Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 89 GIẢI THOÁT!
#TNL:CK#LTU:
"Đó là Lôi Thiên Dực, một yêu thú ngũ cấp nhưng… tại sao hình dáng nó lại ra vậy." Đóa Đóa mở to đôi mắt, hoang mang tột cùng.
Mà lúc này Y Thiên dừng lại một khoảng vì tránh Thiên Lôi, sau đó lại vì bàng hoàng trước sinh vật kì dị này đã khiến đầu óc điên cuồng dừng lại tí để suy nghĩ, nhiệt lượng khắp thân thể tức khắc hạ xuống, cái lạnh rét buốt cũng đang tiến sâu vào da thịt.
Trong lúc Y Thiên không để ý thì Hỏa Phượng Hoàn một bên vẫn đang không ngừng tỏa ra nguồn ánh sáng yếu ớt, nhiệt lượng tiết ra không ít.
"Mẹ kiếp, ở đây là Cửu U Băng Nguyên mà, tại sao lại có một cái Lôi hệ yêu thú tại đây?"
"Ta… cũng không rõ nữa. Nhìn vào nó chỉ biết nó không còn là Lôi Thiên Dực bình thường đâu." Đóa Đóa kinh sợ lắc đầu.
Sinh vật trước mắt to lớn hết thảy, năm cái cánh màu đỏ máu rách nát của nó còn chưa xòe ra thì cái khối cơ thể quái thai tổng hợp từ đủ thứ loại da và lông hầu hết là của Lôi Thiên Dực.
Nhưng toàn thân bao bọc bởi một lớp giáp của kim trùng, kinh dị hơn hết xung quanh thân nó còn có nhiều thứ da thịt hay sừng gai của đủ loại sinh vật khác nhau và hầu hết là giống như thể băng tinh một cấu trúc cơ thể đặc biệt của các yêu thú băng tộc tại đây.
"Hahaha!"
Bỗng dưng, từ trong khối thịt ấy một cái đầu tương tự như đầu người ở giữa thân hình to lớn đó chui ra, trên gương mặt mếu mó ấy, có tổng cộng bảy viên ngọc điện quang màu vàng rực, cái miệng của nó không có lấy một chiếc răng mở ra cười to, toàn thân nó rung lên dữ dội khi đỡ lấy toàn bộ Thiên Lôi nhưng dáng vẻ lại rất tận hưởng:
"Thiên Lôi! Là Thiên Lôi! Rốt cuộc Thiên Lôi cũng giáng xuống đây!"
Y Thiên càng lúc càng kinh hoàng hơn khi nhìn vào sinh vật này, đã là yêu thú ngũ cấp còn không phải bình thường, chưa hết… nó vậy mà là khai trí yêu thú?
Hơi thở thoáng chốc chậm lại, hàn khí từ sâu dưới Cửu U Băng Nguyên tiếp tục nặng thêm một tầng. Thiên Bình Kiếm và Khứ Quang Kiếm Vũ cùng lúc bị đóng băng bề mặt dưới cái lạnh giá đến bỏng rát.
"Không hay rồi, Lôi Thiên Dực ấy chặn đứng cổng lên trên khiến cho hàn khí giữa các tầng không thể trung hòa, hàn khí ở đây là của toàn bộ từ tầng năm này đến tầng chín." Y Thiên nghiến răng thở ra từng ngụm khí lạnh khi nói.
Ánh mắt của hắn không thể rời khỏi cái sinh vật vẫn đang ôm lấy cổng lên trên đang gào thét điên cuồng.
Khác với Y Thiên, đây không phải là lần đầu tiên Đóa Đóa chứng kiến một sinh vật kì dị như thế này, với kinh nghiệm của nàng.
Đối với một cái yêu thú ngũ cấp đã khai mở linh trí thực lực kinh khủng đến mức độ nào thì Y Thiên cũng đã hiểu được thông qua Ngân Xà Tí Hống khi trước.
Giờ đây càng là một cái dị biến cực kì nghiêm trọng trước mắt, nhìn dáng vẻ này của Lôi Thiên Dực, e rằng nó đang hấp thụ cả Thiên Lôi để bồi bổ cho sức mạnh của mình.
"Không… tuyệt đối không thể nào!" Đóa Đóa bất giác lùi về phía sau hét lên, dường như nàng vừa nghĩ đến một thứ gì đó vô cùng kinh hoàng vậy.
Y Thiên giật nảy mình xoay qua, ánh mắt thiếu kiên nhẫn hỏi:
"Sao vậy, có gì à?"
Đóa Đóa không hề trả lời trực tiếp Y Thiên mà lại từ từ bay lùi lắc đầu liên tục, đôi đồng tử co thành hình mũi kim:
"Y Thiên, ngươi có để ý không? Từ khi xuống tầng hai đến bây giờ là tầng năm ngươi có thấy chỉ có lác đác vài cái yêu thú tam cấp và một số yêu thú nhất, nhị cấp đang co ro sợ hãi núp ở các góc hang nhỏ cực nhỏ không?"
Hắn nghe vậy trong lòng có chút trùng xuống, hai mắt vẫn không rời khỏi Thiên Lôi Dực đang thét gào nhận lấy Thiên Lôi nhưng tâm trí đã sớm quay lại khi nãy.
Chỉ trong phút chốc, Y Thiên đã lập tức hiểu ra lời nàng đang nói, trong mắt lúc này càng thêm nghiêm trọng, trầm mặc hỏi lại lần nữa:
"Ý cô là Lôi Thiên Dực này là thứ làm bọn nó sợ hãi, và mọi yêu thứ tứ cấp thường với cơ thể to lớn không trốn vào hang sâu được thì đều nằm ở trên cái thân thể dị dạng này của nó?"
"Không chỉ vậy thôi đâu, theo như những gì ta biết về Lôi Thiên Dực, chỉ e rằng giết bọn yêu thú cũng chỉ vì muốn ở dưới này nhận lấy Thiên Lôi cấp cao hơn để gia trì vào lực lượng lôi hệ của mình." Đóa Đóa kinh hoàng nói thêm.
Y Thiên hít một ngụm khí lạnh, nhìn qua Linh Nhi hỏi thêm một điều nữa.
"Hấp thụ cả Thiên Lôi? Nó là tồn tại gì vậy?"
"Có lẽ bình thường thì không thể nhưng Lôi Thiên Dực dị biến này đã sớm vượt ra khỏi tầm hiểu biết của ta rồi, chỉ có thể nhìn để nói mà thôi, đã không thể dùng kiến thức đo lường nữa."
Từ đầu cho đến bây giờ, mọi tin nào Đóa Đóa nói ra đều là tin xấu, làm cho hắn có chút không nghe nổi nữa bèn gõ đôi song kiếm vào nhau, lớp băng đóng lên bề mặt vỡ ra, giọng âm trầm đến cực điểm:
"Có thể đánh được không?"
"Không thể… cho dù ngươi có liều mạng."
Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Y Thiên. Dù sao thì hắn bây giờ bất quá với đầy đủ bảo vật trong tay nhưng vẫn là tu vi Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng.
Còn Lôi Thiên Dực biến dị này vốn đã là yêu thú ngũ cấp, lại khai mở linh trí, lại càng là biến dị ở mức độ có thể nuốt thiên lôi cắn xé toàn bộ yêu thú băng tộc của hơn năm tầng mà chiếm đóng hoàn toàn cái Cửu U Băng Nguyên này hoành hành tuyệt đối không thể để Y Thiên xây xước gì chỉ một chút.
Hắn ngẩng cao đâu lên, nhưng không thở dài mà lại cười to một tiếng:
"HAHAHA! Vậy à?"
Ngay lập tức đôi huyết dực của hắn mở rộng ra, đập một cái liền bay lên. Yêu hạch nhị phẩm đầu tiên đã bị hắn cắn nát ra.
PHẦN PHẬT...
Toàn thân hắn hóa thành một tia đỏ thẫm trong Cửu U Băng Nguyên lạnh lẽo u tối nhanh chóng tiến lên, tốc độ nhanh đến mức bẻ cong cả không khí xung quanh.
Đóa Đóa thấy vậy lập tức đầy lòng hoảng loạn, kêu to:
"Y Thiên ngươi đang làm cái gì vậy, ta đã nói là không được rồi mà!"
"Ngươi bảo hắn không được, chứ không bảo là ta không được." Y Thiên không hề quay đầu lại, tiếp tục tức tốc bay lên, miệng cười mỉm:
"Với cả hàn khí ở đây không ngừng tăng lên, nếu còn ở đây lâu thêm vài lúc nữa. Cho dù không bị Lôi Thiên Dực này ăn sống, cũng là bị hàn khí ở đây đóng băng."
Đóa Đóa không thể cãi được, quả nhiên là Y Thiên đã để ý nhận ra cả rồi.
Hàn khí của Cửu U Băng Nguyên là một loại hàn khí vô cùng đặc biệt, càng xuống dưới thì càng biến đổi khôn lường. Đến đây là tầng năm, cái thứ hàn khí này đã hình thành các luồng khí sương lạnh lẽo khác thường, cái lạnh của nó đã không còn tả được bằng lời.
Cái lạnh không chỉ còn là đóng băng, không còn là rét buốt. Mà nó đã trở nên thiêu cháy cơ thể bằng cái lạnh giá, hỗn hợp các lực lượng khác nhau được Y Thiên đem ra tiêu hao để chống lại hàn khí cũng chỉ là phương pháp chữa cháy tạm thời.
Thoáng chốc, hắn đã tiếp cận Lôi Thiên Dực, đôi song kiếm cong lại thành một hình chữ X nhắm thẳng vào gương mặt dị dạng nhỏ xíu ấy chém ra.
XOẸT!
Song kiếm vừa chạm vào liền bị một dòng lôi điện bức tốc phóng ra chặn lại, nó mạnh đến nổi khiến cho hắn choáng váng đầu óc, phải liên tục vung đôi cánh giữ thăng bằng giữa không trung.
Lôi Thiên Dực khi này mới để ý đến sự hiện diện của kẻ vừa ra đòn đánh với mình.
Tuy đòn đánh của Y Thiên gây lên Lôi Thiên Dực như thể kiến cắn vào da, nhưng kiến cũng có cái khó chịu của kiến.
Thanh âm rè rè tựa điện sẹt vang lên:
"Này, nhân loại kia. Ngươi đây là có ý gì?"
"Ngươi có thể tránh đường ra cho ta đi lên chút không?"
"Ừm." Lôi Thiên Dực biểu lộ cực kì hào sảng, đáp:
"Đương nhiên là được."
Nghe câu đồng ý đơn giản của Lôi Thiên Dực, Y Thiên và Đóa Đóa trong thoáng chốc liền kinh ngạc không thôi, còn có chút không tin vào tai mình. Nâng mu bàn tay gõ vài cái vào đầu để thử xem có thật sự là nghe đúng như vậy không.
Y Thiên hơi nhíu mày không tin, địch ý vẫn cao ngút trời, Huyết Ma Khí cùng Hỗn Độn Hắc Xích Khí không lúc nào là buông lỏng.
"Các ngươi có thể tin ta, giết bọn con người các ngươi ta cũng chẳng được lợi ích chút nào."
"Vậy thì xin cảm tạ ngài." Y Thiên vẫn hai tay hai kiếm chắp lại, cung kính cảm tạ Lôi Thiên Dực:
"Phiền ngài ra khỏi chỗ này một chút để bọn ta đi lên."
"Được thôi."
Vừa dứt lời, Lôi Thiên Dực liền mở rộng năm cánh của mình ra. Đó không phải là cánh bình thường mà là một mảng máu thịt không hoàn thiện, tựa như một tảng máu đông gần như trong suốt, các mạch máu bên trong lộ ra vẫn không ngừng đập liên hồi.
Chúng được căng lên bởi các thanh xương sắc nhọn gồ ghề và nhiều mảng bị thủng do sự ăn mòn bởi các lôi điện phát ra từ chính cơ thể nó.
Đập cánh một cái, vài vệt lôi quang tím sẫm bắn ra ở viền của các cánh. Thoáng một cái, nó đã dịch chuyển qua bên cạnh.
Nhìn nó mạnh đến kinh hoàng như vậy, trong lòng hắn thầm cảm thán:
"Không đánh với thứ này, chả biết là phải đánh đổi bằng bao nhiêu phần may mắn đây."
Lần này đi tới Cửu U Băng Nguyên đã được coi như là thông thuộc hơn bảy phần địa hình. Huyết Ma Khí sử dụng đã thuần thục hơn rất nhiều, có thể ngưng tụ ra cả cánh mà bay, liền có thể trong lúc nguy cấp trốn thoát.
Đáng nói nhất là có thể ở đây đem về hơn trăm viên yêu hạch các phẩm, cảnh giới cũng gần đột phá nữa rồi.
Thêm nữa, có thông tin về Lôi Thiên Dực biến dị này đã là một nguồn thông tin cho phép sự sống còn của hắn tăng lên thêm hơn năm thành.
Đến đây, chuyến khám phá Cửu U Băng Nguyên tuy ngắn nhưng lại vô cùng thành công. Cũng không thể chậm trễ nữa, Y Thiên lập tức bay lên thông qua cái lỗ vừa được Lôi Thiên Dực đi ra khỏi, quay đầu nhìn xuống hét lên:
"Đóa Đóa, mau nhanh lên!"
Nàng so với hắn đương nhiên là thân thủ chậm chạp hơn nhiều rồi, nhưng dù sao thì nàng cũng ở thể linh hồn trực tiếp bay thẳng lên, tốc độ so với chạy vòng vòng liền là nhanh hơn nhiều.
Ngay lúc chuẩn bị đi qua cái lỗ thì Lôi Thiên Dực lại bất ngờ hành động.
XOẸT!
Một luồng quang lôi tím sẫm bắn ra, nó tức khắc dịch chuyển qua bên cạnh Đóa Đóa, mười ba cái cánh tay từ trong các khe thịt hôi thối chồng chất vươn ra bắt lấy.
Nàng phản ứng kịp thời, xoay người né hết toàn thể tám cái cánh tay đan xen đưa tới, nhưng dường như những cái cánh tay này chỉ theo kèm mà thôi, không hề mang theo lực đạo.
Đúng như rằng, Lôi Thiên Dực ngay từ đầu đã không phải là nhắm vào nàng mà là nhắm vào Linh Nhi.
"Ta chỉ nói là cho đi chứ đâu nói là cho bao nhiêu người đi qua." Lôi Thiên Dực thanh âm trầm đục xen lẫn điện quang lẹt xẹt:
"Chỉ mỗi tên đó được đi mà thôi, ta tha cho hắn bởi vì hắn có thứ mùi hỗn loạn giống như ta vậy. Mà ta thì ghét ăn đồng loại lắm, thêm cả… chắc cơ thể này chứa không hết tất cả hắn đâu."
Lôi Thiên Dực tức khắc chụp cả người Linh Nhi vào trong tay, Đóa Đóa bị dư ba thổi bay ra xa chỉ một cú bắt, với thứ lực đạo cực kì kinh khủng.
"Sức… sức mạnh gì đây!?" Đóa Đóa tay ôm ngực lấp bấp.
Trơ mắt nhìn Linh Nhi tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc trong lòng như chết lặng, không gian thời gian xung quanh như thể ngưng đọng lại.
Hắn thấy bản thân mình như không còn tồn tại, đôi tay cầm kiếm cũng run rẩy không ngừng.
"Không… không thể!"
Với một kiếm tu, kiếm như sinh mạng nhưng kiếm của hắn bây giờ đã sớm rơi vãi từ lúc nào. Không gian xung quanh đang tối sầm lại, đôi chân bủn rủn lập tức ngã khuỵu xuống, ánh mắt của hắn bị che lắp bởi một nổi kinh hoàng.
Xung quanh không ngừng xuất hiện ngàn trăm, ngàn ngàn đôi Âm Dương Nhãn nhìn hắn chằm chằm.
Từng ánh mắt ấy, sắc như dao sắc như thể muốn đem cơ thể hắn băm ra làm trăm mảnh vậy.
"Sợ quá… sợ quá…"
Trong cơn run rẩy tột độ, hắn nằm nghiêng người qua hai tay vòng qua ôm lấy hai gối co ro, Y Thiên cũ đã trở lại. Một cái tôi đang khinh bỉ đã trở lại, một cái tôi bất lực trước cái chết của gia tộc bây giờ lại trở lại trước cái chết của Linh Nhi.
Hắn run lên vì sợ hãi, đầu hắn căng cứng rung lên không thể chấp nhận được.
Bỗng từ bên cạnh, một thân hình bật dậy từ chiếc ghế trắng xóa, hắn bước đi chậm rãi đến bên Y Thiên dùng chân đá vài cái lên cái thân thể đang không ngừng run rẩy hèn nhát, nói:
"Ngươi sợ như vậy thì để ta, hãy giao cơ thể cho Y Thiên ta nào."
"Nhưng… nhưng chúng ta chỉ có tu vi là…"
CHÁT!
"Ta mặc kệ là tu vi gì, ta mặc kệ bản thân chết hay sống, ta chỉ cần cứu Linh Nhi!" Một cái tôi khác bước tới, giáng cái tát như trời sập:
"Nhưng bọn ta đều là ngươi, đều phải thông qua sự đồng ý của tên nhóc hèn nhát ngươi mới có quyền nắm lấy cơ thể. Ngươi nói đi, cho ta hay là cho tên điên cuồng bên cạnh giải quyết đây?"
Y Thiên nằm dưới đất đầy sợ hãi, gương mặt hắn nhăn nhó tối sầm, kinh hãi bàng hoàng cực hạn, cả tâm trí gần như tan vỡ. Cả không gian đen tối tâm hồn này cũng đã xuất hiện vết nứt:
"Ta… ta không biết… ta sợ quá… nó đáng sợ quá… ta sợ quá..."
"Mẹ kiếp cái tên hèn nhát này!" Một cái tôi giơ chân lên định quất xuống thì bỗng một cái tôi khác từ trong bóng tối đi đến, đẩy hắn ra một bên, trầm giọng nói:
"Ta mặc kệ ngươi sợ hãi hay không. Ta đếch quan tâm, ngươi cũng như bọn ta, ta cũng như bọn ngươi đều muốn Linh Nhi phải sống! Vậy nên, chỉ còn cách cuối cùng thôi."
Nghe đến cách cuối cùng này, tất cả ánh mắt, cánh tay, cái tôi của Y Thiên đều khựng lại một chút đồng loạt hướng mắt nhìn sang một góc tối sâu thăm thẳm, một chút bất ngờ nhưng nhiều hơn là hoảng sợ cực độ.
"Để cho tên đó… có ổn không vậy?" Một cái tôi ở đang ngồi trên cái ghế trắng xóa chen vào nói:
"Hắn ta là nhân cách thứ hai, nhưng lại quá mạnh. Lúc đó, khi hắn xuất hiện lần đầu đã có thể giúp cho Linh Nhi sống sót khỏi yêu thú chỉ với cái cơ thể phàm nhân."
Một tên khác gật đầu tán thành:
"Nếu chúng ta không được cái bản thể hèn nhát này sinh ra kịp thời cùng lúc giam hắn lại thì e rằng hắn đã phá nát cả bản thể. Bây giờ hắn ta ra ngoài… e rằng cái bản thể hèn nhát này sẽ không còn chống đỡ nổi nữa. Chúng ta…"
"Chúng ta tan biến đều được." Một tên trông có vẻ uy tín nhất trong đám, từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay trong góc, âm trầm nói:
"Nhưng Linh Nhi không được phép xảy ra nguy hiểm gì."
Sau khi tên này cũng nhìn qua góc tối đó, ánh sáng yếu ớt mới dần được soi tới. Lộ ra ở trong đó xuất hiện ra một Y Thiên bị trói buộc toàn thân xích sắt dưới đất, ánh mắt hắn điên cuồng toàn thân giật nảy dữ dội tựa như một con thú dữ bị xích lâu ngày, hàm răng va vào tấm sắt kẹp lại giữa miệng kêu lên ken két, nước dãi chảy khắp nơi.
"Ta..." Bản thể đang co ro giữa nền đất lúc này mới bình tĩnh lại, ánh mắt khóa chặt vào Y Thiên điên loạn cực độ trên ghế. Giọng đều đều, thanh âm lạnh lẽo đến cùng cực, nghiến chặt răng gằn ra từng chữ:
"ĐỒNG Ý!"
Bản thể vừa dứt lời, sợi xích dần được buông thả tầng không gian đen tối lập tức rung chuyển dữ dội. Tất cả các tôi hoảng sợ, tay chân đều không thể vững mà quỳ rạp xuống, ngẩng lên ánh mắt kinh hoàng nhìn lấy cái tên Y Thiên đầy cuồng loạn này đang đứng dậy từ từ.
Ánh mắt hờ hững của hắn đảo qua đảo lại quét khắp toàn bộ không gian này, hỏi một tiếng khàn đặc:
"Ta là ai?"
"Y THIÊN!" Toàn bộ cái tôi đồng loạt kêu lên.
Sau đó, bỗng nhiên hắn ôm đầu nhăn nhó, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp kêu lên từng tiếng đau đớn thống khổ đến cùng cực, tựa như đang bị hỏa ngục luyện chế:
"Linh Nhi… đang gặp nguy?!"
Ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên cuồng nộ như một vị thần giáng thế, hắn lật tay một cái toàn bộ không gian đảo ngược lập tức sụp đổ hoàn toàn, tất cả Y Thiên bên trong bị dập nát thành các tụ máu đỏ thẫm rồi lại bị hắn hút vào.
Không gian ở ngoài lúc này mới hoạt động trở lại, chỉ thấy Y Thiên đã khác đi rất nhiều. Không phải là dáng vẻ cuồng loạn, man rợ, dã man mà là một thứ gì đó còn ghê tởm hơn thế rất rất nhiều.
Nó không phải của một sinh vật đáng để sống chứ nói gì là của một con người có thể mang lại, hèn chi Lôi Thiên Dực thân thế huy hoàng như vậy mà cũng chỉ có thể thả hắn đi.
Huyết Ma Khí…
Hỗn Độn Hắc Xích Khí…
Cả hai lúc này không còn là chính nó nữa, nó không còn được gọi như là triệt để hay là trùng trùng bùng nổ bạo phát ra bên ngoài nữa. Mà là kinh tởm hơn cả, từ bên trong nội thể của Y Thiên toàn bộ kinh mạch nội tạng bị ép đến nát tươm, linh hải đan điền như chiếc khăn bị vắt đến cực hạn đem hết vạn phần tinh huyết, linh lực tất thảy bộc phát ra bên ngoài.
Toàn bộ… là toàn bộ Cửu U Băng Nguyên đã bị bao trùm trong sát khí của Y Thiên, Huyết Ma Khí và Hỗn Độn Hắc Xích Khí xuôi theo mà gia tăng thêm lực lượng đến vượt qua cả cực hạn của cực hạn làm nóng chảy cả Cửu U Băng Nguyên lạnh lẽo.
"THẢ RA!" Y Thiên với cặp Âm Dương Nhãn rực lửa gầm lên, thanh âm tựa như trên trời giáng xuống, ở dưới địa ngục vọng lên.
Xé toạc không gian lao vút về phía trước, năng lượng hỗn loạn lập tức cô đặc thành một thanh khổng lồ xích kiếm vung tới phía trước, khí tức điên cuồng tăng lên vượt mức của cả một Trúc Cơ pháp kĩ, nhưng lại không có dấu hiệu dừng lại.
Lôi Thiên Dực cũng không để im, nó động đậy một chút, khí tức của một yêu thú ngũ cấp biến dị điên cuồng bạo phát, luồng khí kình gào thét tràn ra tựa như cơn sóng thần vô hình ập tới va chạm trực tiếp với xích kiếm khổng lồ của Y Thiên.
Ngay cả Đóa Đóa cũng không ngờ, Y Thiên ấy vậy mà cắn vào ba viên yêu hạch luyện hóa giữa trận đánh, lập tức đem tu vi đột phá lên Luyện Khí Kỳ Ngũ Tầng uy lực càng vì thế tăng thêm nhiều tầng lập tức phá kình xông lên, nhắm trực tiếp vào mặt Lôi Thiên Dực đâm tới, muốn một đòn diệt sát!
"SÁT!!!"
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI Ở THÁNG 10 NÀY:
-3/10: + TÔ PHAN HÒA: 200. 000 VNĐ
-30/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 200.000 VNĐ
==========
*ĐỢT VỪA RỒI DO ẢNH HƯỞNG BÃO LŨ LỚN ĐẶC BIỆT TRONG LỊCH SỬ CỦA MIỀN TRUNG NÊN EM KHÔNG THỂ LÊN CHAP ĐƯỢC, CẢM ƠN SỰ THÔNG CẢM CỦA MỌI NGƯỜI Ạ. Ở ĐÂY TIỆN THỂ CHO EM GỬI LỜI CẢM ƠN CHÂN THÀNH ĐẾN ANH TRỊNH MINH TUẤN VÌ ĐÃ ỦNG HỘ CHO EM VÀO NGÀY MƯA LŨ Ạ, CẢM ƠN ANH RẤT NHIỀU VÀ VÌ ANH MUỐN NÊN EM ĐÃ CHO ANH Ở MINH CHỦ BẢNG THÁNG 11 ẤY Ạ
*EM LÊN CHAP NÀY TIỆN THỂ THÔNG BÁO CHO MỌI NGƯỜI LÀ EM VẪN ỔN NHA!
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ