Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 91 THỰC LỰC TUYỆT ĐỐI!

#TNL:CK#LTU:

Y Thiên ở bên trong với nhiều tầng sóng đạo lôi trùng lặp nghiền lên người cũng chỉ hơi thoáng nghe được cái gì mà dị lôi, liền mơ hồ đoán ra tám phần ý của Đóa Đóa nói, biểu tình có chút kinh ngạc:

"Dị Lôi sao? Quả nhiên là đúng như cô dự đoán nhỉ, Đóa Đóa?" Quét ngang ánh mắt sang Đóa Đóa, nhếch môi cười mỉm:

"Vậy thì trận chiến này, ta nhất định phải thắng rồi!"

Lời nói hắn nói ra chỉ thoáng chốc liền bị Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi giật tan.

Đoá Đoá ở một bên nhìn hắn đang điên cuồng bị huỷ diệt ở cấp độ như vậy, trong lòng không ngừng hoảng sợ nhưng nhiều hơn là lo cho cái tên liều lĩnh này, thầm đưa ra quyết định:

"Ta là Khí Linh của hắn, cho nên... nhất định không phải vô dụng!"

Nàng lôi ra từ trong người một cái phiên cổ kính, trên cán cầm và thân cờ họa tiết linh trận oán thán đều đang không ngừng tiết ra các luồng tử khí ngút ngàn.

Đó là Vô Hạn Cấm Phiên!

Nàng nhìn vào nó, trong lòng không khỏi dâng lên thêm một hồi thất vọng.

Vô Hạn Cấm Phiên, một cái Thiên Ngoại Pháp Bảo nhẽ ra phải là con bài tẩy nhưng mà giờ đây với việc dùng nó để tạo cầu nối linh hồn thông từ Độc Nhãn Vương Chi Địa quay về lại nơi này.

Khiến cho không những tiêu hao hết linh hồn bên trong mà còn hư tổn đến bản nguyên của Vô Hạn Cấm Phiên, buộc phải luôn trong trạng thái cần sửa chữa.

Nàng thiết nghĩ để cho Y Thiên ổn định sẽ cùng hắn ngâm cứu sửa dần, nhưng giờ đã nguy cấp lắm rồi nếu còn không dùng thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Cho dù Đoá Đoá là Khí Linh nhưng ở trong cái Cửu U Băng Nguyên này hàn khí chồng chất vẫn gọi là lãnh lẹo bao trùm khắp toàn thân, rét buốt cả xương tuỷ.

Bất quá khi nãy là ôm Linh Nhi có hoả linh lực bao trọn, bây giờ là toàn bộ không gian bị bao trùm bởi vài lớp Huyết Ma Khí trộn lẫn cùng với Hỗn Độn Hắc Xích Khí bạo phát đã làm cho phần nào cái lạnh tan đi.

Nhìn về phía đám mây linh hồn gào thét đỏ thẫm vẫn đang không ngừng bắn điện, tứa máu ra, không khỏi khiến cho nàng lạnh sóng lưng.

Nhưng càng là vậy càng thắp thêm ngọn lửa cuồng nhiệt trong lòng nàng.

"Ta nhất định sẽ làm được!"

Nói rồi, nàng đặt mạnh Vô Hạn Cấm Phiên về phía trước mặt, truyền vào trong đó một lượng hoả linh lực nhỏ cùng với tử khí nồng đặc, cùng lúc nàng cắn ngón tay nhỏ máu vào đó trực tiếp tiêu hao thọ nguyên để đẩy nhanh quá trình sửa chữa.

Ở bên trong làn mây, Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi đang không ngừng nổ vang nâng tầm trận chiến cuồng loạn lên hết thảy.

Huyết Ma Khí cùng với sự bao bọc của linh lực ngũ hành hệ gia trì thêm trong môi trường linh hồn của Hỗn Độn Hắc Xích Khí đang liên tục tái tạo đi tái tạo lại cái vỏ để bảo vệ Linh Nhi trong đó.

Một đạo Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi đã tới giới hạn của nó cũng đang dần nhỏ lại và tan đi hơn tám thành đạo lực.

Nắm lấy thời cơ, hắn vừa giữ nguyên các tầng thuẫn hộ cho Linh Nhi, vừa tung huyết dực vung cánh phóng tới găm chặt song kiếm của Lôi Thiên Dực thế như chẻ tre băm xuống.

Thấy dáng vẻ điên cuồng muốn giết mình nhưng cũng không quên bảo vệ Linh Nhi như vậy, Lôi Thiên Dực chỉ biết thầm cắn răng run sợ.

Quả thực từ nãy đến giờ đã bị huỷ đi không ít phần yêu thú thể mà nó cất công lựa chọn hấp thụ, càng đánh càng không có kết quả chi bèn làm hoà.

Kết quả này tốt hơn hẳn là cá chết lưới rách.

Khi nó thực sự bộc lộ ra sức mạnh thực sự thì Y Thiên sẽ không thể nào thắng được.

Đáng nói là cái giá phải trả không đáng cho một cái tên ất ơ, chưa kể trên người hắn lại có lực lượng linh hồn và thể xác, cho nên dù giết cũng không thu hoạch được gì.

Cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp, mặt nó dịu xuống hạ giọng:

"Này, tên nhân loại. Ngươi chỉ muốn bảo vệ muội muội của mình thôi đúng chứ? Thôi thì bây giờ ta thả muội muội ngươi ra, ngươi cũng từ bỏ mà đi lên trên đi. Chúng ta cùng nhau lùi một bước, được chứ?"

Lôi Thiên Dực nói xong cũng đã một lúc, nhưng Y Thiên vẫn man cuồng như vậy, dường như không tin lấy nửa lời của nó, thấy vậy nó liền tự thân chứng minh ngay, tháo lỏng tay buông Linh Nhi ra, giọng lúc này đã nhỏ đến cực điểm:

"Thôi thì tiểu tổ tông à, coi như ta xin ngươi, ta đã lùi cả hai bước rồi. Ngươi cho dù không nể mặt ta thì cũng vì muội muội ngươi mà buông ra đi chứ."

"Được..." Y Thiên chậm rãi dừng lại nhưng ánh mắt vẫn rất cẩn trọng không rời khỏi người Lôi Thiên Dực nửa bước, huyết tay ngưng tụ bao lấy Linh Nhi từ từ kéo nàng ra xa trận chiến rồi thả xuống, đồng thời gia trì thêm một lớp cương khí hoả linh lực nồng đặc vào bảo vệ, bản thân tự cắn thêm bốn viên yêu hạch vào miệng, bỗng dưng nộ hống:

"Nhưng mà được cái con mẹ mày!!!"

Một huyết tay và Huyết Kiếm lập tức ngưng tụ, lượng linh lực từ yêu hạch tràn vào liên tục đạt đến đỉnh.

"Ngươi cái tên nhân loại này thật xảo quyệt a!" Lôi Thiên Dực lúc này cực kì tức giận, bảy chiếc mắt tinh thể của nó sáng lên bừng bừng, gào thét lên:

"Đã không còn muốn sống vậy thì chết đi!"

Ngay lập tức nó đã đem thực lực của mình ra phơi bày, từ sâu bên trong hốc thịt thối nát một con Băng Cực Tinh hai mắt đỏ như huyết ngọc nhảy ra, hai cái tay to lớn vặn vẹo của nó nặng nề đập tới.

"Kẻ đụng vào Linh Nhi, dù chỉ là một sợi tóc thì có là trời cũng phải chết không toàn thây!" Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn vào Lôi Thiên Dực, nộ hống:

"Tam Kiếm Tuyệt Luân Hồi!"

Lần trước ở khuyết bản với linh lực ít ỏi cần thiết, hắn đã may mắn dùng được. Lần sau với hoàn bản, hắn đã không đủ linh lực mà còn tham lam triệu hoán ra song ảo kiếm mà dùng tứ kiếm trảm ra ý định triệu hoán luân hồi chí kim.

Nhưng hắn từ lúc đó cũng nhận ra được vấn đề nghiêm trọng nhất, luân hồi chí kim chỉ có thể tạo ra từ một tam giác đều mới có thể duy trì được ổn định, hơn nữa là phải đủ lượng linh lực để nó tiêu hao cho đến lúc luân hồi chí kim xuất hiện.

Nghĩ tới đây, Y Thiên cười thầm:

"Lần này với bốn viên yêu hạch, ta không tin không đủ linh lực."

Tam kiếm trảm ra ba đường, cũng may là hắn có Huyết Ma Khí tạo ra được một cánh tay ở sau lưng vừa hay dùng chính Huyết Kiếm chém thêm một đường hoàn hảo tạo nên tam giác đều.

Y như rằng từ ba đỉnh của tam giác liền xuất hiện ba cái tụ điểm cuộn xoáy, cuốn lấy vạn vật vào trong.

Băng Cực Tinh thấy một tay của mình trong chớp mắt bay đi, liền hoảng sợ lùi lại trên người Lôi Thiên Dực.

"Hừ..." Lôi Thiên Dực nhìn Băng Cực Tinh tức giận hừ lạnh, toàn thân nhúc nhích kêu gọi hết các kí sinh vật sinh ra trên người ra:

"Lũ vô dụng các ngươi, dinh dưỡng trên người ta không phải thứ trên trời rơi xuống. Nếu không muốn chết thì mau ra đây hết đi!"

Vừa dứt lời, ở trong vô số nơi tưởng chừng như là các khe do thịt chồng thịt tạo ra ấy vậy mà là nhà của chúng yêu thú kí sinh.

Từ trong đó hàng chục thậm chí là hàng trăm yêu thú đủ loại chui ra.

Chúng yêu thú không ngừng tấn công Y Thiên, nhưng chỉ đơn giản là Huyết Ma Khí lúc này nồng độ quá đặc tốc độ hồi phục sinh lực có thể là đầu rơi vẫn không chết.

Tam kiếm lần nữa song liên trảm cùng lúc đảo hướng để tam giác đều xoay tròn, cùng với ba tụ điểm cuộn xoáy với giao điểm bên trong là mạnh nhất lập tức tạo thành một hình tròn cuộn xoáy với tâm và vòng cung là hai hướng ngược nhau hình thành nên luân hồi chí kim.

Luân hồi chí kim vừa hoàn thành, Lôi Thiên Dực đã cảm nhận được nguy hiểm, liền không quan tâm cái Thiên Lôi gì nữa, dùng uy áp khí tức đẩy hết yêu thú kí sinh lên người ra để tiếp chiến với Y Thiên, còn bản thân thì tung năm chiếc cánh đập một cái dịch chuyển ra xa trốn chạy.

"Muốn chạy?" Y Thiên ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn, giọng mỉa mai:

"Đằng trời!"

Từ bên trong Hỗn Độn Hắc Xích Khí trào ra vô vạn linh hồn gào thét cào xé qua chúng yêu thú kí sinh.

Huyết Ma Khí hoá thành hàng trăm cánh tay ngăn chặn chúng yêu thú kí sinh lao lên.

Y Thiên rút ra tất cả yêu hạch nuốt vào, cắn nát.

Thấy vẫn chưa đủ, hắn lấy thêm cả hơn bảy trăm linh thạch trong túi trữ vật ra hấp thụ.

Hắn biết đây là cực hạn của cơ thể, khi hấp thụ quá nhiều linh khí trong một khoảng thời gian sẽ không thể nào tiêu hóa được mà nổ tung, bất quá chuyện này hắn đã trải qua nhiều lần rồi.

Mặc kệ tất cả, liều mình giết Lôi Thiên Dực đoạt lấy Dị Lôi cứu Linh Nhi mới là quan trọng nhất. Hắn chết còn không ít sao? Chết thêm vài lần cũng là chết.

Theo kinh nghiệm, hắn đã nhanh chóng vừa hấp thụ vừa luyện hoá vừa truyền linh lực dồi dào như biển cả vào tam kiếm.

Trong lúc sinh tử thập trùng này, tức khắc hắn liên tục trùng kích liên tiếp mấy cảnh giới từ Ngũ, Lục, Thất và dừng lại ở Luyện Khí Kỳ Bát Tầng và sử dụng linh lực vừa được gia tăng trong linh hải tiếp tục bồi dưỡng cho luân hồi chí kim.

Luân hồi chí kim càng lúc càng lớn, cuộn xoáy như thể hư không hố đen hút lấy tất thảy vạn vật xung quanh.

"Nhất kích tất sát?" Lôi Thiên Dực dịch chuyển sang một bên nghi hoặc, năm sáu cái bàn tay to dài của hắn đưa ra dự tính lần nữa cướp lấy Linh Nhi, cười ha hả:

"Ngươi có thể trong nghịch cảnh này thăng liều mấy cái tiểu cảnh, thật sự xứng đáng ở trong hàng ngũ quái vật xưng tên. Nhưng cuối cùng một cái Luyện Khí Kỳ tu sĩ, nào có thể là đối thủ của ta!"

"Luân Hồi Chí Kim - Phá!"

Ngay lập tức, xuôi theo tiếng gầm rống vang trời của Y Thiên luân hồi chí kim theo tam kiếm chỉ thẳng phóng tới, uy lực rung chấn tứ phương hút hết vạn thể lao lên nhắm thẳng vào Lôi Thiên Dực.

Dưới sức uy hiếp cao đến rợn người của luân hồi chí kim, Lôi Thiên Dực chỉ nhếch mép cười lạnh, hàng trăm cánh tay từ khắp thân nó tuôn ra ngăn chặn.

"Thương Khung Lôi Thứ!"

Chỉ thấy người Lôi Thiên Dực bắt đầu tự động bóc tách ra, từ bên trong mỗi khối thịt khác thường đều bị xé toạc bởi dòng bạch kim lôi sắc.

RẸT RẸT!

Trong chốc lát đã có hơn hàng chục Dị Lôi xuất hiện rít gào phá tan không gian bắn tới va chạm trực tiếp với luân hồi chí kim.

OÀNH OÀNH OÀNH!

Y Thiên bỏ qua vụ nổ bay tới giương song kiếm đau đớn đỡ lại hàng chục cánh tay của Lôi Thiên Dực ý định cướp lấy Linh Nhi, nội thể tổn thương nghiêm trọng dưới áp lực của chính bản thân và lôi thế lôi lực của Lôi Thiên Dực đè nghiền lên.

"Linh Nhi, sao muội vẫn chưa tỉnh lại?" Y Thiên từ sớm đã thổ huyết, răng nghiến lên vì đạo lực của các cánh tay đang mạnh dần, sức lực cạn kiệt đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

Đóa Đóa ở một bên vô cùng sốt sắng, tinh huyết tiêu hao vào sửa chữa càng lúc càng nhiều, Vô Hạn Cấm Phiên cũng đã hồi phục được tới hơn chín phần chỉ chờ ấn ký hoàn thành liền có thể giương cờ thu hồn sử dụng, gương mặt nàng méo mó vì đau đớn, cố gắng gào lên từng chữ the thé:

"Y Thiên… cố gắng… chống đỡ… bên đây gần xong rồi..."

"ĐƯỢC!" Y Thiên quay đầu đáp mạnh, bản thân đang cố gắng thu liễm cỗ Huyết Ma Khí và Hỗn Độn Hắc Xích Khí trong môi trường ra sức bù đắp lại cho bản thân linh lực vừa tiêu hao hết sạch.

Hỏa linh lực dưới áp lực của hàn khí bị tiêu hao đến mức chỉ còn vài lớp mỏng manh trực tiếp khiếp cho hắn bây giờ nguy càng thêm nguy, thân thể run lên như cầy sấy vì lạnh buốt.

Bất quá Y Thiên nãy giờ đều là bước hơn nửa người vào cửa sinh tử mà chiến với Lôi Thiên Dực, lúc nào cũng từ quỷ môn quan trở về, không khắc nào là không bị nghiền nát thành tế bào, không bị dập nát nội tạng, vỡ toàn bộ xương xẩu.

Nhưng đối với Lôi Thiên Dực chỉ là chiêu đáp chiêu, cùng lắm là tiêu hao lực lượng sức mạnh nó hấp thụ được mà thôi, không quá đáng kể.

Chỉ riêng điều này đã cho thấy sự chênh lệch sức mạnh giữa cả hai.

Luân hồi chí kim nhìn thì có vẻ uy lực khủng khiếp lắm lại trong một chiêu của Lôi Thiên Dực hóa giải hoàn toàn, hàng chục Dị Lôi phát tán ra còn chưa được sử dụng hết bèn tiếp tục đẩy về phía Y Thiên, ý định ép chết hắn hoàn toàn.

Hai mắt Y Thiên vốn tràn đầy sát khí lại trong lúc này dâng lên một nỗi tuyệt vọng chưa từng có, gào lên một tiếng cực kì phẫn uất:

"Ta không thể chết!"

Và rồi toàn bộ Huyết Ma Khí lúc này kinh diễm lan tỏa mãnh liệt, đem toàn bộ tinh huyết càn quét rút sạch trào ra bên ngoài áp lên thân thể, tạo nên một lớp hắc huyết khí cực đại.

"Giờ mới biết sợ sao?" Lôi Thiên Dực cười đắc ý, giọng rè như lôi giáng điện sẹt gầm rú:

"Đã quá muộn màng rồi!"

Hơn hàng trăm cánh tay của nó cùng lúc đâm xuống cùng với Dị Lôi nổ vang rầm trời lập tức khiến toàn bộ Cửu U Băng Nguyên rung chuyển, xập xệ vô cùng, toàn hồi chấn kinh rúng lên là từng hồi băng tan tuyết chảy.

Nhưng toàn bộ Huyết Ma Khí đẩy ra bên ngoài đã làm không gian đặc quánh ngưng trọng toàn bộ Dị Lôi đã và đang nổ lại.

"Chỉ bằng thứ khí này mà cũng muốn cùng với ta giao thủ? Chẳng qua là ta không muốn bị thương mà thôi."

Nói rồi Lôi Thiên Dực vẫn giữ trên môi cong vẹo nụ cười kinh tởm ấy, toàn bộ cánh tay thủ pháp lao lên phía trước, mặc kệ cho Hỗn Độn Hắc Xích Khí lan tỏa trong môi trường khơi dậy vạn linh hồn cào xé, mặc cho Huyết Ma Khí phân hủy thì hơn hàng trăm cánh tay xiêu xiêu vẹo vẹo của nó vẫn ào tới như rễ cây trong rừng già.

Thoáng cái đã thấy nó xuyên qua lớp màn hắc huyết khí rồi lại đâm qua người Y Thiên.

Nhưng nó vẫn không có ý định dừng lại mà vẫn tiếp tục lao lên nhắm thẳng vào Linh Nhi đang được vô số thuẫn hộ bao bọc như một lớp kén.

Trong ánh mắt kinh hoàng của Y Thiên, nó dễ dàng như xé bánh đâm qua vô số lớp thuẫn hộ mà tiến vào bên trong lúc này chỉ cách bụng Linh Nhi chừng nửa cái gang tay.

Toàn bộ cảm xúc cuồng nộ của Y Thiên dâng lên như sóng thần không ngừng đập vào thành khiến nó xuất hiện các vết nứt, toàn bộ thân thể khi này cứng đờ, đột nhiên trong lòng nhớ qua một điều:

"Vô Tình Đạo Pháp lấy cảm xúc làm quy chuẩn, chỉ có khi một trong thất tình đạt đến mức nó không còn có thể vượt qua nữa thì sẽ bị ngăn lại bởi một bức tường, khi đó phải có một giới hạn khác cùng thất tình đó va vào cắt đi. Và điều duy nhất có thể nhận ra là sẽ mất đi phách khi bọn nó tự động cắt, đồng thời tăng thêm một tầng trong bộ Địa Giai Công Pháp này."

Đôi mắt hắn sáng ngời, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau gằn lên từng tiếng:

"Mặc kệ nó có tự hay không tự cắt đi, mặc kệ nó là tăng hay không tăng một tầng. Nhưng nó đã khiến ta lúc này bất lực không thể cứu được Linh Nhi thì chỉ còn một cách cuối cùng thôi!"

Y Thiên quyết định đánh liều vào chỗ "phách", nhưng hồn phách là thứ hồn trong tâm thể hồn của con người, làm sao có thể lấy ra?

Mặc kệ các khái niệm phiền phức này, chẳng phải trực tiếp thấy thứ gì cực hạn liền moi ra là xong hay sao?

Hắn ngay lập tức sử dụng lượng Huyết Ma Khí ít ỏi còn dư lại trong người do tinh huyết hóa thành phóng ra cùng với lớp thuẫn hộ vừa bị phá vỡ chống đỡ, câu kéo thêm chút ít thời gian.

"Linh Nhi, có ta ở đây. Nhất định muội sẽ không bị mất lấy một sợi tóc!" Nói rồi, lấy song kiếm móc thẳng vào bụng rạch một đường kéo dài, đem hết lục phủ ngũ tạng kéo ra sạch sẽ, miệng mở toang cười rạng rỡ:

"Đây rồi!"

Lúc này hắn đã mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể đang có một thứ ánh sáng phát quang kì lạ nhưng chỉ thấy được thông qua thần thức, liền xác định nó là cái phách cần lấy.

Buông một kiếm ra, một kiếm kia đâm trực tiếp vào thân dưới khoét ra một tay run lên vì tê buốt dưới cái đau, cái lạnh buốt xương tủy.

"Không còn thời gian nữa rồi!" Hắn gầm lên một tiếng, cái tay đang run rẩy dứt khoát đâm vào móc ra một thứ vô hình vô dạng, sau đó trực tiếp bóp nát.

RẮC!

Một phách thế mà lại được hắn móc ra bóp nát, sự cuồng nộ trong phút chốc đã thay thế bởi sự tĩnh lặng đến tột cùng, tu vi theo một phách này rút ra tụt lại, may mắn chỉ là mấy tiểu cảnh giới từ Bát Tầng quay về Ngũ Tầng.

Hơi thở hắn lúc này hổn hển gấp gáp, vươn bàn tay nhuốm đầy máu về phía trước mặt nơi Linh Nhi đang run lên… không biết là bì lạnh hay vì nỗi uy hiếp từ các cánh tay của Lôi Thiên Dực đang đâm tới bị chặn lại bởi Huyết Ma Khí tầng tầng lớp lớp hộ thuẫn.

"Linh Nhi… ta… đến..."

Chưa kịp hết lời hắn đã ngã xuống, hơi thở đứt đoạn. Sinh cơ đang rút dần với tốc độ chóng mặt, Huyết Ma Khí đã bị tiêu hao quá nhiều không còn đủ để phục hồi một Y Thiên ruột gan phèo phổi hoàn toàn lộ ra, vết thương chồng lấy vết thương.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi à." Lôi Thiên Dực thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tăng thêm đạo lực vào các cánh tay để kết liễu một lần cả hai huynh muội này.

Bỗng dưng một giọng nói tựa như vạn quỷ gào thét chồng chất vang lên:

"Chưa xong đâu!"

Đó chính là Đóa Đóa!

Chỉ thấy nàng một tay vội lau đi vết máu ở khóe môi, một tay nắm chắc cán phiên cắm thẳng xuống mặt băng lạnh lẽo. Gương mặt đau đớn nhưng đầy kiên định, thét lên:

"Vô Hạn Cấm Phiên - Thu Hồn!"

Toàn bộ linh hồn của yêu thú và nhân loại vất vưởng ở trong bán kính hơn năm dặm xung quanh trung tâm của phiên đều bị hút hết vào trong.

Đóa Đóa phất phiên, dáng vẻ băng sương kinh diễm giáng xuống một cái, Tử Khí ầm ầm như cột trời lan tỏa từ Vô Hạn Cấm Phiên, khiến không gian mãnh liệt rung chuyển, tựa như cánh cồng địa ngục mở ra.

ẦM!

Hai mắt chuyển từ phẫn nộ thành sát ý cực hạn, tử khí lập tức bao trùm tất cả không gian, Vô Hạn Cấm Phiên cắm chặt xuống dưới mặt đất, kiên định quát lớn:

"BÁCH QUỶ DẠ HÀNH!"

Từ bên trong lá cờ đen tuyền, vô số Quỷ Hồn ào ạt trào ra như ong vỡ tổ cuồn cuộn cuốn lại tạo thành một dòng lũ Quỷ Hồn cuốn trôi theo tất cả ập đến, đem theo tử khí tím sẫm tràn thẳng vào hàng trăm cánh tay vừa mới hoàn toàn xuyên qua lớp Huyết Ma Khí lao đến hai huynh muội Y Thiên.

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY ĐỂ CHO TÁC CÓ THÊM ĐỘNG LỰC RA CHAP ĐỀU!

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DONATE CHO EM MỘT TÔ MỲ GÓI HAI QUẢ TRỨNG LY CAFE:

-30/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 200.000 VNĐ

-1/11: +THIÊN QUỶ: 69.696 VNĐ

==========

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ NGỦ NGON NHA!

Bạn cần đăng nhập để bình luận