Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 94 VỀ NHÀ NHÉ, CA CA... Mới
#TNL:CK#LTU:
"Ta không sao, nhưng tiểu muội đằng kia thì có đấy." Đóa Đóa siết chặt Cấm Phiên, không hề quan tâm tới vết thương, ánh mắt nàng lại dán chặt vào gương mặt Long Ngạo Thiên, đặc biệt là vết sẹo dữ tợn. Nàng nhíu mày, giọng khàn đi vì chấn thương nhưng đầy sắc lạnh, chất vấn:
"Nhìn dáng vẻ của Lôi Thiên Dực, đoán chừng nó chỉ vừa biến dị và hấp thu Dị Lôi trong vài khắc gần đây, lại còn ẩn mình sâu dưới lòng băng nguyên. Làm sao Long đạo hữu có thể xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, và còn chuẩn bị sẵn Ngự Long Trận?"
Long Ngạo Thiên nghe vậy, đồng tử hổ phách thoáng dao động rồi lại cười. Nhưng nụ cười này không còn là sự kiêu ngạo hời hợt, mà mang theo vẻ bí ẩn, thâm sâu và đầy tính toán, hướng nhìn về phía Linh Nhi đang bay giữa không trung.
"Vậy à, để ta tới xem tiểu đạo hữu kia như nào rồi." Hắn đặt tay lên vai Đóa Đóa, khẽ nghiêng người, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói như thì thầm một bí mật cổ xưa:
"Còn về câu hỏi của cô nương… cho phép ta không trả lời. Nhưng nếu cô nương thực sự muốn biết thì chỉ cần biết Long gia ta là một trong tứ đại gia tộc hiện tại của Sa Đô. Chỉ bằng chừng này lời nói, ta nghĩ cô nương đây đủ thông minh để hiểu mà."
Đóa Đóa đứng đó lặng người nhìn Long Ngạo Thiên, quả thực hắn nói rất đúng. Long gia có thể đứng trên cao với vị trí là một trong tứ đại gia tộc của Sa Đô, chắc chắn có huyền cơ, nội tình thâm sâu khó lường, chỉ là một cái Lôi Thiên Dực dị biến có Dị Lôi.
Long gia biết cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Lúc này, hắn đột ngột quay đầu lại ánh mắt nhìn vào nàng có chút dịu dàng, miệng cười mỉm, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Bỏ qua tất cả thì… đây là lần đầu tiên ta thấy một mỹ nhân tuyệt diễm khuynh quốc khuynh thành như cô nương đấy."
Lời nói của hắn rất bình thường, không hề có chút lưu manh nào nhưng lại khiến nàng thoáng chốc đỏ mặt, dáng vẻ e thẹn như thiếu nữ.
Phải nói là ngoài Y Thiên ra, chỉ có mỗi Long Ngạo Thiên này là có thể khiến nàng đỏ mặt, trong lòng thầm hoang mang:
"Chẳng lẽ… đây là biểu hiện khi được nam nhân tướng mạo anh tuấn khen hay sao? Cái cảm giác tim đập này… thật sự khó tả quá."
Linh Nhi khi này mới từ trên không trung bay từ từ xuống, ánh mắt nàng đỏ ngầu từng dòng huyết lệ chảy xuống. Đôi đồng tử không một chút dao động, trông vô cùng vô hồn, hai tay nàng ôm thi thể của Y Thiên.
Tiểu Mãng khè lên vài tiếng, thu mình nhỏ lại nép bên cạnh nàng như một tiểu thú cưng dễ thương.
Ban nãy Ngạo Thiên thực sự không để ý thi thể Y Thiên trên tay nàng, bây giờ mới chú ý thấy lập tức khiến lòng hắn kinh sợ cực kì. Lòng không ngừng chấn kinh:
"Thi thể kia, rốt cuộc là đã trải qua những gì mới có tình trạng kinh khủng đến vậy hả?"
Chỉ thấy Linh Nhi từng bước nhỏ chậm rãi đi tới, giọng trầm bi ai vang dội khắp toàn không gian ở đây:
"Vị đại ca này, thần thông huynh cao như vậy. Liệu có thể giúp ta xem thử ca ca của ta có còn cứu sống được hay không?"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Ngạo Thiên đột ngột đầu óc trở lại thực tại khẽ lắc lắc cái đầu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Kìm nén cơn buồn nôn khi ngửi và chứng kiến thi thể của Y Thiên, hắn bước tới, giọng có chút không khỏi run lên:
"Ta… ta không chắc nữa, nhưng mà cũng có thể thử xem sao. Nhất định sẽ giúp trong khả năng."
"Vậy thì làm phiền huynh rồi."
Dứt lời Linh Nhi vẫn không hề buông lỏng hai tay của mình, như thể sợ rằng ai sẽ cướp mất ca ca của mình vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Ngạo Thiên trong lòng có chút xót xa cho nàng nhưng chính sự vẫn quan trọng nhất, nhỡ đau còn có thể cứu thì sao. Cho dù nhìn qua loa hay kĩ càng đều thấy hết cứu cả.
"Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn!" Hắn tự nhủ, rồi khẽ cất giọng trầm mang theo ý vị an ủi:
"Vì muội đã gọi ta như vậy, thì ta cũng gọi là tiểu muội luôn nhỉ. Tiểu muội muội à, nếu muội đã muốn ta xem cho vị huynh đệ này thì cũng phải đưa qua cho ta chứ sao ôm khăng khăng vào lòng thì ta xem thế nào được?"
Mới nghe được lời này thôi, ánh mắt vô hồn của nàng khẽ động trở nên đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Ngạo Thiên thoáng chốc khiến hắn lạnh gáy.
Không biết nàng đã suy nghĩ gì nhưng chỉ một lúc sau thì đã dần buông lỏng tay ra, hai tay nhẹ nhàng như nâng một đám mây lên cho hắn xem.
"Tiểu muội muội, cứ yên tâm. Ta tuyệt đối không làm bừa." Long Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải dẹp bỏ sự ghê tởm sang một bên, tập trung toàn bộ linh thức vào thi thể đang được Linh Nhi nâng lên.
Hắn cẩn thận đưa hai ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay đã nát bấy của Y Thiên, sau đó là vùng đan điền nơi lẽ ra phải là trung tâm của linh khí.
Cùng lúc đó, một luồng linh lực hỏa diễm màu vàng nhạt được hắn điều khiển, khẽ lướt qua cơ thể Y Thiên, không phải để chữa trị mà là để dò xét và thâm nhập.
Đây là phương pháp kiểm tra sinh mệnh của tu sĩ Long gia, chuyên dùng để tìm kiếm những dấu hiệu sinh tồn cực kỳ yếu ớt, ngay cả khi thân thể đã tan hoại.
Linh lực Giả Đan Cảnh của hắn quét qua, nhưng không gặp phải bất kỳ sự kháng cự hay phản hồi nào, chỉ có sự trống rỗng lạnh lẽo đến tận cùng.
Khuôn mặt Long Ngạo Thiên càng lúc càng trầm xuống, đôi đồng tử hổ phách dường như đang xuyên thấu qua lớp da thịt bết nhầy.
Hắn kiểm tra thì thấy linh hải đã hoàn toàn khô kiệt, đan điền đã bị xuyên thủng và tan vỡ, tứ chi bị gãy và phân rã, và quan trọng nhất… sự sống đã bị rút cạn hoàn toàn.
Đóa Đóa đứng ngay bên cạnh, chứng kiến toàn bộ quá trình, hiểu rõ kết quả nhưng trong lòng lại dâng lên một nghi hoặc:
"Sinh cơ đã đoạn… vậy thì rốt cuộc tại sao ta, một Khí Linh của hắn vẫn còn có thể sống sót?" Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Linh Nhi, cảm nhận được sự run rẩy vô hồn của nàng, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Long Ngạo Thiên thu hồi linh lực, rút tay về. Hắn nhìn Linh Nhi, cố gắng tìm kiếm ngôn từ thích hợp nhất. Vẻ kiêu ngạo thường trực trên mặt lúc này đã bị thay thế bằng một sự xót xa chân thật.
"Tiểu muội muội..." Hắn cất giọng, âm thanh trầm khàn:
"Vị huynh đệ này... thân thể đã tan hoại, hồn đã thoát xác. Lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, xương cốt... tất cả đều đã bị hủy diệt đến mức không thể cứu vãn." Long Ngạo Thiên lắc đầu, thở dài, lời nói dứt khoát như một phán quyết không thể đảo ngược:
"Ta phải thành thật nói rằng, hắn đã... chết rồi. Không chỉ là chết, mà là bị phân rã đến hoàn toàn các căn sinh cơ. Dù là thần y có khả năng cải tử hoàn sinh thì cũng không thể làm gì được."
Linh Nhi nghe xong, đôi đồng tử vốn vô hồn của nàng lúc này chợt rạn vỡ, nhưng không phải là khóc lóc gào thét. Nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn Long Ngạo Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quái dị, méo mó và đáng sợ.
"Chết rồi sao..." Nàng lặp lại, giọng nói như vang vọng từ đáy vực sâu không đáy:
"Không, huynh ấy không chết."
Đột nhiên, Tiểu Mãng đang thu mình bên cạnh Linh Nhi khẽ khè lên một tiếng kinh hãi. Mọi người đều cảm nhận được một luồng hàn khí cực đoan không phải đến từ Cửu U Băng Nguyên, mà là từ chính cơ thể Linh Nhi đang bùng nổ.
"Ngươi nói huynh ấy chết rồi? Nếu các người tới sớm một chút… có lẽ huynh ấy đã sống."
Ánh mắt vô hồn của Linh Nhi nhìn chằm chằm vào gương mặt đã không còn có thể nhận ra của Y Thiên, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể ca ca mình một lần nữa, sau đó ngước lên nhìn Long Ngạo Thiên, nụ cười quái dị kia càng thêm rõ ràng, chứa đầy sát ý kinh thiên:
"Nhất định là lỗi của ngươi và con quái vật chết tiệt đó! Trong số các người ở đây, không một ai có thể sống trở về. Cùng chôn với ca ca ta ở chốn lạnh khốc này đi!"
Đúng lúc đó, không phải là Long Ngạo Thiên ra tay trấn áp, mà là tiếng kim loại cọ xát ken két đầy ghê rợn vang lên từ Ngự Long Trận.
Toàn bộ lưới phù văn đỏ rực đang phong tỏa Lôi Thiên Dực đột nhiên rung lắc dữ dội, những tia lôi điện đen tím bên trong bùng lên như muốn xé rách không gian.
"Không ổn!" Long Ngạo Thiên hô lớn, đồng tử hổ phách co rút lại. Hắn không kịp ngăn cản Linh Nhi mà lập tức xoay người lại, giơ tay ra lệnh:
"Các ngươi lập tức tăng linh lực! Giữ trận!" Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn.
Lôi Thiên Dực với thân thể chi chít những vết cháy sém và vết nứt kinh dị sau khi bị hỏa tiễn xuyên qua, đột ngột gồng mình lên.
Từ những vết nứt, không phải là máu mà là từng luồng Lôi Hỏa đen tím cực đoan phun ra, va chạm vào lưới Ngự Long Trận.
RẮC! RẮC!
Âm thanh vỡ vụn của trận pháp vang lên đinh tai nhức óc. Thiết Giáp Quy làm tâm trận pháp gầm lên một tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ bị đẩy lùi về sau hàng chục trượng, lớp vỏ cứng rắn nứt toác.
Ngự Long Trận, vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng để phong ấn Dị Lôi, đã bị phá vỡ hoàn toàn!
Lôi Thiên Dực như một con quỷ dữ thoát khỏi địa ngục, toàn bộ cơ thể dính đầy máu và khói đen lao ra khỏi tàn dư của trận pháp. Đôi cánh rách nát của nó vẫn cố gắng vỗ mạnh, tạo ra một cơn cuồng phong Lôi Điện nhấn chìm không gian tầng hang.
"Đỉnh Phong Lôi Bạo Vĩnh Hằng!"
Lôi Thiên Dực rống lên, giọng nó đã khàn đặc và yếu ớt, nhưng ý chí hủy diệt lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nó không còn nhắm vào Linh Nhi hay Đóa Đóa, mà dường như tập trung toàn bộ năng lượng sinh mệnh còn lại vào một đòn tấn công cuối cùng.
Năm chiếc cánh rách, thân thể tàn tạ nhưng từ miệng Lôi Thiên Dực lại ngưng tụ ra một quả cầu Lôi Điện màu đen tím khổng lồ, đường kính gần năm trượng.
Quả cầu Lôi Điện này không phát ra tiếng nổ lớn, mà chỉ là một sự tĩnh lặng chết chóc, hút lấy toàn bộ ánh sáng và linh khí xung quanh.
"Cái gì?!" Long Ngạo Thiên hoảng hốt thốt lên, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi tột độ:
"Lùi lại! Mau lùi lại!"
Hắn gào thét, không còn giữ được phong thái ung dung. Ba hắc y nhân lập tức thu hồi Khí Linh của mình, thân hình như những bóng ma vụt lùi về phía vách hang.
Long Ngạo Thiên nắm lấy tay Đóa Đóa, ánh mắt thoáng qua sự dịu dàng vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại sự vội vã.
"Đi!" Hắn dùng hết tốc lực kéo nàng lao vụt về phía lối thoát.
Đóa Đóa bị kéo đi bất ngờ, nhưng vẫn không quên liếc nhìn về phía Linh Nhi đang ôm chặt Y Thiên, hét lên
"Linh Nhi!"
Linh Nhi không hề di chuyển, dường như toàn bộ tâm trí của nàng bây giờ chỉ là Y Thiên, nàng đứng ngay trung tâm tầng hang, ánh mắt đỏ ngầu vẫn dán chặt vào Long Ngạo Thiên đang tháo chạy.
Nụ cười quái dị trên môi nàng càng lúc càng rộng ra. Quả cầu Lôi Điện đen tím khổng lồ từ Lôi Thiên Dực lao thẳng về phía nàng. Nhưng thay vì hoảng sợ, Linh Nhi lại buông lỏng hai tay, để thi thể Y Thiên khẽ rơi xuống đất, sau đó mở rộng vòng tay, đón nhận quả cầu hủy diệt ấy.
"Nếu không thể cứu nữa thì cùng chết đi, Y Thiên ca ca..."
Ngay khi quả cầu sắp chạm vào Linh Nhi, Tiểu Mãng đang thu mình bên cạnh nàng đột ngột lớn lên, không phải biến thành cự mãng mà là một luồng khói đen.
Luồng khói đen đó quấn lấy Linh Nhi và thi thể Y Thiên, tạo thành một cái kén đen kịt, trước khi quả cầu Lôi Điện kịp nổ tung.
BÙM!
Một tiếng nổ khủng khiếp đến mức làm chấn động cả Cửu U Băng Nguyên, nuốt chửng toàn bộ tầng hang. Đất đá vỡ vụn, băng nguyên tan chảy, hơi nước và Lôi Điện đen tím cuồng bạo cuộn trào như tận thế.
Long Ngạo Thiên kịp thời kéo Đóa Đóa thoát ra khỏi phạm vi vụ nổ, nhưng vẫn bị sóng xung kích kinh khủng hất văng vào vách hang.
Hắn nhanh chóng dựng lên một lớp phòng ngự hỏa linh lực, nhưng vẫn bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi thốt lên:
"Lôi Thiên Dực đây là tự bạo sao? Nó quả thực điên rồi!"
Đóa Đóa cũng dùng Vô Hạn Cấm Phiên che chắn cho cả hai, nhưng nàng còn bị thương nặng hơn. Gương mặt tái nhợt cố gắng gượng dậy, nhìn vào trung tâm vụ nổ đã biến thành một hố sâu thăm thẳm, giọng run rẩy không thốt nên lời:
"Linh Nhi... nàng ấy..." Ánh mắt nàng khi này chất chứa đầy tuyệt vọng và hối hận:
"Là do ta… tất cả là do ta, nếu ta không đề nghị hắn đi đến nơi này… cơn ác mộng này cũng sẽ không xảy ra…"
Long Ngạo Thiên đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, mắt nhìn vào hố sâu với ánh mắt phức tạp, vừa có sự tiếc nuối cho Dị Lôi đã bị hủy hoại trong vụ tự bạo, vừa có sự kinh ngạc tột độ:
"Ta không ngờ... tiểu muội muội đó lại điên cuồng đến mức này." Đột nhiên, đồng tử hổ phách của hắn co lại lần nữa:
"Cái gì?!"
Trong đống đổ nát, giữa trung tâm vụ nổ đã yên tĩnh trở lại, có một thứ ánh sáng màu xanh băng giá đang phát ra. Nó là một cái kén đen kịt đã bị rách, nhưng bên trong Linh Nhi đang ôm lấy Y Thiên, toàn thân được bao bọc bởi một lớp băng tinh trong suốt.
Họ thế mà lại không chết, Linh Nhi mở mắt ra, đôi đồng tử giờ đây không còn đỏ ngầu hay vô hồn, mà biến thành hai viên ngọc bích màu xanh băng tuyết.
Từ khóe mắt nàng không còn chứa đầy sát tâm, cũng không còn là huyết lệ, mà là sự buông bỏ, cái chấp nhận hiện thực đầy đau đớn, hai dòng nước mắt lạnh giá như băng đang chảy xuống rửa trôi vết máu lấm lem trên gương mặt:
"Y Thiên ca ca, huynh có lạnh không? Chúng ta cùng nhau…" Nói tới đây chợt nhiên nàng ngừng lại, nở một nụ cười thanh khiết rực rỡ:
"Về nhà nhé, ca ca."
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY ĐỂ CHO TÁC CÓ THÊM ĐỘNG LỰC RA CHAP ĐỀU!
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DONATE CHO EM MỘT TÔ MỲ GÓI HAI QUẢ TRỨNG LY CAFE:
-30/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 200.000 VNĐ
-1/11: +THIÊN QUỶ: 69.696 VNĐ
==========
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ NGỦ NGON!
*AI CHUẨN BỊ ĐÓN THIÊN KIẾP SỐ 13 THÌ HÃY CHUẨN BỊ ĐẦY ĐỦ THIẾT BỊ DỤNG CỤ THIẾT YẾU NHA, CHÚC MỌI NHÀ BÌNH AN!