Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 88 CÁI TÔI TRỞ LẠI!
#TNL:CK#LTU:
Y Thiên thông qua Hoả Sư Thú vẫn chứng nào tật nấy, trong lúc lợi ích ở ngay trước mắt, sự cẩn trọng trong tâm tính chợt nhiên lại biến mất.
Trong lúc mất cảnh giác, ở bên trong màn sương mờ ảo, có một đôi mắt đỏ ngầu mang theo ý chí tử vong nhìn vào Y Thiên đang điên cuồng cười dài trước mắt.
"GRRR…" Một tiếng gầm gừ vang lên, hàn khí xung quanh dường như nặng thêm một tầng.
Ngay lập tức, Băng Liệt Giác lao đầu vào Y Thiên, cái sừng băng to dài của nó với cái uy lực không thể nào đo lường trực tiếp rít gào đâm tới.
Ngay khoảnh khắc mũi sừng sắc nhỏ chỉ cách thân thể Y Thiên nửa tấc, hắn mới vừa kịp nhận ra, Thiên Bình Kiếm với lớp cương khí ngũ hành linh lực thu lại đỡ lấy.
KÌNH KỊCH!
Hai tiếng chết chóc vang lên, thân kiếm cùng với cái sừng băng tinh của Băng Liệt Giác khó khăn đón đầu, bất quá Băng Liệt Giác một cái yêu thú tứ cấp này có thể dời sơn đảo hải nào có phải thứ bình thường để mà hắn có thể dễ dàng với cái tu vi thấp kém bây giờ đối chiến.
Ngay lập tức, với môi trường lạnh càng thêm lạnh xung quanh Y Thiên lập tức toàn thân có chút tê dại, càng là yếu thế so với cái sức mạnh kinh thiên của Băng Liệt Giác, hoàn toàn bị đẩy lùi.
KÍT KÍT!
Y Thiên phóng thích Huyết Ma Khí ra lần lượt tụ thành ba bốn cái bàn tay to tướng để chụp lại chiếc sừng của Băng Liệt Giác làm cho tốc độ của nó chậm lại bớt đi, cùng thời phóng ra hàng trăm chiếc gai máu đâm sầm vào mặt đá băng, chân đè mạnh xuống ghì chặt lại.
Nhưng ở đây là địa bàng của lũ băng tộc yêu thú này mà, đâu chỉ có mỗi một mình Băng Liệt Giác.
Từ sâu trong các góc hang dường như chưa hề tồn tại, hàng chục yêu thú băng tộc được tiếng hú rầm của Tuyết Thử kêu lên gọi ra.
Chúng đứng ở trên cao đồng loạt tung ra các tuyệt kĩ, nào là Tuyết Tuyền Lâm, Tuyết Vũ Liêm, Băng Hồn Thạch,...
Điểm chung đều là tầm xa, bọn chúng rất thông minh, không lựa bất cứ lúc nào mà lại là cơ hội Y Thiên bị Băng Liệt Giác cản lại mà xuất hiện không ngừng tung chiêu.
"Chết tiệt!" Y Thiên nghiến chặt răng, mạnh đến thể gần như muốn cái hàm răng vỡ ra làm vạn mảnh vậy:
"Băng Liệt Giác mạnh quá, bọn yêu thú ở bên trên còn không ngừng ném đủ thứ vào, Thiên Lôi cũng chuẩn bị giáng xuống, nhỡ xui xẻo mà nhằm vào ta… quả thật khó sống."
Thiên Bình Kiếm của hắn lúc này sáng ngời, rung lên vài cái.
Nhị Kiếm Khai Thiên Địa lập tức được sử dụng. Từ thân kiếm từ từ tách ra đôi song ảo kiếm vô hình vô dạng, tựa như không khí ngưng trọng mà thành vậy.
Song ảo kiếm liên tục xoay chuyển như hai chiếc khiên chặn lấy tất cả các tuyệt kĩ của chúng yêu thú đang ném xuống đầu Y Thiên, phá nát chúng ra làm vạn mảnh.
Nhưng Y Thiên thì không hay rồi, Băng Liệt Giác đang không ngừng tăng thêm uy lực vào cái sừng cứng cáp của nó, bao nhiêu Huyết Ma Khí cùng với Hỗn Độn Hắc Xích Khí và Thiên Bình Kiếm đồng thời tung ra đều không thể chống đỡ được mà liên tục bị đẩy về phía sau.
"Hay là sử dụng Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!" Trong đầu Y Thiên thoáng qua một suy nghĩ, lại tức khắc bị một suy nghĩ khác chạy qua phản bác:
"Bất quá khi trước chỉ là một mình, càng là Luyện Khí Thập Nhị Tầng - Thiên Phẩm, bây giờ lại còn Linh Nhi ở sau lưng, tuyệt đối không thể liều lĩnh được."
Cứ như thế, tình thế đã trở lại trạng thái bế tắc không thể nào tháo gỡ.
Nhị Kiếm Khai Thiên Địa dù sao cũng chỉ là một tuyệt chiêu quá đỗi bình thường, dưới tần số đá, băng, các vật thể linh lực đang liên tục được gia tăng ném vào Y Thiên thì nó liền không thể chịu được mà xuất hiện ra từng vết nứt nhỏ.
Chỉ trong phút chốc Y Thiên đã bị Băng Liệt Giác đẩy tới mức sau lưng đã gần giáp với lớp tường băng nhọn hoắt, mà ngay sau lưng hắn lại là Linh Nhi. Tình thế lập tức trở nên nguy cấp vô cùng, hắn cắn chặt môi dưới truyền âm vào cho Đoá Đoá:
"Đoá Đoá, cô là Khí Linh nên có thể ra ngoài đúng không?"
"Đúng như vậy."
"Vậy lập tức ra ngoài ôm lấy Linh Nhi ra chỗ khác cho ta!" Y Thiên rống lên, gương mặt nhăn nhó như thể đang kìm nén một thứ gì đó khổng lồ đang chuẩn bị bạo phát ra vậy.
Đoá Đoá hiểu tình hình hơi ai hết, trong lòng có nhiều điều muốn nói nhưng vì bây giờ cực kì cấp bách, chỉ khẽ thở dài bất lực rồi từ bên trong đan điền hắn bay ra ngoài.
Thân hình một nữ tử toàn thân bạch y với mái tóc dài thiết tha, ánh mắt băng lãm quét qua toàn cục, tựa như có thể cùng với hàn khí lạnh lẽo xung quanh so sánh hơn kém.
Nhưng lại là ở trong hình dạng cơ hồ như linh hồn, đôi chân trắng trẻo thanh thoát như có như không đạp không mà bay, lập tức ôm theo Linh Nhi nhỏ nhắn bên cạnh ra xa.
Thấy Linh Nhi đã an toàn sang một bên, Y Thiên lập tức giãn chút cơ mặt ra, nhếch môi cười khó hiểu, tay cũng dần buông lỏng Thiên Bình Kiếm.
Vừa buông lỏng lực, Y Thiên đã lập tức bị Băng Liệt Giác ép chặt vào tường , từng chiếc gai góc nhọn hoắt của lớp tường băng đâm xuyên qua cơ thể, nhưng hắn lại không thể kêu gào mà lại mỉm cười điên loạn hơn nữa, chiến ý ngút trời.
"Rốt cuộc ta cũng được ra sân rồi!" Ánh mắt đen tuyền cùng đồng tử xanh rờn của hắn trong lúc này mang theo cực hạn sát khí lạnh lẽo bùng nổ khắp toàn không gian xung quanh.
OÀNH!
Huyết Ma Khí lập tức được bạo phát ra ngoài với lực lượng cực kì kinh khủng thông qua các lỗ vết thương sâu hoắm trên người Y Thiên:
"CHẾT ĐI!"
Hỗn Độn Hắc Xích Khí lúc này cũng đã chạm đến kịch kim, từng linh hồn gào thét lao tới cào xé lấy thân thể cứng cáp của Băng Liệt Giác, đồng thời Huyết Ma Khí ngưng trọng thành vô số vũ khí như trường kiếm, trường thương, trường giáo, móng vuốt to hơn nửa thân người, các bàn tay khổng lồ,... cực kì dã man tàn bạo ra sức lao tới lũ yêu thú băng tộc ở bên trên.
Ngay lúc Băng Liệt Giác đau đớn, thân thể run rẩy cố kéo cơ thể nặng trịch của mình khỏi Hỗn Độn Hắc Xích Khí của Y Thiên nhưng hắn chỉ đơn giản là cười lên một nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cái sừng to lớn của nó giữ chặt lại:
"Muốn chạy?"
ẦM!
Bỗng một đạo Thiên Lôi thân mang đầy uy lực trực tiếp giáng thẳng xuống đầu Y Thiên, một cánh tay lập tức được ngưng tụ lại từ Huyết Ma Khí siết chặt Thiên Bình Kiếm giương lên trực tiếp chặn lại.
Nhưng đạo Thiên Lôi này cơ hồ đã mạnh hơn trước đó rất nhiều lập tức mang thân thể Y Thiên trực tiếp cháy nửa người. Huyết Ma Khí toả ra trùng trùng vẫn không thể đủ để hồi phục được lượng lớn vết thương như này, nhưng… nhưng trên môi của hắn vẫn nở một nụ cười thống khoái cực kì, chỉ riêng điều này đã khiến toàn trường xung quanh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh của Cửu U Băng Nguyên, chúng yêu thú ngừng đôi tay lại một chút.
Chỉ thấy Y Thiên lấy ra một viên yêu hạch để vào miệng, giương cao Thiên Bình Kiếm, cùng lúc cắn vào và hạ mạnh Thiên Bình Kiếm thấm đầy máu tươi xuống.
"NHẤT KIẾM PHÁ VẠN GIỚI!"
RẮC!
"NHẤT KIẾM PHÁ VẠN GIỚI!"
Không ngờ, Y Thiên lại có thể điên cuồng đến vậy, thân thể vẫn còn đang nhiều chỗ lộ ra bộ xương vì đạo Thiên Lôi đánh toạc ra, nhưng vẫn một nụ cười dã man, tung ra một lượt cả hai lần Nhất Kiếm Phá Vạn Giới.
Cơn đau xé da xé thịt, và mùi tanh tưởi nồng nặc của yêu hạch lập tức lan toả ra, Thiên Bình Kiếm vung ra hai đường, hai tức kiếm khí từ đó bay ra tựa như mang theo cả thiên uy bắn ra.
Băng Liệt Giác còn chưa kịp kêu lên tiếng đau đớn nào đã bị Thiên Bình Kiếm găm chặt vào đầu xuyên qua não xuống tới miệng rồi ra cả phía ngoài da.
Xuôi theo hai đường nhất kiếm tung ra, cả bốn chân của nó bị cắt lìa ra khỏi thân thể, Y Thiên tiện tay điều khiển huyết tay vươn ra kéo lại, Bất Khứ Quang Hồi Cư lúc này mới từ từ di chuyển từ mặt nạ thành một thanh kiếm tạo từ vô số mảnh vỡ trắng buốt được siết chặt trong bàn tay của hắn, cùng lúc lộ ra gương mặt đã bị phá huỷ hơn phân nửa của Y Thiên, lộ ra một nửa phần xương sọ với đại não đang không ngừng nhoi nhúc.
Y Thiên há miệng ra, ngẩng phắt đầu lên hứng lấy máu tươi đặc sệt từ cái chân khổng lồ của Băng Liệt Giác tung ra như suối, theo dòng máu được uống vào, một cỗ lực lượng cực lớn Huyết Ma Khí được tạo ra quấn quanh thân thể Y Thiên tựa như hàng vạn con huyết xà, mang theo sát khí và sự cuồng bạo kinh thiên động địa triệt để toả ra hồi phục lấy phần bị thương nặng trên người hắn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Uống xong cũng là lúc Bất Khứ Quang Hồi Cư triệt để biến đổi thành Khứ Quang Kiếm Vũ đầy vẻ dũng mãnh
"Giờ thì..." Y Thiên vứt cái chân sang một bên, tay cầm mạnh Thiên Bình Kiếm găm chặt vào mặt băng, quay lên nhìn chúng yêu thú đang không ngừng kinh hãi mà run rẩy toàn thân, gương mặt lộ ra nụ cười dã man không thể giấu:
"Đến lượt của các ngươi, ai cũng có phần nên là… đừng có tranh giành nhau nhé!"
Vừa mới dứt lời, Y Thiên như một tia chớp đỏ mang theo tử vong và sát khí nặng nề đến cực điểm lướt qua xác của Băng Liệt Giác tay nhanh thoăn thoắt thuần thục lấy đi viên yêu hạch tứ phẩm ở trong người nó ra, bước chân lại tiếp tục tăng tốc hướng về phía chúng yêu thú ở trên lao tới.
ẦM!
Một đạo Thiên Lôi giáng xuống đầu Y Thiên nhưng lập tức đã là ở vị trí mà hắn vừa lướt qua không hề mảy may gây tí sát thương nào lên người hắn.
Huyết Ma Khí khi này đã đạt đến khoảng hơn một phần một tỉ thực lực của Huyết Ma Lão Tổ, mơ hồ đã có thể tạo ra một đôi cánh huyết ma.
Nó mờ mờ ảo ảo đập vài cái.
PHẦN PHẬT…
Lập tức tốc độ của Y Thiên lại tăng lên vài phần, càng là bay giữa hư không lao tới, song kiếm trong tay mở ra thế như chẻ tre tung ra một loạt đòn kiếm với quỹ đạo điên cuồng nhắm thẳng vào cổ chúng nó mà chém.
Ngay tức khắc, kể từ khi cái tôi điên khùng của Y Thiên ở trong Độc Nhãn Vương Chi Địa nắm kiểm soát thân thể, thế trận đã xoay chiều về phía hắn.
Đoá Đoá đứng một bên, tuy lúc trước thấy hắn một thân tu vi thấp hèn, tư chất ngu dốt lại có đến gặp nàng liền có thể trong đó mường tượng được chút dư vị của cái điên trong hắn nhưng khi tận mắt chứng kiến liền không khỏi toàn thân trở nên run rẩy, bất giác lấy tay che lấy đôi mắt nhắm nghiền say ngủ của Linh Nhi, giọng nói ngập ngừng:
"Hắn… hắn đây là đang tàn sát của một hang ổ yêu thú?"
Hàn khí ở trong Cửu U Băng Nguyên trong thoáng chốc đã bị Huyết Ma Khí sục sôi của Y Thiên nuốt trọn, chỉ còn hơi ấm và vị hôi tanh của máu.
Chỉ thấy hắn toàn thân bao bọc trong làn sương đỏ đen nồng đặc đến mức thân ảnh của hắn cũng chỉ mơ hồ ở trong đó ẩn hiện, không hề thấy rõ được.
PHẬP! PHẬP! PHẬP!...
Đôi song kiếm thuần thục trong tay liên hoàn chém ra từng cú đầy uy lực, trong làn sương nồng đậm ấy cơ hồ thấy từng thủ cấp như bóng chuyền mà liên tục được tung hứng lên trên, khắp Cửu U Băng Nguyên nơi giao thoa giữa tầng một và tầng hai bây giờ chỉ còn mỗi tiếng cười man rợ và tiếng thét gào của song kiếm vang lên.
Bởi vì chúng yêu thú sẽ được chết trước khi chúng kịp nhận ra, kịp cảm nhận nỗi đau. Xét ở điểm này, Y Thiên cũng đã trở nên nhân từ hơn khi trước rất nhiều.
Sau khi giết toàn bộ yêu thú nhất cấp lẫn nhị cấp ở đây, trong lòng hắn vẫn không có chút gì là thoả mãn, đôi mắt xanh rờn vẫn ánh lên dáng vẻ điên cuồng hướng về phía dưới Cửu U Băng Nguyên tầng dưới.
"Bây giờ đi xuống còn chưa muộn nhỉ?" Đoá Đoá khi này nghe hắn đột ngột lên tiếng, chợt giật nảy mình lên một cái, tay khẽ siết chặt Linh Nhi hơn, đáp:
"Đương… đương nhiên rồi, cũng chưa qua một ngày mà."
"Được!"
Dứt lời, Y Thiên lập tức mở rộng đôi cánh thả mình xuống cái lỗ to tướng mà không chạy vòng vòng xuống nữa.
Dưới tốc độ rơi tự do cùng với đôi huyết ma cánh liên tục thay đổi được hình dạng khi này đã làm mình dẹt lại tăng thêm tốc độ cho hắn, mắt hắn đảo liên tục giữa các hang hốc, tìm thấy góc nào có yêu thú sống liền đổi hướng bay vào giết.
Khi nhanh chóng bay xuống các tầng dưới, hắn mới có thể tự mình xác minh được lý do tại sao nó lại nguy hiểm đến vậy, nếu không phải vì Y Thiên cố Huyết Ma Khí, Hỗn Độn Hắc Xích Khí, hoả linh lực, và cả Hoả Phượng Hoàn trên cổ tay đang không ngừng toả ra một luồng khí nóng rực cùng lúc gia trì vào cơ thể tạo nên một lớp cương khí hỗn hợp khắc chế lấy cái lạnh mới có thể tiếp xúc nỗi với hàn khí của Cửu U Băng Nguyên này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng kiếm rít gào trảm ra đã ngừng lại, Y Thiên cũng từ bên trong một góc hang đi ra, miệng cười không thể khép nổi.
"Một trăm linh một... một trăm linh hai… một trăm linh ba… một trăm linh tư!" Hắn mở to hắn mắt, dường như không thể tin vào mắt mình, giơ bàn tay đầy yêu hạch lên hướng về phía Đoá Đoá:
"Này, Đoá Đoá! Cô có thấy không, là một trăm linh tư viên yêu hạch đó, trong này là trộn lẫn của hầu hết yêu hạch nhất và nhị phẩm nhưng có không dưới mười viên yêu hạch tam phẩm đâu nha!"
Hiếm khi thấy Y Thiên mừng rỡ như vậy, Đoá Đoá thông qua một màn tàn sát man rợ hơn cả diệt chủng này cũng chỉ có thể gượng cười đáp:
"À… ừm… tuyệt vời quá nhỉ?"
"Còn phải nói!" Đôi mắt lấp lánh của hắn vẫn không rời khỏi đám yêu hạch lấp lánh trên tay.
Ông trời thấy một màn man rợ như vậy cũng không đành lòng để cho Y Thiên toàn phần hưởng thụ hết cảm giác vui sướng lúc này.
ẦM!
Một đạo Thiên Lôi lại lần nữa giáng xuống, Y Thiên thân hình lập tức trở nên hơi nhập nhoè, huyết ma cánh mở rộng ra định né khỏi Thiên Lôi.
Nhưng đạo Thiên Lôi ấy lại không hề nhắm vào Y Thiên mà lại nhắm về phía một thân hình to lớn che lấp cả cái lỗ thông giữa tầng bốn đến tầng năm, khi nhìn thấy thứ này, nó lập tức đã cho hắn thấy cảm giác dã man nguyên thuỷ, cảm giác tử vong đang đến gần, ánh mắt hắn đầy kinh hoàng nhìn qua Đoá Đoá đang ôm chặt Linh Nhi lơ lửng bay bên cạnh:
"Thứ quỷ quái đó là gì?"
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI Ở THÁNG 10 NÀY:
-3/10: + TÔ PHAN HÒA: 200. 000 VNĐ
==========
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ