Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 16 MỌI NGƯỜI...

#TNL:CK#LTU:

Rời khỏi tiệm tạp hóa, ba người nhanh chóng tiến đến bến xe ngựa của làng Thanh Thủy.

Khác với vẻ uể oải của những lần trước, Y Thiên thúc giục Lão Dương thuê một chiếc xe ngựa kiên cố nhất. Hắn nắm chặt tấm bản đồ Mạc gia đã đưa, bàn tay run run khi chỉ định con đường về Hoàng Kim Sa Thành:

"Bốn đêm ba ngày. Chúng ta phải đến đó trước lễ đăng cơ." Giọng hắn đầy quyết tâm, ánh mắt cháy bỏng.

Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, rời khỏi làng Thanh Thủy khi ánh chiều tà buông xuống, để lại sau lưng mùi khói bếp và sự yên bình.

Suốt chặng đường dài, Y Thiên và Linh Nhi ẩn mình kỹ trong xe, không dám hé lộ mặt. Tiếng vó ngựa lóc cóc trên con đường đá gồ ghề, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Mạc Y Thiên ngồi trên xe ngựa, ôm chặt Linh Nhi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh. Gió đêm lạnh buốt táp vào mặt, mang theo hơi sương và mùi đất ẩm, nhưng không thể làm nguội đi ngọn lửa đang cháy trong lòng.

Linh Nhi lập tức nhận ra sự thay đổi nơi đại ca. Nàng vội vã nắm chặt vạt áo hắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ lo lắng tột cùng:

"Y Thiên ca ca. Từ nãy cho đến giờ, huynh làm sao vậy?" Giọng nàng run rẩy, nhỏ xíu như tiếng mèo con.

Đúng là từ nãy đến giờ tuy luôn nép vào bên cạnh, không ngừng xoa lưng an ủi Y Thiên nhưng nàng cũng không dám nói lên lời nào vì biết rằng hắn đang mất bình tĩnh, nếu nàng còn nói nhiều lời thì có lẽ việc trấn an hắn cũng phản tác dụng mất.

Y Thiên xoa đầu Linh Nhi, giọng hắn trầm khàn nhưng dịu đi nhiều, mỉm cười nhìn Linh Nhi nép vào một bên áo mình:

"Huynh không sao, muội ngủ đi. Nghỉ ngơi chút nữa là tới rồi, tới thành chúng ta hãy gặp phụ thân cùng các tộc nhân lần cuối nhé. Muội hứa đi, không được khóc không được hét lên. Ta biết là rất khó cho muội nhưng ta tin muội sẽ làm được mà đúng không, Linh Nhi ngoan?"

Lần này, hắn đã hạ quyết tâm phải để cho cô muội muội bé nhỏ này biết được sự thật, và vượt qua nổi sốc này mà trưởng thành hơn. Hắn tin rằng, việc này không nên giấu Linh Nhi và cũng tin nàng sẽ không trở nên quá khích.

Y Thiên trầm ngâm nhìn Linh Nhi dần ngủ say bên cạnh, dựa vào người hắn. Nàng trong vòng tay người ca ca này rất an tâm mà say ngủ, còn hắn thì khác hẳn với tâm trạng lo lắng, mặc dù hắn kiên định đến mấy nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một cậu bé vừa chỉ mười lăm tuổi thôi.

Một công tử tay trói gà còn không chặt, nếu thật sự gặp bất trắc thì phải làm sao để bảo vệ Linh Nhi đây?

Tiếng vó ngựa đều đặn vang lên, kéo dài qua những đêm dài không ngủ. Mùi cỏ khô, mùi đất ẩm xộc vào khoang xe, quyện với sự căng thẳng.

Đêm đầu tiên, Y Thiên thức trắng, tâm trí lặp đi lặp lại những lời đồn đại kinh hoàng.

Đêm thứ hai, bắt đầu chìm vào tu luyện, cố gắng dùng linh khí từ tấm Tiên Thể để trấn tĩnh bản thân.

Đêm thứ ba, khi đã bình tâm hơn, chỉ còn lại sự tập trung cao độ cho chặng đường cuối cùng.

Ngày thứ tư, khi bình minh vừa hé rạng, Hoàng Kim Sa Thành đã hiện ra sừng sững trước mắt.

Những bức tường thành vàng óng ánh dưới nắng sớm, cổng thành rộng lớn sừng sững đón gió. Một cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng Y Thiên, nhưng không phải sự sợ hãi mà là sự chờ đợi, sự chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi.

Hắn kéo Linh Nhi sát vào lòng, dùng áo choàng che kín nàng hơn nữa:

"Linh Nhi. Muội đừng nhìn ra ngoài, cứ tin tưởng ta." Hắn thì thầm, giọng nói trấn an nhưng cũng ẩn chứa sự nghiêm trọng. Trong lòng thầm nghĩ:

"Dù đã quyết định cho nàng biết sự thật nhưng cũng quá nhẫn tâm rồi a. Cho nên vẫn là nên che mặt đi nhỉ? Haizzz, cứ tới đâu rồi hay tới đó vậy."

Lão Dương nắm chặt tấm giấy thông hành đã được chuẩn bị sẵn, gương mặt lão điềm tĩnh đến lạ. Ông ghìm cương ngựa, tiến gần cổng thành.

Từ xa, đã thấy binh lính canh gác đứng thẳng tắp, giáp trụ sáng loáng, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng cỗ xe, từng người ra vào. Một tên lính gác cao lớn, khuôn mặt lạnh như băng, bước đến tay đặt vào chuôi kiếm, lạnh lùng lên tiếng:

"Giấy thông hành."

Lão Dương bình thản đưa giấy thông hành, như một thương nhân lâu năm trở về. Tên lính cầm lấy, lật đi lật lại, ánh mắt dò xét khắp lượt. Hắn liếc nhìn vào bên trong xe, nơi Y Thiên và Linh Nhi đang nín thở, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, như hai bức tượng vô tri.

Y Thiên cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy vọt ra ngoài. Hắn nắm chặt tay Linh Nhi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mỗi giây trôi qua dài tựa thiên thu.

"Được rồi. Các ngươi có thể vào."

Cuối cùng, tên lính cũng trả lại giấy thông hành, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự dò xét. Lão Dương mặt lạnh tanh, ghìm cương ngựa tiến vào thành.

Sự căng thẳng trong Y Thiên liền giảm xuống, siết chặt lấy bàn tay của Linh Nhi, một dấu hiệu của sự an toàn, nhưng cũng là lời nhắc nhở cho những gì sắp đến.

Hoàng Kim Sa Thành, thủ đô tráng lệ của Sa Đô Đế Quốc này, hôm nay rực rỡ hơn bao giờ hết.

Những con đường lát đá xanh được quét dọn tinh tôm, cờ xí ngũ sắc bay phấp phới trên khắp các mái nhà.

Tiếng nhạc lễ tấu vang, hòa cùng tiếng trống rộn ràng từ Hoàng Cung, báo hiệu một ngày trọng đại.

Lễ đăng cơ của Lý Triệt, đồng thời là lễ trưởng thành của hắn. Đám đông chen chúc trên các con phố chính, đổ về quảng trường trung tâm, nơi một đài cao lộng lẫy đã được dựng lên.

Tiếng xì xào khắp nơi, chưa bao giờ Y Thiên lại cảm thấy lạc lõng trên con đường quen thuộc như vậy tựa như mọi thứ ở đây đã mắc lại trong kí ức mấy ngày trước của hắn, và nơi đây hoàn toàn là một nơi mới.

Các tông môn lớn, gia tộc danh giá từ khắp nơi trên Vĩnh Hải Thần Châu đều cử đại diện đến tham dự.

Có thể thấy rõ bóng dáng của Vân Tiêu Tông, với các tu sĩ áo trắng bay bổng, hay Hỏa Long Các với sắc phục đỏ rực đầy uy lực. Bọn hắn nói nói cười cười trông vẻ mặt rất đáng ghét.

Các gia tộc quyền quý như Trần gia, Lạc gia, Vương gia, Bạch gia cũng tề tựu đông đủ, sắc phục lấp lánh, khí chất phi phàm. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng chúc tụng vang vọng, tạo nên một không khí sôi động, náo nhiệt chưa từng thấy.

Khác với giấc mơ kinh hoàng, Y Thiên không còn cảm thấy run rẩy. Hắn nhìn quang cảnh xung quanh bằng ánh mắt kiên định, ghi nhận từng chi tiết.

Hắn bắt đầu xem, nhất định phải xem thật kì đâu là kẻ thù, chỉ cần liên quan đến Lý Triệt một tên hắn cũng tuyệt không bỏ qua.

Giữa dòng người hân hoan, Y Thiên cúi thấp đầu, vành nón che khuất gần hết khuôn mặt. Linh Nhi nép chặt vào lòng hắn, đôi mắt to tròn tò mò nhìn ngó xung quanh, nhưng mọi cảnh tượng xấu xí đều bị Y Thiên tinh tế che khuất.

Lão Dương điềm tĩnh bước theo sau, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách, đảm bảo không một ai có thể nhận ra thân phận của ba người. Họ hòa mình vào biển người, tựa những giọt nước vô danh giữa đại dương rộng lớn.

Quảng trường trung tâm giờ đây là một biển người. Đúng giờ lành, tiếng nhạc cung đình tấu lên rầm rộ, mười hai hồi trống vang dội như sấm.

Hàng trăm cấm vệ quân áo giáp vàng, tay lăm lăm trường kiếm, dàn thành hai hàng uy nghiêm mở lối đi. Một thái giám cao gầy, tay cầm phất trần giọng the thé nhưng đầy quyền uy vang khắp quảng trường:

"Hoàng Thượng giá đáo!"

Hoàng Đế Sa Đô Đế Quốc, thân khoác hoàng bào thêu rồng vàng rực, đầu đội miện cửu long, bước ra từng bước toát lên dáng vẻ đế vương, uy áp tầng tầng đè nặng xuống dưới.

Dù tuổi tác đã in hằn trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng quắc, toát lên dáng vẻ khiến vạn vật phải quỳ phục.

"Muôn tâu Hoàng Thượng. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Vạn tuế…"

Âm thanh hô vang như sóng trào, từ quảng trường lan ra khắp thành, rung chuyển cả mặt đất.

Muôn dân đồng loạt quỳ rạp, kính cẩn cúi đầu. Khí thế ấy như muốn xé toạc mây trời, khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy sự nhỏ bé của mình trước uy quyền đế vương.

Y Thiên chân cũng run rẩy, bất giác mà quỳ xuống miệng lấp bấp vài chữ: "Vạn tuế!" Trong lòng thầm kinh hô:

"Sự uy áp kinh hoàng này là sức mạnh lớn đến mức nào đây?" Hắn tự hỏi, nhưng câu trả lời là thứ mà hắn có nghĩ cũng không nghĩ tới nổi. Linh Nhi khẽ đung đưa tay hắn, hỏi:

"Đại ca, muội thấy sắc mặt huynh không tốt lắm hay là chúng ta đi về đi..." Giọng nàng không còn trong trẻo như trước, thay vào đó là có chút sợ hãi, có lẽ nàng cũng bị hoảng sợ do uy áp của Hoàng Đế gây ra.

Y Thiên mặt tối sầm xoay ngang qua nhìn Linh Nhi, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không sao đâu.

Sau Hoàng Đế là Lý Triệt. Hắn từ phía sau bóng tối bước ra, đưa tay lên chỉnh tóc dài đến ngang thắt lưng gọn gàng lại trong búi. Hắn ta không hề che giấu đi vẻ uy phong lẫm liệt.

Khuôn mặt hắn tựa tạc từ ngọc, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mày kiếm sắc lẹm, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm nhưng lại toát lên sự thông tuệ và quyết đoán.

Thân hình cao lớn, khoác long bào vàng rực, mỗi bước đi đều mang theo khí chất của bậc đế vương.

Hắn không chỉ đẹp trai theo một cách thông thường, mà là vẻ đẹp của quyền lực, sự oai hùng có thể khuất phục vạn người.

"Quả thật kinh diễm!" Y Thiên bỗng nhiên thót lên, nhìn dáng vẻ này của Lý Triệt lòng liền chấn động:

"Đây là khí chất hay còn gọi là chân mệnh đế vương sao?"

Hoàng Đế ngồi xuống ngai vàng của mình, Lý Triệt bước lên đài cao.

Một vị quan Thái Sử già nua, râu tóc bạc phơ, chậm rãi bước ra đọc chiếu văn đăng cơ. Đứng bên cạnh Lý Triệt, giọng ông ta trang trọng, uy nghiêm, xướng lên từng nghi lễ:

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết! Hoàng Thiên Hậu Thổ chứng giám! Trẫm, hôm nay phụng mệnh Thiên ý, chính thức truyền ngôi cho thái tử cho Lý Triệt. Kể từ nay, Lý Triệt là Cửu Ngũ Chí Tôn! Là càn khôn vũ trụ! Vạn dân quy phục!".

Lời vừa dứt, Lý Triệt tiến hành lễ tế trời đất, dâng hương, đọc lời thề nguyện trước thiên hạ:

"Hậu duệ Lý gia, nguyện lấy thân mình làm cầu nối, bảo hộ Sa Đô Đế Quốc phồn vinh! Nguyện Thiên Địa chứng giám! Lấy người dân làm trời, tuyệt không phụ lòng thiên hạ thương sinh, bảo vệ Đế Quốc, đem lại cho dân chúng một thiên hạ thái bình, cơm no áo ấm, hạnh phúc vạn bề!"

Lời thề của Lý Triệt hùng hồn, khí thế ngất trời, khiến vạn dân phải reo hò tán thưởng. Ngay lập tức, từng vị quan lớn, từng tông chủ danh môn vọng tộc lần lượt bước lên, dâng cao biểu chúc mừng.

Thái phó Trần Nguyên Hạo, một lão già râu tóc bạc phơ, thân khoác quan bào thêu phượng hoàng, bước ra với gương mặt đầy cung kính, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tinh ranh.

Ông ta chắp tay thật thấp, khom lưng đến gần như chạm đất, giọng nói run run nhưng đủ vang vọng:

"Thần, Thái phó Trần Nguyên Hạo, kính chúc Thái tử điện hạ đăng cơ đại cát! Nguyện điện hạ thiên thu vạn tuế, thống nhất giang sơn, công thành danh toại!"

Tay ông ta nâng cao một hộp gấm thêu rồng, bên trong ẩn chứa một viên Dạ Minh Châu to bằng quả trứng ngỗng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Tiếp theo là Đại tướng quân Lý Khang, một nam nhân trung niên vạm vỡ, áo giáp vàng rực rỡ, bước đi hùng dũng. Khuôn mặt hắn tuy nghiêm nghị nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông như tìm kiếm điều gì đó. Hắn ta giơ cao thanh kiếm của mình, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, khí thế vô cùng oai phong lẫm liệt:

"Thần, Đại tướng quân Lý Khang, kính chúc Thái tử điện hạ đăng cơ đại cát! Nguyện vì điện hạ uy trấn tứ phương, văn thành võ đức, vạn dân quy phục! Giặc man quay về xó, không chạm vào cỏ của Sa Đô chúng ta!"

Lão ta dâng lên một tấm bản đồ vàng ròng khảm ngọc, trên đó là địa giới các vùng đất biên cương, ngụ ý về sự mở rộng lãnh thổ.

Một bóng dáng thanh thoát lướt đến. Đó là tông chủ Vân Tiêu Tông, Liễu Thiên Phong. Ông ta khoác áo trắng tuyết, khí chất phi phàm, dù tuổi đã lớn nhưng gương mặt lại rất thanh tú trẻ mãi không già, ánh mắt sâu thẳm như biển rộng, không ai có thể đoán được suy nghĩ.

Ông ta chỉ khẽ gật đầu, động tác lịch sự nhưng không quá khúm núm:

"Lão hủ, tông chủ Vân Tiêu Tông, kính mừng Thái tử điện hạ đăng cơ! Nguyện Sa Đô Đế Quốc thịnh vượng, đế nghiệp bền vững, muôn đời truyền thống!"

Ông ta dâng lên một cuộn thư pháp cổ, nét chữ bay bổng nhưng ẩn chứa đạo lý thâm sâu, tượng trưng cho sự ổn định và trường tồn.

Rồi đến tông chủ Hỏa Long Các, Triệu Phong, một lão già râu đỏ rực, thân hình thấp bé nhưng ánh mắt rực lửa, khí tức cuồng bạo không hề che giấu. Ông ta bước đi hùng hổ, tiếng bước chân nặng nề trên nền đá:

"Hahaha! Lão phu, Triệu Phong, kính chúc Thái tử điện hạ lên ngôi thuận lợi! Nguyện uy danh của điện hạ lan xa, hỏa diễm bùng cháy khắp thiên hạ!"

Ông ta dâng lên một chuỗi hạt châu đỏ rực, mỗi hạt đều phát ra hơi nóng hừng hực, tượng trưng cho sức mạnh và sự bành trướng.

Tiếng chúc tụng nối tiếp nhau, mỗi lời đều hoa mỹ, mỗi lễ vật đều trân quý. Thái tử Lý Triệt ung dung đón nhận, nụ cười ẩn hiện trên môi, ánh mắt đầy tự mãn lướt qua đám đông.

Y Thiên thân mang áo choàng đen nấp giữa đám đông, chạm mắt với hắn.

Lý Triệt giật mình một cái rồi nhìn lại thì đã không còn thấy Y Thiên nữa rồi. Hắn giật mình bởi ánh mắt đó, giống như là ánh mắt của Lý Phàm vậy, một kẻ đã lâm vào đường cùng, chút sợ hãi trốn thoát cuối cùng cũng không còn lộ ra nữa, chỉ còn là ánh mắt lạnh đến cực điểm có thể mổ sẻ hắn ra làm trăm lần.

Ánh mắt đó, Lý Triệt tuyệt đối không muốn nhìn lại lần thứ hai. Hắn hít một hơi sâu rồi dần bình tĩnh lại.

"Chắc là nhìn nhầm thôi, ta lên ngôi thái tử làm gì có ai bất trung lúc này chứ." Hắn thầm trấn an chính mình.

Sau đó là lễ thụ ấn, Hoàng Đế đích thân trao Ngọc Tỷ Quốc Ấn cho Lý Triệt, tượng trưng cho sự chuyển giao quyền lực.

Cuối cùng là lễ thụ y, Thái tử mặc lên bộ long bào mới, hoàn chỉnh tư cách của một vị quân vương. Từng nghi thức đều diễn ra trang trọng, tốn nhiều thời gian, nhưng không một ai dám than vãn.

Sau lễ này thì chỉ cần Hoàng Đế trọng thương không qua khỏi thì hắn sẽ lập tức được lên ngôi ngay, muôn đời là thế. Quốc gia một ngày không vua thì như rắn mất đầu.

Y Thiên đã thấy Bạch Tư Mi từ trước đó. Lúc này cũng vậy, chỉ là nàng không thấy hắn trong bộ áo choàng này.

Y Thiên có chút không nhịn được mà đưa mắt nhìn nàng vài cái, ánh mắt như chó của hắn cũng dịu lại đôi chút, nhìn nàng dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy nàng nổi bật trong hàng trăm thiên kiêu xung quanh nàng, không khỏi khiến hắn khẽ thót lên vài lời:

"Bạch Tư Mi, nàng vẫn đẹp như vậy... chỉ tiếc đã không còn trong ánh mắt của ta rồi. Hôm nay tương phùng trong hoàn cảnh này, có lẽ cũng là lần cuối gặp nhau của ta với nàng… à không, chỉ là ta đơn phương gặp nàng thôi."

Nàng vẫn đứng đó, trong bộ bạch y thanh nhã của gia tộc mình, giữa đám người thuộc các gia tộc khác. Nàng vẫn đẹp như vậy, tựa tiên tử giáng trần, khí chất thoát tục. Ánh mắt lạnh lùng của nàng vẫn khiến hắn si mê như lần đầu.

Hắn đã lướt qua nàng nhiều lần, cố ý tránh đi ánh mắt đó, nhưng giờ đây chỉ muốn nhìn lâu muộn chút, sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa.

Sau những nghi thức đăng cơ long trọng, không khí bỗng chùng xuống một cách đột ngột. Một vị thái giám khác, khuôn mặt trắng bệch, giọng the thé nhưng đầy quyền uy, bước ra:

"Hoàng Thượng có chiếu chỉ! Trừng trị nghịch tặc, răn đe thiên hạ!"

Tiếng trống lại vang lên, nhưng lần này là những hồi trống dồn dập, nặng nề, từng hồi trống vang lên như dội thẳng vào trái tim của Y Thiên, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ như muốn trái tim Y Thiên vỡ toạc ra vậy.

Giữa sự tĩnh lặng bao trùm, một giọng nói lạnh lùng, đầy uy quyền của Lý Triệt vang vọng khắp quảng trường.

"Kẻ phản nghịch Mạc gia, Lưu gia, Ý gia, Liễu gia,... cùng với cố Thái Tử Lý Phàm mưu đồ soán vị! Đại nghịch bất đạo! Tội ác tày trời, thiên địa khó dung! Nay ta tuân theo ý trời, thi hành công lý! Lấy một răn trăm."

Đám đông bắt đầu xì xào, nhưng không phải vì thương xót, mà là sự hả hê thỏa mãn của những kẻ đứng ngoài cuộc.

Họ đã nghe tin đồn về Mạc gia và các gia tộc từ trung đến thấp cấu kết với Lý Phàm mưu đồ đảo chính soán bị, và giờ là lúc chứng kiến sự trừng phạt.

Rồi, hình ảnh hiện rõ như trong giấc mơ kinh hoàng của Y Thiên. Ánh mắt Y Thiên mở to nhìn trừng trừng vào dãy người xếp thành hàng đi từng bước khó khăn trước mặt.

"Là.. là mọi người!" Hắn trừng hai mắt to nhìn vào, toàn thân không kìm được run lên.

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

==========

*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ

Bạn cần đăng nhập để bình luận