"Cuộc thanh trừng này sẽ rất tàn khốc. Tuy nhiên, phụ thân đã tìm hai đứa trẻ mồ côi có hình dáng tương tự con, và Linh Nhi. Hắn sẽ thay thế con xuất hiện tại buổi lễ và được hóa trang kỹ lưỡng. Điều này sẽ giúp các con có đủ thời gian để trốn thoát an toàn. Ta biết chuyện này là có hơi quá chắc chắn nhưng ta lại nghĩ nó không bao giờ thừa đâu. Thế giới tu chân mà, chuyện gì cũng không thể suy tính ra…"

Ông ngừng lại, bước lại gần Y Thiên, đặt bàn tay khô ráp nhưng ấm ấm lên vai hắn. Ánh mắt ông nhìn thẳng vào mắt hắn, chất chứa sự phó thác nặng nề giữa trưởng tộc và tộc nhân, cũng như chất chứa sự xót xa giữa phụ thân và đứa con trai trưởng của mình.

"Con phải sống tốt, Thiên Nhi, Linh Nhi. Các con là hy vọng cuối cùng của Mạc gia. Dù cho con chỉ có ngũ linh căn, nhưng con vẫn là đứa nhi tử của Mạc Lãnh Sơn này. Ta tin con sẽ làm được… xin lỗi vì đã phó thác cho con nhiệm vụ nặng nề như vậy, là lỗi của ta. Nếu có kiếp sau, ta không muốn con có một người phụ thân như ta. Một kẻ hèn nhát chỉ biết dựa vào người khác, cuối cùng lại phải nhờ vả vào chính đứa con trai bé bỏng của mình..."

Y Thiên cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh, nén chặt mọi cảm xúc vào sâu trong lòng. Sự bình tĩnh đến lạ thường của hắn không phải là vô cảm, mà là sự kiên định đến mức đáng sợ.

Ôm chặt lấy Linh Nhi, trong khi nàng vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, bám víu vào hắn như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Hắn nhìn qua Linh Nhi, ánh mắt vô cùng đau lòng, rồi lại ngó qua Mạc Lãnh Sơn.

"Đi đi các con, mãi mãi… đừng quay đầu lại." Mạc Lãnh Sơn nói, giọng ông khàn đi.

Với sự giúp đỡ của một vài gia nhân trung thành được Mạc Lãnh Sơn tin tưởng nhất, Y Thiên cùng với Linh Nhi nhanh chóng rời khỏi phủ qua một lối đi bí mật dẫn ra bên ngoài thành.

Bầu trời bắt đầu nắng gắt, tiếng chim hót líu lo trong khu rừng thưa bên ngoài thành cũng không thể xua đi không khí nặng nề đang đè nén trái tim, không quay đầu lại, bước đi kiên định về phía bắc thành, nơi lão Dương đang chờ đợi.

Quảng trường Hoàng thành hôm nay được trang hoàng lộng lẫy để che giấu đi bầu không khí căng thẳng bao trùm.

Những dải lụa đỏ thêu kim tuyến, những lồng đèn hoa lệ treo cao, cùng với tiếng nhạc cung đình tấu lên, tất cả đều cố gắng che giấu đi bầu không khí căng thẳng, nặng nề, tựa như một sợi dây đàn đang bị kéo căng đến cực hạn.

Các quan lại, gia tộc lớn nhỏ từ khắp Sa Đô Đế Quốc đều tề tựu đông đủ, ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp.

Có lo lắng cho số phận Mạc gia, có tò mò về diễn biến sắp tới, và cả sự hả hê ẩn giấu trong ánh mắt láu lia của những kẻ muốn thấy Mạc gia sụp đổ.

Trên đài cao, được phủ thảm đỏ thêu rồng phượng, Mạc Lãnh Sơn đứng đó với cái gương mặt dù có chút tiều tụy vì bao đêm không ngủ, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, bất khuất của một vị Thừa Tướng lừng lẫy. Đôi mắt ông nhìn thẳng vào đám đông, không hề né tránh.

Bên cạnh ông, một cậu bé mặc áo bào trưởng thành màu xanh đậm, được thêu họa tiết mây và rồng nhỏ, đứng đó. Dáng người, vóc dáng của cậu bé này giống hệt Mạc Y Thiên, đến từng chi tiết nhỏ, bên cạnh là một cô bé đeo khăn trùm mặt.

Đó là cậu bé và cô bé mồ côi đã được Mạc Lãnh Sơn chuộc về, cải trang tỉ mỉ để thế thân cho Mạc Y Thiên và Mạc Linh Nhi.

Cậu ta cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được sự căng thẳng và nỗi sợ hãi mơ hồ.

Đúng giờ Ngọ, Mạc Lãnh Sơn bước tới giữa đài, ánh mắt kiên nghị lướt qua đám đông. Giọng ông trầm ấm, vang vọng khắp quảng trường, mỗi từ ngữ đều mang theo sự tự hào và chút bi ai ẩn chứa.

"Hôm nay, là ngày lễ trưởng thành của con trai ta, Mạc Y Thiên! Mạc gia xin cảm tạ chư vị đã không quản đường xá xa xôi, không ngại gió bụi mà đến tham dự buổi lễ long trọng này!"

Ông dừng lại một chút, ánh mắt đọng lại trên Y Thiên giả mạo, một cái nhìn đầy ẩn ý, rồi lại quét qua các vị quan khách:

"Mạc gia ta từ lâu đã trung thành với triều đình, một lòng vì dân vì nước. Các đời phụng sự, chưa từng có chút sai lệch. Nay con trai ta đã đến tuổi trưởng thành, là lúc nó gánh vác trách nhiệm của một thành viên Mạc gia, tiếp bước tổ tiên cống hiến cho triều đình, cho bách tính!"

Cậu bé giả mạo Mạc Y Thiên bước tới, cố gắng hít thở sâu, bắt chước cử chỉ trang trọng mà hắn đã được tập dượt kỹ lưỡng. Cậu ta cúi đầu thật sâu, giọng nói dù còn hơi non nớt, nhưng ngữ điệu đã được chuẩn bị sẵn, rõ ràng và mạch lạc:

"Vãn bối Mạc Y Thiên xin đa tạ chư vị đã quang lâm. Vãn bối xin hứa sẽ noi gương phụ thân, tận trung báo quốc, không phụ kỳ vọng của gia tộc và triều đình! Mọi công lao của vãn bối sau này, đều là vì Sa Đô Đế Quốc, vì bách tính mà làm!"

Các quan khách vỗ tay theo lệ, nhưng tiếng vỗ tay lưa thưa, yếu ớt, không hề có chút nhiệt tình nào. Ai ai cũng cảm nhận được sự bất thường trong không khí, một sự im lặng đáng sợ đang bao trùm lấy quảng trường, báo hiệu cho một cơn bão sắp ập đến.

Và rồi, điều mà mọi người đều ngầm đoán đã xảy ra. Đúng lúc đó, một tiếng "RẦM!" lớn vang lên, kinh thiên động địa.

Cánh cửa lớn của Mạc phủ, vốn được làm từ gỗ lim quý hiếm và đinh đồng chắc chắn, bị một lực cực mạnh đẩy bật tung, đổ rạp xuống nền đá, bụi bay mù mịt.

Ngay lập tức, một đoàn quân lính thiết giáp, mang theo khí thế lạnh lẽo, uy áp đến nghẹt thở, như một cơn thủy triều đen, tràn vào sân phủ.

Chúng chia thành hai hàng dài, mỗi binh sĩ đều cao lớn, vận áo giáp đen bóng loáng, những họa tiết rồng bạc uốn lượn trên vai áo như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng trong ngày.

Khí tức sắc bén tỏa ra từ những thanh trường kiếm sáng loáng được rút ra khỏi vỏ, khiến không khí trở nên nặng trĩu, đến mức người ta cảm thấy khó thở. Cả quảng trường chìm trong sự hoảng sợ và im lặng tuyệt đối.

Sau hàng binh lính, một chiếc xe ngựa được bọc vàng chói lọi, họa tiết rồng phượng tinh xảo chạm khắc khắp thân xe, mỗi đường nét đều toát lên vẻ quyền quý, uy nghi.

Chiếc xe chậm rãi tiến vào trung tâm quảng trường, dừng lại trước đài cao. Từ trong xe, một nam tử trẻ tuổi bước xuống. Hắn bận long bào màu tím thẫm, chất liệu lụa thượng hạng mềm mại ôm lấy thân hình cân đối.

Khuôn mặt hắn tuấn tú, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như băng giá, sâu thẳm không thấy đáy, khóe môi ẩn chứa nụ cười khinh miệt, đầy vẻ ngạo mạn và tàn độc.

Đó chính là Lý Triệt, vị Nhị hoàng tử đầy tham vọng, tàn nhẫn, người đang nắm giữ quyền lực thực sự của triều đình.

Sự xuất hiện của hắn khiến cả quảng trường im phăng phắc. Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ai nấy đều cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt uy áp của hắn.

Lý Triệt bước tới giữa quảng trường, từng bước chân vang lên rõ ràng trên nền đá lát.

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua từng khuôn mặt đang cúi gằm, cuối cùng dừng lại ở Mạc Lãnh Sơn và cậu bé giả mạo Y Thiên. Giọng hắn vang lên rõ ràng, lạnh lẽo như lưỡi dao cắt ngang không khí tĩnh mịch:

"Mạc Lãnh Sơn! Ngươi còn dám đứng đây ra vẻ trung thần nghĩa sĩ?! Còn dám làm cái trò lố bịch này sao?!" Hắn nói, giọng điệu đầy sự mỉa mai và khinh bỉ.

Mạc Lãnh Sơn ngẩng cao đầu, ánh mắt ông kiên định, không hề nao núng trước uy áp của Thái Tử:

"Bẩm điện hạ, thần không hiểu lời này của người là có ý gì? Thần là trung thần của Sa Đô Đế Quốc, Mạc gia ta đời đời trung liệt. Buổi lễ trưởng thành của tiểu nhi là việc trọng đại, sao lại là trò lố bịch?"

Lý Triệt cười khẩy, rồi chợt nhấc tay. Một thái giám bước tới, run rẩy dâng lên một hộp gấm chạm khắc tinh xảo.

Lý Triệt mở hộp, bên trong là một cuộn chiếu thư cũ kỹ, cầm lấy cuộn chiếu thư, giơ cao trước mắt mọi người:

"Đây là Chiếu Thư Bí Mật của cố Thái Tử Lý Phàm, bị bổn Hoàng Tử ta phát hiện trong mật thất của hắn! Trong đó, hắn đã vạch ra kế hoạch mưu phản, lật đổ Tiên Hoàng, lật đổ Sa Đô Đế Quốc này theo bước của giặc Nam. Và Mạc gia chính là kẻ cầm đầu, đã bí mật liên kết với Lưu gia, Phạm gia, Kỳ gia cùng các thế lực phản nghịch khác!"

Hắn chưa kịp dứt lời, một tiếng "Á!" nhỏ vang lên.

Rồi một bóng người lảo đảo từ trong hàng binh lính ngã nhào ra giữa sân. Đó là một nam tử trung niên, thân hình gầy gò, quần áo xộc xệch, trên mặt còn hằn rõ những vết bầm tím và sự sợ hãi tột cùng.

Hắn lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa trước Lý Triệt, run rẩy như cọng cỏ lau trước gió:

"Điện hạ minh xét! Thần… thần là Vương Cẩm, tiểu quan phụ trách ghi chép sổ sách của Lưu gia! Thần… thần xin thú tội! Mạc gia cùng Lưu gia, Phạm gia, Kỳ gia… chúng thần đã… đã cấu kết với cố Thái Tử Lý Phàm, âm mưu phản quốc từ lâu! Chúng thần đã chuẩn bị tấu chương mật, giấu nhiều binh khí trong phủ để chờ thời cơ… Nay bị điện hạ anh minh phát giác, thần… thần biết tội không thể dung thứ!"

Giọng Vương Cẩm run rẩy, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự tuyệt vọng tột cùng. Hắn tiếp tục dập đầu, nước mắt giàn giụa:

"Thần… thần không dám che giấu nửa lời! Chỉ cầu xin Thái Tử điện hạ ra ơn, giơ cao đánh khẽ, chừa cho gia đình thần một con đường sống… Nô tài đã tự nguyện dâng tấu chương và các chứng cứ khác, xin người rủ lòng thương!"

Hắn vừa nói vừa run rẩy giơ cao một tập tấu chương khác, bị xé rách một phần, như thể đã bị phát hiện một cách bất ngờ. Thái giám lập tức tiến lên đoạt lấy, dâng lên cho Lý Triệt.

Lý Triệt khẽ liếc nhìn tập tấu chương, rồi ném xuống đất, vẻ mặt không chút biểu cảm quay sang nhìn Mạc Lãnh Sơn, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Ngươi còn gì để nói, Mạc Lãnh Sơn?! Tội mưu phản, cấu kết phản tặc đã rõ như ban ngày! Ngươi còn muốn chối cãi!?"

Lý Triệt đột ngột vung tay ra hiệu.

Ngay lập tức, hàng loạt binh lính Hoàng gia đã chờ sẵn xông tới, những sợi xích sắt lạnh lẽo bay vút, nhanh chóng xiềng xích Mạc Lãnh Sơn, các trưởng lão và tất cả những người Mạc gia có mặt tại buổi lễ.

Cậu bé giả mạo Mạc Y Thiên sợ hãi đến tái mét mặt, run rẩy không nói nên lời khi bị lôi đi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Mạc Lãnh Sơn.

Chưa dừng lại ở đó, Lý Triệt tiếp tục buông lời tuyên bố, giọng hắn vang vọng khắp quảng trường, uy nghiêm và lạnh lẽo:

"Hành động tội lỗi của Mạc gia đã phơi bày những kẻ khác trong triều. Những kẻ mang lòng phản quốc, dám liên can đến âm mưu đại nghịch này, đều sẽ bị trừng trị thích đáng theo quốc pháp của Sa Đô Đế Quốc!"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Binh lính Hoàng gia được lệnh xông thẳng vào các khu vực dành cho khách mời, những nơi mà các gia tộc đã từng có liên hệ với cố Thái Tử Lý Phàm đang ngồi.

Chúng nhanh chóng bắt giữ những người của Lưu gia, Phạm gia, Kỳ gia và các gia tộc khác. Tiếng la hét, tiếng giãy giụa, tiếng binh khí va chạm vang lên hỗn loạn, nhưng nhanh chóng bị đàn áp.

"Tất cả, giải vào ngục thiên lao! Chờ ngày Hành Quyết Thị Chúng!" Lý Triệt tuyên bố, giọng nói đầy uy quyền và tàn độc, như một vị thần nắm giữ sinh tử của Sa Đô Đế Quốc.

Quảng trường chìm trong hỗn loạn và tuyệt vọng. Mạc gia và các gia tộc liên quan bị kéo đi như những con vật tế thần.

Buổi lễ trưởng thành trang trọng bỗng chốc biến thành một màn bi kịch đẫm máu, một lời tuyên chiến công khai của Lý Triệt với tất cả những ai dám chống đối hắn.

Trong khi màn kịch tàn khốc và cuộc thanh trừng đẫm máu diễn ra tại Hoàng thành, Y Thiên và Linh Nhi đang chạy hết sức về phía bắc. Mật đạo dẫn ra ngoại ô thành tối tăm, ẩm ướt, nhưng hai huynh muội vẫn cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể.

Bầu trời bên ngoài đã nắng gắt, mặt trời lên cao đỉnh điểm, những tia nắng vàng choé rọi xuống mặt đất, nỗi lo lắng trong lòng hai anh em càng lúc càng lớn, đè nặng lên từng hơi thở.

Sau khi vượt qua mật đạo, họ nhanh chóng xuyên qua một đoạn rừng thưa ven ngoại thành. Con đường mòn nhỏ hẹp, lẩn khuất trong những bụi cây rậm rạp, dẫn họ đến điểm hẹn.

Cuối cùng, hai huynh muội nhìn thấy một chiếc xe ngựa giản dị, cũ kỹ nhưng chắc chắn, đang chờ sẵn dưới gốc cây cổ thụ to lớn.

Bên cạnh xe, Lão Dương một lão bộc trung thành, khuôn mặt gầy gò, xương xẩu nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh anh và kiên định, đang đứng đó. Khuôn mặt lão lộ rõ vẻ lo lắng, sốt ruột, nhưng ánh mắt ấy khi nhìn thấy hai huynh muội thì lập tức chuyển thành nhẹ nhõm:

"Thiếu chủ, tiểu thư! May quá, hai người đã đến!" Lão Dương vội vã chạy tới, giọng nói run run vì mừng rỡ xen lẫn sợ hãi, lão đỡ lấy Linh Nhi, vỗ nhẹ vào vai nàng để trấn an.

Y Thiên thở hổn hển, cố gắng điều hòa nhịp thở dồn dập của mình nắm chặt tay Linh Nhi:

"Lão Dương, chuyện đã xảy ra xong rồi ư? Có phải là..."

Hắn không dám nói hết câu, nhưng ánh mắt đã chất chứa sự lo sợ cho phụ thân và gia tộc. Lão Dương không đáp lời, chỉ lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt càng thêm khẩn trương vội vàng thúc giục:

"Không kịp nói gì thêm đâu, thiếu chủ! Lên xe nhanh! Nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện! Binh lính đang giăng khắp thành. Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!"

Không còn chần chừ một giây nào, Y Thiên và Linh Nhi lập tức leo lên xe ngựa.

Lão Dương nhanh chóng cầm lấy dây cương, quất roi vào con ngựa già, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, xuyên qua màn khói mờ luôn bay loạn trong sa mạc của Tây Vực, lao về phía Trung Nguyên.

Tiếng bánh xe nghiến ken két trên đường đất, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng trong tĩnh mịch.

Bên trong xe ngựa, không khí vẫn vô cùng nặng nề, Linh Nhi vẫn còn thút thít, đôi mắt đỏ hoe. Y Thiên im lặng, ôm chặt lấy muội muội, cố gắng truyền cho nàng sự ấm áp và bình tĩnh.

"Lão Dương." Mạc Y Thiên lên tiếng, giọng hắn trầm thấp, khàn khàn:

"Ngươi hãy nói cho ta biết, rốt cuộc cũng đã xảy ra? Phụ thân… gia tộc… mọi người… đã bị bắt rồi?"

Lão Dương thở dài thườn thượt, đôi vai lão run run:

"Thiếu chủ, lão… lão nô chỉ biết là ngay sau khi hai người rời đi không lâu, binh lính Hoàng gia đã ập vào phủ. Đông lắm, còn có cả Lý Triệt đích thân dẫn đầu. Có lẽ… hắn buộc tội Thừa Tướng cùng gia tộc mưu phản, cấu kết với các gia tộc khác để lật đổ triều đình."

Nghe vậy, Linh Nhi càng bật khóc lớn hơn:

"Không thể nào! Phụ thân không phải phản tặc! Mạc gia chúng ta đời đời trung thành mà!"

"Lão nô biết, tiểu thư." Lão Dương nói, giọng nghẹn ngào:

"Nhưng Lý Triệt hắn… hắn muốn tiêu diệt Thừa Tướng và những người ủng hộ cố Thái Tử Lý Phàm. Hắn muốn nắm trọn quyền lực trong tay. Mạc gia chúng ta là cái gai trong mắt hắn. Buổi lễ trưởng thành này… cũng vốn chỉ là một nơi hoàn hảo để hắn ra tay bắt gọn."

Y Thiên nhắm chặt mắt, hình ảnh trong giấc mơ lại hiện về rõ mồn một. Từ cảnh Mạc Lãnh Sơn đứng trên đài hành quyết, đến ánh mắt tàn nhẫn của Lý Triệt, và những lời buộc tội đầy độc địa. Tất cả đều trùng khớp đến đáng sợ.

"Vậy ra… phụ thân đã biết trước tất cả?" Y Thiên không hỏi, chỉ muốn xác định chắc chắn cho câu trả lời.

"Đúng vậy, thiếu chủ." Lão Dương gật đầu, ánh mắt đượm buồn:

"Thừa Tướng đã dự liệu được điều này từ lâu. Ngài ấy đã bí mật liên lạc với ta sắp xếp mọi thứ để bảo toàn huyết mạch của Mạc gia. Ngài ấy nói dù có phải hy sinh cũng phải để lại hy vọng. Thiếu chủ, tiểu thư, hai người chính là hy vọng đó."

Y Thiên đã biết trước nhưng khi nghe lời nói xác định của lão Dương hắn lại chững lại một chút:

"Quả nhiên là vậy sao? Haha.."

Hắn cười trong lòng cũng là cười nỗi bất lực của hắn, ngẩng đầu nhìn lên trần xe, chỉ biết thở dài một đoạn.

Bất giác siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng hắn không hề hay biết. Cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau trong tim.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, khung cảnh rừng núi xanh mướt lướt qua nhanh chóng.

"Lão Dương, Chúng ta sẽ đi đâu? Và khi nào thì chúng ta có thể quay lại?" Y Thiên nói, giọng hắn kiên định đến đáng sợ.

Lão Dương khẽ thở dài:

"Chúng ta sẽ đến căn nhà gỗ trong rừng Vô Ưu, thiếu chủ. Nơi đó là nơi ẩn náu an toàn nhất. Còn về việc quay lại… ta không biết. Có lẽ… phải đợi đến khi thiếu chủ có đủ sức mạnh để đối phó với Lý Triệt và triều đình."

Mạc Y Thiên nhắm mắt lại.

"Sức mạnh? Đúng vậy, ta cần sức mạnh. Ta cần sức mạnh để báo thù, sức mạnh để bảo vệ, sức mạnh để khôi phục."

Hắn sờ vào chiếc túi gấm trong ngực áo, cảm nhận linh khí yếu ớt bên trong. Dù cho đã biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai và thử thách, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.

"Chúng ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, Lão Dương." Mạc Y Thiên nói, giọng hắn vang lên như một lời thề:

"Và chúng ta sẽ quay lại. Một ngày nào đó, Mạc gia sẽ trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh, xa dần khỏi Hoàng thành, để lại phía sau một màn bi kịch đã mở màn cho một số phận đầy biến động.

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

==========

*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ

Bạn cần đăng nhập để bình luận