Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 21 CƠ DUYÊN!
#TNL:CK#LTU:
"Ta nhìn ngài là biết ngay không phải người bình thường. Chậc chậc, dáng người này, ấn đường này, ngài quả nhiên là một người có tương lai sáng ngời, khí chất của ngài quả nhiên khác lạ nếu không phải là đế vương thì ít ra cũng là đại tướng quân vang danh ngời ngời."
Y Thiên không quay đầu, chỉ khẽ liếc mắt. Gã tu sĩ tiều tụy tiến lại gần, áo quần rách vá, nhưng đôi mắt lại sáng chói như hai vì sao. Hắn đặt thanh kiếm dài và mỏng trong tay xuống cạnh Y Thiên, ánh mắt không hề rời đi:
"Người tuy nhỏ tuổi mà lại đạt đến Luyện Khí Kỳ Tam Tầng... ừm... ta không biết Khí Linh ngài như thế nào, nhưng người xưa đã nói tu luyện quan trọng nhất vẫn là tu luyện tâm trí." Hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt nhấp nháy:
"Ngài thấy ta nói có phải không?"
Y Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có ngón tay cái trên đùi khẽ giật. Trong lòng chẳng thèm bận tâm đến lời nói triết lý đó, toàn bộ tâm trí hắn lúc này dán chặt vào thanh kiếm.
Nó cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể một vật trở về với chủ cũ, đôi mắt dán chặt vào thanh kiếm.
"Đừng dài dòng nữa." Y Thiên gằn giọng:
"Nói ta nghe ngươi muốn bán nó với giá bao nhiêu?"
Tu sĩ đó mừng rỡ, một nụ cười khổ sở nở trên môi. Hắn từ từ thu thanh kiếm về, đặt vào tay Y Thiên, vẻ mặt hắn nheo lại đầy vẻ cơ cực, thở dài vài hơi:
"Công tử cứ từ từ, để ta nói cho hết đã. Đây là một thanh kiếm không có vỏ mà ta đã nhặt được trong quá trình lưu lạc, ta là một tu sĩ ở cổ mộ phái phía cực Nam, đời ta vô cùng lận đận, tông môn bị diệt, bây giờ đạo pháp cũng tan cả rồi, chỉ muốn yên bình sống qua ngày, hưởng lạc như người phàm thôi... Nhưng… nhưng không vì thế mà ta giảm giá đâu nhé, ta không bán lẻ, ta bán cả hai thứ. Một là thanh kiếm này, thứ hai là cuốn công pháp này."
Y Thiên nhìn vào bàn tay gầy gò của hắn, rồi nhìn vào thanh kiếm trong tay mình, đôi mắt hắn lộ rõ sự kiên định, hắn nhất định phải mua cho bằng được thanh kiếm này, cuốn công pháp đó thì tính sau đi. Ít nhất khi nguy hiểm vẫn còn có một binh khí phòng thân.
"Nói nhanh lên, bao nhiêu?" Y Thiên hỏi, giọng hắn vang lên dứt khoát.
Tu sĩ đó giơ hai ngón tay lên, một nụ cười ranh mãnh hiện rõ.
"Hai trăm lượng bạc đúng không?" Y Thiên hỏi, giọng hắn dứt khoát.
Hắn mò tay vào trong vạt áo, không chần chừ, móc ra tận ba trăm lượng bạc. Hắn vươn tay, đặt toàn bộ số tiền vào bàn tay gầy gò của gã tu sĩ. Gã tu sĩ mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, vội vàng dúi vào tay Y Thiên thanh kiếm và cuốn công pháp.
"Công tử, ngài ra tay thật sự là quá hào phóng rồi." Hắn nói, giọng run run vì xúc động:
"Ngài thế này quả thật khiến ta, Tằng An có hơi hổ thẹn đó, thôi thì như vậy ta để thêm hai cuốn sách mà ta nhặt được ở tông môn cho ngài với giá một trăm lượng bạc, thế là không ai nợ ai đâu."
Hắn quay đầu chạy đi, tiếng bước chân vội vã, tiếng nói cứ nhỏ dần, rồi khuất hẳn sau một con hẻm. Y Thiên nhìn xuống tay, bàng hoàng phát hiện từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai cuốn sách cũ bám đầy bụi. Hắn siết chặt bốn món đồ trên tay, đôi mắt tối sầm.
"Gã tu sĩ đó quả nhiên là hàng thật." Y Thiên thầm nghĩ.
Y Thiên cất cả bốn món đồ vào trong túi trữ vật, rồi bắt đầu đi về lại chỗ bán bánh dứa, chuyến này đi không tìm được Lâm Xảo Minh thực sự khiến Y Thiên rất hụt hẫng nhưng không sao, vì hắn đã may mắn mua được một thanh kiếm sắc bén có vẻ như rất hợp với bản thân và một cuốn công pháp chưa coi nữa.
Nếu may mắn, cuốn công pháp đó cũng hợp với hắn thì quả là một điều kì diệu nhất từ trước đến nay đối với hắn.
***
Thấy Y Thiên từ đằng xa, Linh Nhi đã ngồi bật dậy chạy nhanh ra khỏi hàng bán bánh dứa mà nhảy lên ôm Y Thiên, hắn cũng thuận theo mà bế nàng lên. Mặt cả hai sát lại gần nhau, mặt nàng tò mò nhí nhảnh hỏi:
"Nãy giờ đại ca đi đâu vậy, muội và lão Dương ở đây chờ lâu lắm rồi đó cũng đã điểm cả giờ trưa cả rồi. Muội muốn ăn thịt kho tàu."
"Được, Linh Nhi thích ăn thịt kho tàu thì để Y Thiên ca ca đây dẫn muội đi, được chứ?"
Linh Nhi gật đầu đồng ý lia lịa, nàng thuần thục lượn một vòng quanh người hắn rồi nàng siết chặt hai tay đang vòng qua cổ hắn, hai chân ngắn ngủn của nàng thì quấn chặt lấy thân trên.
Có lẽ Y Thiên cũng sớm quen với điều này rồi, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mông nàng lên, nói:
"Linh Nhi đã mỏi chân rồi thì để ta cõng cho nhé."
"Vâng, đúng là chỉ có huynh là hiểu Linh Nhi nhất thôi."
Như vậy, một người cõng một người, còn lão Dương thì dạo bước theo sau, cả ba vào một khách điếm tấp nập, nơi mùi cơm nóng, mùi thịt kho, và mùi canh rau thơm nồng nàn lan tỏa khắp không gian.
Một lão tiểu nhị với vẻ mặt niềm nở ra chào đón, Y Thiên không đưa mắt nhìn, chỉ đơn giản nói:
"Chuẩn bị một bàn ba người, hai dĩa thịt kho tàu, một con vịt nướng, ba ba xào ớt, ba bát cơm, một tô canh rau má, một vò rượu và hai can trà. Mau đem lên, muội muội của ta đã đói rồi."
"Dạ, mời các vị khách quan vào ạ."
Trong sảnh lớn, tiếng nói cười, tiếng chén bát va chạm và tiếng gẩy đàn của một người ca nương khiến bầu không khí trở nên sống động, nhưng Y Thiên và Linh Nhi lại như đang ở một thế giới khác, chỉ có hai người.
"Đại ca, món này ngon quá!" Linh Nhi vừa nói, đôi má phúng phính vì đang nhai và dính một hạt cơm. Y Thiên vươn người tới dùng tay lau nhẹ đi hạt cơm còn dính lại trên má nàng. Nàng không để ý lắm, chỉ nói tiếp:
"Thịt này ăn béo lắm! Giống thịt mà mẫu thân hay nấu cho chúng ta ăn vậy! Huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!"
Y Thiên khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa lướt qua đôi môi khô nẻ. Hắn đưa tay dùng giấy lau đi một miệng đầy mỡ của Linh Nhi, lòng như bị hàng ngàn mũi kim châm khi nghe Linh Nhi nhắc về mẫu thân, trong ấn tượng của hắn, kí ức về mẫu thân không quá nhiều, chỉ nhớ bà là một người mẹ hiền hậu, tốt bụng và luôn lo cho hắn, không chê bai hắn mà thôi.
Hắn cố gắng che giấu cảm xúc, siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi:
"Ngon thì ăn nhiều vào, ăn mau còn chóng lớn."
"Ca ca không ăn sao?" Linh Nhi nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn:
"Y Thiên ca ca cũng ăn đi, Linh Nhi ăn một mình không vui." Nàng gắp một miếng thịt to, đưa đến trước miệng hắn:
"Huynh ăn đi mà."
Lão Dương ngồi đối diện, rót một chén rượu nóng. Ánh mắt lão dò xét, nhìn Y Thiên và Linh Nhi. Lão xót xa khi thấy sự vô hồn của thiếu chủ, nhưng lại ấm lòng khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của tiểu thư.
Sự tương phản đó như một mũi dao cứa vào tim lão, lão xót xa cho Y Thiên một nỗi lòng không đến từ nô bộc - chủ nhân mà đến từ tình cảm của một người ông già đối với đứa cháu khổ cực của mình.
"Ta ăn rồi, muội tự mình ăn đi." Y Thiên đáp, giọng hắn trầm ấm nhưng đôi mắt vẫn xa xăm, đặt tay lên mu bàn tay nhỏ nhắn của nàng:
"Ta chỉ muốn nhìn muội ăn thôi."
"Thiếu chủ, người đã không ăn gì từ sáng tới giờ rồi, nếu còn không ăn nữa thì không thể bảo trọng long thể được đâu." Lão Dương khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Lão đưa mắt ra hiệu cho Y Thiên, một tia lo lắng hiện rõ:
"Người phải giữ gìn sức khỏe, con đường phía trước còn dài lắm. Nếu không vì bản thân người thì người cũng phải vì Linh Nhi chứ."
Y Thiên trầm lặng một lát không nói gì, rồi đưa ánh mắt siết lạnh nhìn chằm chằm vào lão Dương khiến người lão như bị kim châm một cái, tê cứng toàn thân. Hắn chầm chậm lên tiếng, giọng nhẹ nhưng mang theo sức nặng ngàn cân:
"Lão Dương, ta đã nói rồi, chẳng lẽ ông không nghe thấy hả? Ta đã ăn rồi."
Lão Dương khẽ thở dài, không biết làm gì hơn là giữ im lặng. Linh Nhi lướt mắt nhìn qua cả hai, thấy không khí có vẻ không được tự nhiên, nàng cũng không ép Y Thiên ăn nữa, đơn thuần là muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này thôi.
"Y Thiên ca ca." Linh Nhi bỗng nói, kéo tay áo hắn, giọng nói nhỏ lại:
"Linh Nhi muốn nghe kể chuyện về mẫu thân đi. Linh Nhi nhớ mẫu thân lắm."
Vẻ mặt Y Thiên khẽ cứng lại, ánh mắt hắn vụt qua một nỗi đau đớn khó tả, như một vết thương cũ vừa bị xát muối. Hắn nắm chặt bàn tay Linh Nhi, như thể đang cố gắng truyền hơi ấm và sức mạnh cho nàng:
"Thực ra huynh cũng không có chuyện gì để kể, nhưng để nói thì mẫu thân... bà ấy là người tốt bụng nhất mà huynh từng biết."
"Tốt bụng đến mức nào vậy ạ?" Linh Nhi hỏi, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh như sao.
"Tốt bụng đến mức..." Y Thiên ngập ngừng, lời nói nghẹn lại, hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên khàn hơn:
"Đến mức bà ấy luôn nở nụ cười dù cho có chuyện gì xảy ra. Mặc dù phụ thân đi làm quan bận rộn, nhưng mẫu thân luôn ở nhà, kiên nhẫn dạy chúng ta. Muội biết không, nụ cười của mẫu thân ấm áp lắm, như ánh mặt trời vậy. Mỗi khi huynh cố gắng tập võ bị ngã, mẫu thân luôn xoa đầu huynh, còn nói rằng huynh sẽ trở thành một người hùng mạnh, bảo vệ được tất cả mọi người mà huynh yêu thương. Cho dù huynh là một… nhưng bà ấy vẫn yêu thương huynh rất nhiều, Linh Nhi ạ."
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên má Y Thiên, rồi vỡ tan trên mu bàn tay Linh Nhi.
Hắn vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc. Linh Nhi liền hiểu, chỉ không muốn ca ca buồn nhiều hơn, nàng cũng buồn chứ, nhưng đối với Y Thiên, một người không nhận được tình cảm của bất kì ai trong dòng họ ngoài nàng và mẫu thân.
Nàng biết tình cảm đó sâu sắc hơn cả, tình cảm mẫu tử thiêng liêng ấy, lập tức thấy có hơi hối hận khi đã hỏi hắn về mẫu thân. Rồi nàng khẽ vỗ nhẹ lên tay hắn, lắc lắc cái đầu nhỏ, nũng nịu nói:
"Y Thiên ca ca đừng khóc. Mẫu thân ở trên trời cao sẽ không vui đâu."
"Ta không khóc." Y Thiên nói, giọng hắn run rẩy:
"Ta chỉ là... đang nhớ mẫu thân thôi. Không biết mẫu thân trên đó sống có tốt không, nhưng mong mẫu thân hãy phù hộ cho hai huynh muội ta một đời bình an."
Hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt tóc Linh Nhi. Và nhìn Linh Nhi ăn hết chỗ cơm của mình, lão Dương thì ăn xong bát cơm rồi chỉ ngồi đó uống rượu ánh mắt nhìn ra phía cửa như đang ngẫm nghĩ về điều gì đó.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ