Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 50 AI CŨNG CÓ THỂ LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

#TNL:CK#LTU:

Sau cú va chạm dữ dội, một khoảng lặng bao trùm lấy bãi đất trống. Mọi thứ trở nên hoang tàn và đổ nát. Gió cuốn theo những lớp bụi dày đặc, che lấp đi cảnh tượng kinh hoàng. Từ trong mớ hỗn độn đó, một hình dáng méo mó, lảo đảo mò đi.

Đó là Nhị Lưu, một tên Y Thiên mà Y Thiên đã từng đối đầu.

Thân hình hắn run rẩy đang cố gắng tìm kiếm. Không, không phải tìm kiếm Y Thiên, mà đang tìm kiếm một cái gì đó đã bị chính bản thân đánh mất, một cái gì đó quan trọng hơn cả chính mình.

Đó là thứ có thể xác định rằng hắn đã từng là hắn trước khi biến thành Nhị Lưu, một con sâu róm thất bại, cũng đã từng là một Y Thiên. Nhưng bây giờ, Nhị Lưu không còn gì cả...

"Hắn ta ở đâu?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu, thoáng chốc khiến hắn giật mình.

"Không thấy, hắn ta biến mất rồi."

Một giọng nói khác vang lên, đầy rẫy sự tức giận:

"Mẹ kiếp! Thằng nhóc ngươi thật vô dụng! Ngươi không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn để hắn ta sống sót!"

Nhị Lưu cúi đầu, sợ hãi:

"Không... không phải... tôi..."

"Câm mồm!"

"Một kẻ yếu đuối như ngươi không xứng đáng để nói chuyện với chúng ta."

"Trở về địa ngục của ngươi đi!"

Nhị Lưu cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ tấn công vào đầu.

"Đau quá... Đau đớn tột cùng…" Nhị Lưu không ngừng lẩm bẩm, cảm thấy mình bị xé toạc, bị nghiền nát, bị hủy diệt.

Hắn la hét, nhưng không có âm thanh nào phát ra chỉ phát ra từng tiếng the thé im lặng, trong cơn đau đớn vô tận không thể tỉnh dậy.

Đó là những gì Nhị Lưu đã trải qua...

Khi tỉnh dậy, Nhị Lưu thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ với ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, có chút chói mắt.

Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không còn nghe theo, thấy mình đã trở lại thành một con người.

Bên cạnh hắn là cô gái ở tuổi thiếu nữ. Mái tóc nàng màu đen, đôi mắt phượng long lanh, khẽ cụp xuống nhìn hắn. Nàng mặc một chiếc váy màu trắng, nở nụ cười tươi tắn.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Nàng hỏi.

Hắn không thể nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, thấy nàng thật đẹp, thật thanh khiết. Nhị Lưu cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, rất mạnh. Dường như đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Ngươi không sao chứ?" Nàng hỏi.

Hắn lắc đầu.

"Ngươi bị thương rồi. Để ta chữa thương cho ngươi."

Nàng đặt tay lên đầu hắn. Một luồng năng lượng ấm áp từ tay nàng truyền vào cơ thể hắn, vết thương đang dần lành lại

"Ta tên là Bạch Tư Mi" Nàng nói:

"Còn ngươi?"

"Ta... ta..." Nhị Lưu cố gắng nói, nhưng không thể… hắn không thể nhớ mình tên là gì.

"Không sao đâu, từ từ rồi nói cũng được. Ngươi có thể gọi ta là Tư Mi."

Nhị Lưu khẽ gật đầu, biểu cảm có chút chập chừng. Trái lại, Tư Mi vẫn một vẻ mặt dịu dàng tươi cười nhìn, khiến trái tim hắn có chút tan chảy...

"Ta sẽ ở bên ngươi, cho đến khi ngươi bình phục hoàn toàn."

Nụ cười của nàng rất đẹp, rất ấm áp khiến Nhị Lưu cảm thấy mình đã tìm thấy một cái gì đó, một cái gì đó quan trọng hơn cả chính bản thân.

"Đó là tình yêu?" Nhị Lưu thoáng chốc dệt lên vài suy nghĩ, nhưng lạ cái chính bản thân hắn cũng Không rõ nữa, rất nhiều cảm xúc và các dòng kí ức chen nhau hiện hữu đang bấn loạn trong đầu, khiến bản thân không thể tập trung mà suy nghĩ.

Chỉ mơ mơ màng màng xác định thôi.

Nhị Lưu ở lại với nàng, học cách sống như một con người bình thường, học cách yêu thương, cách quan tâm, cách bảo vệ. Và chọn quên đi quá khứ, quên đi tất cả mọi thứ đã quên mà không tìm lại.

Trong lòng chỉ còn lại một mình nàng, một mình Tư Mi, cho dù không nhớ quá khứ nhưng Nhị Lưu gần như cảm thấy rằng tất cả khoảnh khắc bên cạnh nàng hắn đều từng trải qua và đều hạnh phúc như vậy.

Tiếc thay, hạnh phúc không kéo dài được mãi...

Vào một buổi tối của vài năm sau, khi Nhị Lưu và Tư Mi đang đi dạo trong rừng, một nhóm người xuất hiện. Họ là những tên toàn thân khoác lên hắc y, hai bên vai và cổ độn giáp sắt.

Trái tim hắn đột nhiên đau nhói, dự cảm không lành dâng lên.

Đúng như dự cảm, chúng liền tấn công Nhị Lưu.

Nhị Lưu vận sức cố gắng chiến đấu, nhưng không có cách nào để phản kháng cả, bởi Nhị Lưu lúc này làm gì có sức mạnh, chỉ có một vài kĩ năng như cày cấy, chặt củi,...

Nhị Lưu bị đánh, bị đâm, bị chém... Toàn thân đau đớn khiến hắn không thể không kêu gào những hồi đau đớn tột cùng. Nhưng nỗi đau ấy chỉ lên đến đỉnh điểm khi hắn thấy Tư Mi bị bắt lại, bị kéo lê đi, ngước đầu lên gầm thét:

"Đừng mà! Đừng làm hại nàng ấy!"

Mặc cho tiếng thét gào của Nhị Lưu vang vọng cả đất trời, rúng động cả núi sông, nhưng chúng không nghe, đôi môi khẽ mỉm cười.

"Ngươi là một tên ngu!" Một hắc y nhân nói:

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống hạnh phúc sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể quên đi quá khứ sao? Không thể đâu! Ngươi là một thứ sao chổi! Ngươi sẽ mãi mãi là một sao chổi! Ngươi và mọi người xung quanh ngươi sẽ mãi không được hạnh phúc!"

"Không!" Nhị Lưu bất lực la hét:

"Ta không phải là sao chổi! Ta không phải!"

"Ngươi là một con sao chổi, tên khốn!" Hắc y nhân đó cắn chặt răng, nghiến ra từng từ:

"Vì ngươi mà tất cả gia đình của chúng ta, làng của bọn ta… Ngươi, cái tên sao chổi này đã làm hại tất cả mọi người!"

"Không... không phải... ta không..." Nhị Lưu cố gắng nói, nhưng giọng cứ nghẹn ứ lại ở cổ họng bởi vì hắn không thể nhớ mình đã làm những gì.

"Ngươi sẽ phải trả giá!"

Chúng tấn công, nhưng lần này không phải để giết hắn, mà là để làm cho đau đớn tăng lên bội phần. Chúng chém, đấm, đá hắn.

Nhị Lưu thấy xương mình bị gãy, máu chảy ra, thịt bị xé toạc. Đưa đôi mắt đỏ ngầu qua nhìn Tư Mi cũng đang bị đánh. Nàng nhìn lại hắn, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn xen lẫn xót xa.

"Chàng... cứu... cứu thiếp... thiếp đau quá!" Nàng đau khổ nhìn qua.

"Không! Đừng đánh cô ấy, đánh ta là được rồi! Làm ơn!" Hắn tán loạn la lối.

"Ngươi phải trở về với bản chất của mình! Thứ rác rưởi!" Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, như một hồi chuông cảnh tĩnh.

Nhị Lưu cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tấn công vào đầu. Đau đớn tột cùng, như thể thân thể bị xé toạc, bị nghiền nát, bị băm thành từng mảnh.

Nhị Lưu la hét, nhưng không có âm thanh nào phát ra chỉ đơn thuần là mắc kẹt trong cơn đau đớn vô tận, vô hạn...

Trong cơn đau đớn đến tột cùng ấy hắn đã nhận ra cả rồi, đã nhớ rằng bản thân là ai. Hắn chính là Y Thiên!

Và cũng vừa nhận ra một điều rằng hắn vừa chìm vào trong một mộng ảo, ở trong đó hắn không phải là Y Thiên - trưởng tử của Mạc gia.

Bạch Tư Mi, người nương tử của hắn, cũng không phải là đại tiểu thư của Bạch gia. Nhưng mà, trong chính mộng ảo đó, nàng không quen hắn cũng đã cưu mang hắn, yêu hắn như thuở ban đầu.

"Đó chính là tình yêu đích thực." Nhị Lưu lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một ngọn lửa cuồng nộ.

Trở lại hiện thực, không gian chìm trong tĩnh lặng.

Nhị Lưu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, một màn đêm vô tận nuốt chửng cả thế giới. Hắn cố gắng hít thở, nhưng phổi chỉ nhận lấy một thứ mùi hôi thối của bụi đất và máu tươi với cái thân thể nặng trĩu, không còn cảm giác của đôi tay hay đôi chân.

Thế nhưng, ý thức vẫn còn đó, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Mỗi thớ thịt trên người gào thét vì đau đớn, như hàng vạn nhát dao cùng lúc cứa vào da thịt. Nhị Lưu khẽ cảm nhận được lớp đất đá thô ráp cọ xát vào da thịt trần trụi, những viên sỏi nhỏ lăn dưới lồng ngực khi hắn cố gắng nhích từng chút một.

Chính những cơn đau này nhắc nhở rằng hắn đang còn sống.

Trong cơn tuyệt vọng đó, một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí, hình ảnh của một người con gái. Nàng có mái tóc dài mềm mại và một nụ cười ấm áp, nói:

"Khi chàng cảm thấy tuyệt vọng, khi chàng nghĩ rằng mình đã mất tất cả... hãy nhớ đến chiếc vòng này. Nó là hy vọng của chúng ta."

"Đúng rồi, là Hỏa Phượng Hoàn! Nhất định phải tìm ra nó." Nhị Lưu đầu óc bừng tĩnh tựa như mới bị một thùng nước lạnh tạt vào.

Giờ đây, những lời đó như một ngọn đuốc trong đêm tối.

Hỏa Phượng Hoàn, một chiếc vòng bằng đá thạch anh màu đỏ, với một con phượng hoàng lửa được chạm khắc tỉ mỉ. Nó vốn dĩ là pháp bảo hộ thân, nhưng với hắn, nó là một lời hứa, một lời thề của tình yêu của nàng dành cho hắn.

Một dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe mắt buộc hắn tiếp tục hành trình tìm kiếm.

Nhị Lưu không biết bản thân đang tìm kiếm hướng nào, không biết cái gì đã xảy ra, nhưng toàn bộ tâm trí đều dồn nén lại ở hai từ: "Bắt buộc!"

Hắn sử dụng những gì còn sót lại của cánh tay, cái cùi tay đầy rẫy máu, để đẩy thân thể mình về phía trước.

Trên nền mặt đất ẩm ướt, đầy mùi tử khí, nhưng hắn không quan tâm, bản thân vẫn cố gắng nhớ lại nơi cánh tay rơi xuống, chắc rằng Hỏa Phượng Hoàn trong tay rơi ra không xa cánh tay đó bao nhiêu.

"Nhất định phải tìm được… nhất định phải sống sót ra về!"

Vì hắn biết rằng, nếu bản thân chết, nàng cũng sẽ chết. Vì vậy hắn phải sống, vì có một lời hứa, một lời thề sẽ cùng nàng đi đến cuối đời, sinh ra một vài hài tử nhìn chúng nó lớn lên lập gia đình yên bề gia thất.

Đang cuồng quấn trong cơn suy nghĩ, Nhị Lưu chợt ngạc nhiên, dường như vừa thấy được gì đó, lập tức dùng cái cùi tay đầy rẫy máu của mình cọ xát vào mặt đất chịu đựng sự lạnh giá của những viên sỏi, sự ẩm ướt của bụi bẩn.

Dưới lớp đất đá đó, Nhị Lưu cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp. Một cảm giác quen thuộc, một cảm giác mà hắn đã từng trải qua rất nhiều lần.

Nhị Lưu dùng cùi tay của mình cạo lớp đất đá đó ra.

Một vật thể tròn, nhẵn, đầy hơi ấm, hắn biết rằng đây chính là Hỏa Phượng Hoàn cho nên dùng hết sức bình sinh cố gắng kéo nó, nhưng không thể với cái cùi tay cụt ngủn này...

Trong giây phút tuyệt vọng nhất, hắn đưa ra quyết định cuối cùng, dứt khoát cúi đầu xuống, và cắn lấy nó kéo lên.

Chiếc vòng tay vừa chạm vào đầu lưỡi, một luồng năng lượng ấm áp từ chiếc nhẫn lan tỏa khắp cơ thể. Ánh sáng của chiếc nhẫn không chỉ chiếu sáng thế giới bên ngoài, mà còn chiếu sáng thế giới bên trong hắn.

"Đây rồi!" Nhị Lưu vui mừng thét gào, nhưng trong lòng lại bỗng chốc hạ xuống:

"Nhưng… chỉ có Hỏa Phượng Hoàn thì sao chứ? Một chiếc vòng luyện linh tứ phẩm với cái khả năng chủ yếu là để cảm ứng nhau thì làm sao có thể làm được trò trống gì cơ chứ? Hahaha…" Nhị Lưu thở dài, cười tự giễu thầm chấp nhận số phận của mình:

"Mẹ kiếp… ta vừa chợt nhận ra, cho dù là trong ảo mộng hay hiện thực đi chăng nữa… ở bất cứ đâu ta luôn phải trải qua nỗi đau khổ tột cùng với từng người bên cạnh đều chết. Và đỉnh điểm chính là Bạch Nhi, nàng ấy ở ngoài lại phải chịu khổ đợi ta, cũng chẳng biết là đợi đến bao giờ. Hahaha…" Nhị Lưu lại cười, nụ cười chua chát hơn cả, gương mặt mếu mó theo từng dòng máu đặc nóng chảy dài xuống:

"Mà thôi, ta cũng đã nghĩ thông rồi, Bạch Nhi ở bên ta chỉ tổ đau khổ hơn thôi. Chi bằng bây giờ sử dụng Hỏa Phượng Hoàn để gửi lại lời nhắn cho nàng, gửi đến nàng tình yêu thuần khiết nhất của ta… đồng thời nói nàng buông bỏ đi."

Nói là lập tức bắt đầu ngay, Nhị Lưu ngậm Hỏa Phượng Hoàn vào miệng, trên gương mặt đầy vết thương lộ ra từng đường biểu cảm đau đớn mếu máo nói vào Hỏa Phượng Hoàn mong rằng nó sẽ truyền đến nàng.

"Nàng là bài thơ ta muốn viết cả đời, nhưng khi dang dở thì mực đã cạn. Ta đành vắt kiệt đến tận thân xác, tâm trí của bản thân để viết cho trọn khoảng thời gian còn sót lại của mình."

"Đợi khi nàng ngoảnh mặt lại nhìn, sinh mệnh ta rót lên trang giấy này có thể thành hình mà thổ lộ với nàng tình yêu thuần khiết nhất thế gian, trước lúc ánh trăng tan, trước lúc bình minh lên mang ta vào giấc mộng ngàn thu."

"Ta chỉ mong trong khoảnh khắc cuối đời này, khi ta đã cạn kiệt hơi thở, liền có thể trông thấy nàng cười cong khóe môi, tít cả mắt, mong nàng tương tư đứt đoạn, kiếp đời miên man đối với ta giờ đây cũng chỉ là dĩ vãng đã lụi tàn.

"Mạc Y Thiên ta từ trước đến nay không có việc gì bản thân ta quyết định ra là hối hận, duy chỉ có lần này ta đã hối hận. Hối hận vì bản thân ta không thể mạnh hơn để có thể cùng nàng tuế tuế niên niên sống qua một kiếp này."

Y Thiên đau đớn cắn nát Hỏa Phượng Hoàn trong miệng, nói vài lời cho chính mình nghe:

"Không hẹn nàng kiếp sau, Vong Tình Thủy đã cạn, ta chỉ xin lưu lại hình bóng nàng trong trái tim ta... Tạm biệt, Bạch Tư Mi. Hãy sống tốt nhé, ước gì... ta không tồn tại... thế thì nàng chẳng phải chịu cảnh cô đơn, đau khổ đến nhường này."

"Không được! Chàng không được biến mất đi! Chàng không được không tồn tại! Chàng nhất định phải tồn tại!" Cái giọng nói trong trẻo đến quen thuộc ấy lại vang lên lần nữa.

Nhị Lưu hình như lại chìm vào trong mộng cảnh, đôi bàn tay nhỏ nhắn thô ráp nhưng đầy ấm áp dịu dàng ấy lại lần nữa đưa tới, vuốt lấy gương mặt đau đớn của hắn. Ôm cái thân thể không còn dạng người lên, Nhị Lưu mỉm cười chua chát:

"Là mộng tưởng trước khi chết? Thôi... không sao, chỉ được nàng ôm ấp... là tốt lắm rồi, ta có mơ cũng không dám nghĩ đến." Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu:

"Tuy chỉ là mộng cảnh… nhưng thì sao cơ chứ? Dưới bàn tay nồng ấm của nàng, ta chỉ cần lặng im hưởng thụ là được rồi." Tự dưng một cảm giác tiếc nuối dâng trào trong lòng:

"Ta tiếc quá... thật tiếc rằng mình không thể lại vươn tay để đáp lại, để ôm trọn lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng vào lòng." Cơn đau đớn khắp da thịt của hắn như ngưng động lại trong một khắc này:

"Chỉ một chút... chỉ thêm một chút nữa thôi... làm ơn đi ảo mộng này. Làm ơn đi mà, hãy kéo dài thêm một lúc nữa. Ít nhất cho tới khi ta hoàn toàn chết đi cũng hãy cho ta chết trong vòng tay ấm áp này..." Nhị Lưu lẩm bẩm, giọng thều thào cầu xin.

"Không phải là ảo mộng! Là thiếp, Bạch Tư Mi đây mà! " Giọng nàng nấc nghẹn, từng hồi đau khổ đang giày vò lấy nàng:

"Xin lỗi phu quân.. thiếp đến trễ rồi.."

Chùi đi hai hàng nước mắt lấm lem, nàng run rẩy nhìn dáng vẻ người không ra người ma không ra ma của hắn hiện giờ.

Tay nàng càng siết chặt hắn vào lòng, mặc kệ đôi đầu gối đỏ ửng lên vì quỳ trực tiếp, gấp gáp hỏi:

"Phu quân... chàng... chàng tại sao lại ra nông nổi này! Hic... hic... mắt chàng... nó đâu rồi? Cả tay, cả chân của chàng... nó đâu rồi? Hic... hic." Nàng không nói rõ được chữ nào trong tiếng khóc nấc đầy thê lương của mình.

Cả thân thể hắn tự dưng rung lên, hắn có thể cảm nhận, cảm ứng được đây không phải là ảo mộng:

"Đây là thật!"

Đôi mắt mù không cho hắn thấy nàng bây giờ ra sao, nhưng tiếng khóc toáng của nàng, tiếng nấc nghẹn, đôi bàn tay run lẩy bẩy, nước mắt cứ theo hàng dài mà chảy xuống.

Hắn thật muốn an ủi nàng, cơ mà hắn phải làm sao đây? Hắn không bất cứ thứ gì, cả sinh mệnh, đều như ngọn nến trước gió, chỉ hắt hiu gần tắt, cố nói ra vài chữ nặng nề nhất trong toàn cuộc đời của hắn:

"Nàng.. làm sao tới được đây?"

Đáp lại hắn chỉ là một không gian tĩnh lặng cùng với tiếng khóc và dòng nước mắt lạnh lẽo cứ chảy khắp người hắn.

Nhị Lưu cố tỏ ra mạnh mẽ, hạ quyết tâm nói ra những lời từ biệt:

"Nàng đi về đi. Cũng như nàng đã thấy rồi đó, ta đã hoàn toàn bị người khác hủy đi đôi mắt, chặt đứt tứ chi. Vốn đã là người chết cả rồi, chắc do ông trời cảm động, bèn cho ta có cơ hội gặp nàng lần cuối. Trước khi chết, đứng trước sinh li tử biệt này, ta lại được may mắn gặp nàng lần nữa, còn không phải trong ảo cảnh mà là hiện thực.." Nói tới đây, lòng hắn đau như cắt, trái tim quặn thắt như sắp ngừng đập, nhưng vẫn hhít sâu một hơi, rồi nói tiếp:

"Ta không còn gì tiếc nuối nữa. Ta chỉ là một tên sao chổi, bất cứ ai đi theo ta cũng sẽ không gặp kết cục đẹp, cả ngoài đời, cả trong ảo mộng. Mọi thứ đều như vậy, chỉ có cái chết và đau đớn. Nên là... xin nàng hãy quên ta đi, đừng chấp cứ làm gì, hãy tìm một nam nhân tốt và..-"

CHÁT!

Nhị Lưu chưa kịp nói hết, một tiếng tát vang lên, nàng lại bật khóc to hơn, hai tay nàng càng siết chặt gằn nói từng chữ trong tiếng nấc nghẹn:

"Phu quân! Chàng không được nói như vậy! Nếu chàng chết đi thiếp thân sẽ làm góa phụ cả đời, ngày ngày khóc thương cho chàng. Thiếp sẽ không bao giờ gả cho người khác đâu. Xin phu quân đừng nói lời xằng bậy nữa!"

Nàng ngẩng mặt lên trời, nhìn lấy bầu trời đen kịt không lối thoát, cố gắng nhịn lại tiếng nấc, nở một nụ cười mỉm hồi tưởng về những lần mà nàng và Nhị Lưu gặp nhau:

"Phu quân, chàng có nhớ không? Vào cái lần đầu tiên thiếp với chàng gặp nhau ấy, lúc đó thiếp vô tình va phải còn mắng chàng. Sau đó, vào buổi tiệc thì biết được chàng là trưởng tử của Mạc gia, chàng không biết thiếp đã sợ đến mức nào đâu! May mà chàng không chấp nhặt với thiếp, còn cười chào hỏi với thiếp nữa chứ. Lúc đó thiếp vừa thở phào vừa áy náy." Đôi bàn tay lạnh giá của nàng nhẹ nhàng ôm lấy người hắn, đặt vào trong đùi mình, để hắn có thể thoải mái gối nằm:

"... Cả lúc đó nữa, một đám lao vào định bắt thiếp đi, chàng đã không màng tới sống chết mà lao vào đánh lũ chúng nó bán sống bán chết, từ lúc đó chàng không biết là thiếp đã ngưỡng mộ chàng đến mức nào đâu.." Nàng vừa xoa đầu hắn, nước mắt vừa chảy ròng ròng, đau thắt tim nói tiếp:

"... Và đặc biệt trong ngày cưới khi mà chàng trao cho thiếp nụ hôn ấy. Chàng không biết thiếp đã nghĩ như thế nào đâu, thiếp nghĩ nếu có thể điều khiển thời gian thì thiếp sẽ mãi cho nó dừng lại ở khoảnh khắc đó, vì đối với thiếp không có gì hạnh phúc hơn là được trao tình yêu của mình cho phu quân cả." Nói tới đây, nàng khẽ lau đi hai hàng nước mắt lấm lem trên mặt, mỉm cười một nụ thê lương:

"Thiếp cảm ơn phu quân rất nhiều bởi vì đã bảo vệ, đã bao bọc, đã yêu thương thiếp và đã gửi gắm lời hẹn thề non hẹn biển đến thiếp. Nhưng tiếc là thiếp lại không thể thực hiện lời hứa đó cùng với chàng rồi. Thiếp biết chàng không muốn, thiếp biết chàng sẽ buồn. Nhưng hãy tha lỗi cho thiếp nhé!"

Nói xong nàng đứng dậy, rút Băng Long Hoàn trong tay ra. Đau khổ tột cùng là khi phải tự tay kết thúc vẻ đẹp của chính mình. Băng Long Hoàn trên tay nàng giờ không còn lạnh lẽo, mà nóng bỏng như máu, nàng khẽ cất tiếng, một lời nguyền, một lời hiến tế.

"Thân hóa băng sương, linh hồn tan rã..."

"Cầu cho Thiên Phụng, hồn phách vĩnh tồn..."

"Nguyền rủa vận mệnh, niết bàn bất diệt..."

"Thiên Phụng thê lương, huyết mạch trở về…"

Nghe những khẩu quyết mang đầy tính cấm thuật như vậy, lòng hắn thoáng chốc dâng lên cảm xúc bồi hồi khó tả, hơi thở liền trở nên gấp gáp, nhiều dự cảm không lành liền ập tới:

"Đừng! Đừng mà! Đừng làm như vậy! Coi như ta xin nàng, coi như ta xin nàng đừng sử dụng nó!"

"Từ trước đến này đều là phu quân bảo vệ che chở cho thiếp. Vậy nên chỉ lần này thôi, hãy để thiếp tự ý bảo vệ cho chàng. Hãy sống tốt nhé Y Thiên, phu quân của thiếp!"

Lời cuối cùng của nàng là một tiếng thét xé lòng, đầy đau đớn và tuyệt vọng.

"Không! Là dựa vào đâu!? Dựa vào đâu mà nàng lại chết thay ta! Con mẹ nó, dừng lại ngay cho ta! Không ta sẽ đánh chết nàng! Đừng làm như vậy mà! Ta sẽ không còn yêu nàng nữa đâu! Làm ơn.. làm ơn trở về đi. Đừng ở đây nữa! Ta xin nàng đấy." Hắn lúc nhúc bò tới, hoảng loạn gấp gáp muốn ngăn nàng lại.

Như thể nàng không còn nghe thấy bất cứ tiếng gì khác nữa, chỉ tập trung. Nàng nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực bóp nát chiếc Băng Long Hoàn.

RẮC

Tiếng vỡ không phải là thủy tinh, mà là một tiếng nức nở vỡ ra từ trong tâm can nàng cùng chiếc vòng, nàng gầm thét lên:

"THƯỢNG THIÊN CỬU U LONG PHỤNG NIẾT BÀN!"

"TỤ!"

"ĐỪNGGG!!!" Hắn gầm thét lên mong nàng sẽ lại nghe hắn mà dừng lại.

Nhưng chiêu đã ra làm sao có thể quay trở lại được cơ chứ? Mặc cho sự bất lực của hắn. Cơ thể nàng dần tan biến thành hàng vạn chiếc bong bóng lấp lánh, mỗi chiếc bong bóng chứa đựng một mảnh ký ức, một mảnh trong linh hồn nàng.

"Thiếp biết… chàng sẽ hận bản thân vì đã không thể cứu thiếp. Nhưng xin đừng để nỗi đau ấy giết chết trái tim chàng. Thiếp chỉ mong chàng luôn nhớ hai điều, điều đầu tiên là chàng hãy biết rằng thiếp không hoàn toàn tan biến, chỉ là thiếp sẽ hóa thành linh khí quanh quẩn bên chàng thôi, sẽ mãi tiếp sức mạnh cho chàng. Và chàng hãy sống… sống như thể thiếp chưa từng chết đi.."

Thanh âm trong trẻo ấy vang lên lần nữa rồi giảm dần và lẩn khuất đi.

Những chiếc bong bóng ấy bay tản ra xung quanh lơ lửng một cách bi thương. Hỏa Phượng Hoàn trong miệng hắn cũng triệt để tan ra thành những giọt máu lửa bay ra hòa cùng hàng vạn chiếc bong bóng.

Hàng vạn chiếc bong bóng từ từ bay đến bao bọc lấy Nhị Lưu, và khi chúng chạm vào da thịt, chúng không phải là năng lượng, mà là một nỗi đau nhói, một nỗi thê lương vô tận.

Chúng hòa vào dòng máu lửa của Hỏa Phượng Hoàn, cùng Nhị Lưu kết tinh lại, trở thành một quả trứng hai màu, vừa rực cháy vừa lạnh giá, vừa lấp lánh vừa đau khổ.

Nỗi đau của nàng giờ đây đã trở thành sức mạnh của hắn, nỗi đau của hắn dần hóa thành bi thương vô tận.

Thời gian như ngưng đọng, cho đến khi quả trứng nứt ra, không phải với một tiếng vỡ tan mà là một tiếng nổ long trời lở đất.

BÙNG!

Từ bên trong, một ngọn lửa thuần túy bùng lên, soi sáng cả đất trời. Hắn bước ra từ ngọn lửa, toàn thân không còn một vết thương, khí tức thần thú tỏa ra tầng tầng lớp lớp, chân thân của hỏa phượng ẩn hiện bao quanh cơ thể, uy áp cực kì kinh hoàng.

Đôi mắt Nhị Lưu rực cháy và phía sau lưng, một đôi cánh phượng hoàng bằng lửa hiện ra. Ngọn lửa thiêng liêng từ cơ thể không chỉ thiêu đốt bóng tối, mà còn đốt cháy cả ánh sáng, như thể chính sự tồn tại của nó đã là đủ để nuốt chửng mọi thứ.

Và đó là sự tái sinh của một vị thần.

=================

*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!

-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ

+ HVC: 500. 000 VNĐ

+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ

+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ

-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

==========

*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ

Bạn cần đăng nhập để bình luận