Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 6 KHÓ KHĂN...
#TNL:CK#LTU:
Trong tẩm phòng yên tĩnh, qua cửa sổ ánh trăng sáng vằng vặc đổ tràn vào căn phòng, dát bạc lên khuôn mặt hắn đang chăm chăm nhìn vào cuốn cổ pháp nằm im trên giường.
"Nếu ta quá yếu... ta sẽ mất đi tất cả." Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc nhưng đầy quyết tâm:
"Nhưng ta sẽ không thể mất Linh Nhi và hy vọng của Mạc gia, nếu Mạc gia đã định là rơi vào ngõ chết, ta sẽ đi một con đường khác dẫn Mạc gia lên đỉnh cao trở lại!"
Đó là lời thề thầm kín, được khắc sâu vào tâm khảm hắn dưới ánh trăng bi thương ấy. Mệt mỏi và rã rời sau một ngày đầy biến cố, Y Thiên định bước về phía giường để nghỉ ngơi.
Nhưng chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lạnh buốt như gáo nước tạt vào mặt:
"Nếu cứ để bản thân thoải mái như vậy, trì trệ tất cả, thì mọi hy vọng của Mạc gia đặt lên vai ta sẽ ra sao?"
Hắn nghĩ suy, nhắm nghiền đôi mắt. Trong đó, hình ảnh phụ thân gánh vác, hình ảnh Linh Nhi ngây thơ, và cả sự hy sinh của Bạch Tư Mi chợt hiện lên, giằng xé tâm can hắn.
Hắn lập tức dừng lại, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, quay người, tiến đến chiếc bàn nơi hai cuốn bí pháp cổ kính nằm. Một lần nữa cầm lên cuốn Thất Tình Tiên Kiếm Pháp.
Lúc này hắn thật sự rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến nỗi ngay cả hắn cũng không thể tin được. Đây chính là lần đầu tiên trong đời, hắn nghiêm túc đến vậy.
Bìa sách cũ kỹ, phai màu thời gian, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, huyền bí, hắn lật giở từng trang, đọc đi đọc lại từng dòng chữ.
"Dẫn tình hóa kiếm… kiếm ý như tình… tình như kiếm ý… thất tình hóa kiếm…" Đọc nhẩm từng câu, trái tim dường như đang cảm ứng với nó mà đập lên thình thịch:
"Nó… nó là con đường dành cho mình, nó đang vang lên nó đang cộng hưởng? Nếu có thể… nếu có thể biến nỗi đau này thành sức mạnh…!"
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tập trung toàn bộ cảm xúc của mình, như có một dòng nước chảy qua kịch mạch hắn, nỗi đau đớn đến xé lòng khi thấy Tư Mi khóc, sự ghê tởm bản thân vì yếu kém, sự xót xa cho tương lai của Linh Nhi, và cả ngọn lửa căm phẫn âm ỉ về số phận đã đẩy hắn vào bước đường này.
Hắn dồn nén tất cả, cố gắng hình dung ra một thanh kiếm vô hình được rèn từ chính những cảm xúc hỗn loạn đó.
Nổi trội nhất là sự tức giận của hắn về bản thân, về số phận của mình. Linh hồn hắn như bị kéo căng đến cực hạn, một áp lực vô hình đè nặng lên từng tế bào.
Đột nhiên, một luồng năng lượng khổng lồ, lạnh lẽo và tàn bạo, cuộn trào từ sâu thẳm trong tâm thức hắn.
Hắn cảm nhận rõ sự tồn tại của nó, mạnh mẽ và đầy hung bạo.
Hắn gằn giọng, cố gắng ép buộc luồng năng lượng đó tụ lại, phóng thích ra bên ngoài từng dòng khí cuồn cuộn như lốc xoáy bay thẳng lên bầu trời đêm đen, tụ thành hình dạng:
"Thất Tình Tiên Kiếm Pháp, dẫn tình hoá kiếm, kiếm ý như tình, tình như kiếm ý, thất tình hoá kiếm, Cuồng Nộ Tiên Kiếm nghe theo ta, trỗi dậy!"
Từ hư không, một mũi kiếm đen kịt, sắc lạnh như băng ngàn năm, thoáng hiện ra, lấp lánh ánh sáng chết chóc. Nó chỉ là một phần nhỏ của thanh kiếm, nhưng đã mang theo một áp lực khủng khiếp, như muốn xé toạc cả không gian.
Cùng lúc đó, một cơn đau xé ruột xé gan ập đến, dữ dội hơn bất kỳ nỗi đau thể xác nào hắn từng trải qua.
Toàn thân Y Thiên run lên bần bật, ngũ tạng như bị thiêu đốt, và một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng, nhuộm đỏ vạt áo.
"Phụt!"
Cảm thấy như thể linh hồn mình như đang bị kéo ra khỏi thể xác, từng chút, từng chút một. Mũi kiếm đen kịt kia, vừa hiện ra đã lập tức mờ đi, tan biến vào hư không trong sự tiếc nuối tột độ.
Ngã quỵ xuống, ôm lấy lồng ngực đang quặn thắt, hơi thở hổn hển, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
"Chết tiệt!" Hắn nghiến răng keng két:
"Thất bại rồi sao? Sao lại thất bại! Từ khi sinh ra con mẹ nó, Y Thiên, mày chưa từng thành công một thứ gì?"
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra:
"Quả thực là ta đang quá gấp gáp sao?"
Sức mạnh đó quá mức chịu đựng của một phàm nhân như hắn, ngay cả khi hắn sở hữu sự tương thích đặc biệt nào đó.
Nhưng cái giá không phải là lời đe dọa, mà là một thực tại đáng sợ. Nếu hắn cố quá thì có lẽ linh hồn hắn đã tan biến vào hư không.
Y Thiên ho khan vài tiếng, vị máu tanh còn đọng lại trên đầu lưỡi. Tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
"Công pháp này rất mạnh, có thể thay đổi tất cả, chính là con bài tẩy mà ta cần nhưng đó là chuyện của tương lai, khi mà ta đủ mạnh mẽ."
Hiện tại, một thân phế vật như hắn không thể nào nắm giữ được sức mạnh hủy diệt ấy. Hắn khẽ thở dài, cẩn thận định giấu kĩ nó xuống góc phòng đột nhiên nó lại bay thẳng vào mi tâm nhập thẳng vào trong thức hải:
"Hở!" Y Thiên bất ngờ kêu lên:
"Nó… vừa làm gì vậy? Nó đâu rồi? Bay vào đầu mình rồi à?"
Hai tay đưa lên sờ trán nhưng cũng chẳng sờ ra được cái gì, ngắm nghía khắp phòng của chẳng tìm ra. Có lẽ nó đã thực sự nhập vào đầu hắn rồi, bây giờ thời gian vẫn rất gấp gáp, không mất là được. Cho nên hắn quyết định để sau rồi tìm.
Ánh mắt lập tức chuyển sang cuốn Vô Tình Đạo Pháp.
Khi đọc từng dòng chữ bên trên, cái suy nghĩ mình là một người giàu cảm xúc nên sẽ rất khó luyện ra được cái vô tình mà trong cuốn sách nói. Lạ thay, hắn lại cảm thấy có một sự tương thích kỳ lạ.
Nhưng khác với cái bùng nổ tàn bạo của THất Tình Tiên Kiếm Pháp, nó lại nhẹ nhàng hiếm thấy dường như nó đang điều hào, cần bằng và tôi luyện lấy tâm trí của hắn vậy.
"Đây chắc hẳn là một công pháp tu luyện để nâng cao cảnh giới của bản thân, mạnh lên về thể chất, ý chí, về nội tại chứ không phải để chiến đấu?" Hắn vô thức nói ra:
"Vô tình có thể hiểu là… điều hòa tâm trí… củng cố căn cơ…" Hắn lẩm bẩm:
"Không phải là vô tình thật sự, mà là giữ cho tâm không loạn. Linh căn có hệ người có thất tình, dùng thất tình lộ lục dục từ lục dục cảm khí, dẫn khí vào thể chứa mở ra linh hải!"
Hắn vừa nghiên cứu theo hướng riêng của mình, vừa cố gắng hình dung những động tác được mô tả.
Mặc dù chúng có vẻ vô nghĩa với người thường, hắn đã từng nghe qua cách tu luyện của các tu sĩ rồi, chưa có cách nào kì diệu như thế này, cơ bản là họ thông qua Khí Linh nuốt lấy linh khí chuyển hoá thành linh lực mà hấp thụ cùng Khí Linh thăng tiến.
Bắt đầu thực hành với động tác đầu tiên là một tư thế đứng trung bình tấn vững chãi, hai tay nâng nhẹ như ôm một khối khí vô hình.
Hắn nhắm mắt lại, gạt bỏ mọi tạp niệm, cảm nhận từng thớ thịt, từng khớp xương trên cơ thể.
Dùng tất cả cảm xúc từ yêu đến giận dữ, đến đau lòng, đến sự ghê tởm bản thân của những ngày gần đây làm chất liệu, làm động lực để tu luyện, để vượt qua giới hạn của chính mình.
Điều bất ngờ xảy ra khi hắn hoàn thành tư thế nhập môn đầu tiên. Một luồng khí lạnh lẽo nhưng sảng khoái chạy dọc sống lưng, rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn nhắm mắt lại, hờ hững cảm nhận được một nguồn linh khí yếu ớt, ít ỏi xung quanh mình. Nó mờ nhạt, gần như không thể cảm nhận được bằng giác quan thông thường, nhưng với Y Thiên, đó là một điều kỳ diệu chưa từng có.
"Linh khí… đây là linh khí sao? Ta cảm nhận được linh khí!" Hắn thì thầm, giọng run rẩy vì kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
"Thật yếu ớt… nhưng nó có thật! Ta có thể cảm nhận được! Nhưng mỏng quá hoàn toàn không đủ để ta hấp thụ, linh căn của ta không hề được lấp đầy!"
Nhưng chỉ nhiêu đó đối với hắn bây giờ đã là một thành công lớn lao. Cho nên lòng hắn lại quyết tâm hơn, bắt đầu luyện tập không ngừng nghỉ.
Những ngày sau đó, Y Thiên chìm đắm vào việc tu luyện Vô Tình Đạo Pháp, luyện tập không ngừng nghỉ, cả ngày lẫn đêm. Trong khi tu luyện hắn dần phát hiện ra, cái cách hắn tu luyện không phải hoàn toàn là do Vô Tình Đạo Pháp mà ra.
Vô Tình Đạo Pháp chỉ giúp hắn nâng cao cảm nhận của lục dục, khiến các giác quan của hắn trở nên nhạy cảm hơn để hắn dựa vào đó mà cảm nhận được linh khí điều khiển nó cuộn xoáy vào hấp thụ lại bên trong thân thể mình.
Cơ thể hắn rã rời, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo.
Mỗi động tác, mỗi hơi thở đều được thực hiện với sự tập trung cao độ, dùng nỗi đau và quyết tâm làm động lực. Với sự luyện tập không ngừng nghỉ, cơ thể yếu đuối của hắn cũng đã dần trở nên cứng cáp hơn, nhưng linh khí truyền vào linh căn quá yếu ớt, hoàn toàn không đủ.
Một buổi sáng, khi Y Thiên đang lặng lẽ luyện tập trong tẩm phòng, tiếng gõ cửa khẽ vang lên, vội vàng điều chỉnh lại hơi thở, lau đi vệt mồ hôi trên trán.
Cánh cửa mở ra, Mạc Lãnh Sơn bước vào, ánh mắt ông nhìn hắn đầy phức tạp, vừa đau đớn, vừa có một chút gì đó của sự sắp đặt.
"Con đã ổn hơn chưa, Thiên Nhi?" Mạc Lãnh Sơn ôn tồn hỏi, bước đến gần, thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn. Ông liếc nhìn cuốn Vô Tình Đạo Pháp trên bàn, rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Con đang đọc Vô Tình Đạo Pháp sao? Bí pháp đó… ta nghĩ nó sẽ hợp với con."
Mạc Y Thiên khẽ cúi đầu, giọng khản đặc. "Con sẽ cố gắng, phụ thân. Con cũng đã đọc qua Thất Tình Tiên Kiếm Pháp… nó quá đáng sợ."
Mạc Lãnh Sơn thở dài, vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Chuyện của Bạch gia… con đừng để trong lòng. Mọi việc đều có do số phận. Nhưng số phận của Mạc gia… không thể để kẻ khác định đoạt." Ông ngừng lại một chút, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nơi ánh sáng ban ngày đang chiếu rọi:
"Con biết đấy, sau cái chết của cố Thái Tử Lý Phàm, triều đình đang rất bất ổn. Nhị Hoàng Tử chưa chính thức đăng vị Thái Tử cũng bắt đầu lục đục coi Mạc gia chúng ta một thế lực lớn này như cái gai trong mắt. Và ở lễ trưởng thành của con, khi mà tất cả các nhánh Mạc gia và thân thích của Mạc gia chúng ta quy tụ lại một chỗ. Đó sẽ là nơi thích hợp cho hắn một mẻ bắt gọn. Cho nên việc hai bọn con tham gia là vô cùng nguy hiểm, ta cũng đã có sắp xếp đến đó nghe theo ta là được."
Ánh mắt Mạc Lãnh Sơn trở nên kiên định, lời nói đầy ẩn ý nhưng quyết đoán.
"Con và Linh Nhi… chính là hy vọng cuối cùng của Mạc gia, ta biết có những bí pháp, chỉ người đặc biệt mới có thể thấu hiểu. Và ta tin con… sẽ đi con đường của riêng mình." Ông từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi nhỏ, màu xám tro, trông có vẻ tầm thường:
"Trong đây có vài vật dụng cần thiết. Hãy giữ lấy nó, và không được để ai thấy. Đừng hỏi gì thêm, con chỉ cần biết… nếu đến lúc nguy cấp hãy dùng đến nó."
Y Thiên ngước nhìn phụ thân, trong mắt ông là sự dằn vặt của một người cha và sự kiên quyết của một chủ nhân gia tộc. Khi nhận lấy chiếc túi, cảm thấy nặng trĩu.
Mạc Lãnh Sơn rời đi, để lại Y Thiên với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời, nhưng trong lòng hắn đã nhen nhóm một tia hy vọng mới, và cảm giác bị dồn vào đường cùng.
Những ngày tiếp theo, không khí của Mạc phủ ngày càng trở nên ngột ngạt và nặng nề. Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khắp các ngóc ngách, thay thế những tiếng cười nói rộn ràng thường ngày.
Y Thiên, trong những lúc ra ngoài dạo bước để thư giãn sau giờ luyện tập, cảm nhận rõ sự thay đổi này. Cũng đều qua đó nghe được những cuộc trò chuyện to nhỏ của lũ gia nô về cái chết của cố Hoàng Thái Tử Lý Phàm của đang không ngừng lan rộng, dường như già trẻ lớn bé gì cũng biết hết cả.
Họ cũng biết về số phận bi ai của Mạc gia sắp đối mặt.
Lòng Mạc Y Thiên quặn thắt, bởi hắn biết họ nói không hề sai.
Áp lực từ triều đình của Lý Triệt đang nắm nhiều quyền hành ngày càng rõ ràng, dù chưa có hành động công khai nào được ban bố. Các tai mắt và gián điệp của triều đình đã xuất hiện nhiều hơn xung quanh Mạc phủ, dõi theo từng động tĩnh nhỏ nhất.
Mỗi chiếc xe ngựa lạ vào ra, mỗi vị khách đến thăm đều bị theo dõi sát sao. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, như thể một con thú khổng lồ đang nín thở, chờ đợi thời cơ để vồ lấy con mồi.
Hắn nắm chặt tay mình, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, máu chảy xuống theo kẽ tay.
"Chết tiệt! Rốt cuộc cũng đến rồi sao!"
Trong thư phòng của Thừa Tướng Mạc Lãnh Sơn, những cuộc họp kín diễn ra ngày đêm. Tiếng nói trầm đục, đầy u uất của phụ thân và các trưởng lão vọng ra đôi khi khiến Y Thiên cảm thấy lạnh sống lưng mỗi khi hắn đi ngang qua.
"Không thể tiếp tục như thế này!" Trưởng lão Mạc Trọng, một lão già râu bạc, đập mạnh bàn, giọng đầy phẫn nộ:
"Triều đình đang siết chặt vòng vây. Lễ Trưởng Thành kia… rõ ràng là ép phe chúng ta vào một chỗ rồi giết mà!"
Trưởng lão Mạc Khải, một người điềm tĩnh hơn, nhưng cũng vẫn thở dài:
"Nhưng nếu không tham gia, đó chính là tội phản nghịch công khai! Nào có trung thần nào mà lại không tham gia vào buổi tiệc mà triều đình đích thân tới chỉ thị cơ chứ? Như Thừa Tướng đã nói, chúng ta đã không có lựa chọn nào khác."
Mạc Lãnh Sơn ngồi ở ghế chủ tọa, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng đôi mắt ông lại chất chứa nỗi mệt mỏi và đau đớn tột cùng. Ông hiểu rõ rằng lưỡi hái tử thần đang lơ lửng trên đầu Mạc gia.
"Ta đã có kế hoạch. Chỉ là… cái giá phải trả sẽ rất lớn. Nhưng để bảo toàn huyết mạch Mạc gia, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Ông khẽ ho khan, rồi hướng ánh mắt về phía Trưởng lão Mạc Khải:
"Kế hoạch của ta… ngươi đã chuẩn bị chu toàn chưa?"
"Đã chuẩn bị rồi, Thừa Tướng" Mạc Khải đáp, giọng chùng xuống:
"Chỉ là… liệu đứa trẻ đó có đủ sức chịu đựng được cú sốc này không? Chúng ta thì sao cũng được nhưng nếu đứa trẻ đó lao lên liều mạng thì chẳng lẽ kế hoạch tan vỡ hết sao, thưa Thừa Tướng?"
Mạc Lãnh Sơn nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết tột độ.
"Để bảo toàn huyết mạch, bất cứ giá nào cũng phải trả. Là một canh bạc lớn, ta tin Thiên Nhi sẽ không phụ sự hy sinh chúng ta đâu!"
Mạc Y Thiên đứng ngoài cửa thư phòng, lắng nghe, đồng tử mở to đầy kinh ngạc. Hắn đã biết về kế hoạch này thông qua những gì trong giấc mộng và những gì phụ thân hắn gặp riêng và nói trong cuộc họp kín lần trước.
Nhưng đến mức này hắn mới thực sự tin là phụ thân hắn đã chọn hắn một thân phế vật này cũng với Linh Nhi… Một nỗi chua chát đắng lòng đồng thời dâng lên trong một câu hỏi:
"Nếu ta không phải là con của phụ thân. Người liệu có còn chọn ta không?"
Hắn chỉ lẩm bẩm với câu hỏi đã có câu trả lời ngay trước mắt, nhưng một hy vọng nhỏ đã không ngừng chối bỏ câu trả lời rõ ràng ấy trong sự cố chấp của hắn.
Mấy ngày sau, Mạc Y Thiên đang lặng lẽ luyện tập trong sân sau, không chỉ là Vô Tình Đạo Pháp mà cả là luyện kiếm, hắn tin rằng một ngày nào đó kiếm pháp này sẽ cùng với Tiên Kiếm kết hợp lại thành một bộ công pháp siêu phàm.
Linh Nhi bất ngờ xuất hiện. Cô bé ôm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn hắn.
"Y Thiên ca ca… huynh lại không ngủ sao?" Linh Nhi bước đến gần, đặt chiếc hộp xuống cạnh hắn:
"Huynh lại tập võ à? Linh Nhi thấy huynh đổ nhiều mồ hôi lắm." Nàng lo lắng nhìn vết bầm tím trên vai hắn, do những buổi luyện tập khắc nghiệt gây ra. Y Thiên cố gắng gượng cười, vuốt tóc muội muội:
"Ta muốn mạnh hơn, để bảo vệ Linh Nhi mà. Nhưng mà không sao đâu, chỉ là tập luyện thôi."
"Nhưng đại ca à… ngày tổ chức Lễ Trưởng Thành của huynh sắp đến rồi." Linh Nhi vô tư nhắc đến, khuôn mặt tươi rói:
"Gia gia nói sẽ rất náo nhiệt! Huynh sẽ được mặc áo bào đẹp nhất, còn có rất nhiều người đến chúc mừng nữa!"
Y Thiên khẽ ôm chặt lấy muội muội. Trái tim hắn quặn thắt, hắn biết hai chữ "náo nhiệt" mà Linh Nhi nói không phải là những lời chúc phúc, mà là một màn kịch đẫm máu.
Hắn biết nàng là thiên tài, nhưng chỉ là một cô bé mười tuổi, nàng có dám ra tay đánh nhau hay không? Chưa kể đến nàng chỉ là cảnh giới cao thôi so với cùng trang lứa thôi, cho nên bất kể thứ gì bàn so với những người hơn nàng năm, sáu tuổi đều là thua thiệt.
Hắn ôm chặt Linh Nhi, ý chí chiến đấu và sinh tồn càng thêm kiên cố:
"Nhưng không sao đâu Linh Nhi… cùng lắm thì hai ta cùng chạy trốn đến một nơi không ai biết, sống chui sống lủi. Cả đời không đụng tới sống gió là được mà..." Hắn lẩm bẩm.
Đêm dần buông xuống, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng của ngày.
Y Thiên đưa Linh Nhi về phòng, rồi trở lại tẩm phòng của mình. Hắn không nghỉ ngơi, mà tiếp tục luyện tập Vô Tình Đạo Pháp.
Khi ngồi thiền, ra sức cảm nhận mà hấp thụ linh khí xung quanh, bất ngờ phát hiện ra trong cả phủ, ở tẩm phòng hắn lại có nguồn linh khí đậm nhất, đặc biệt nó còn phát ra từ túi gấm màu xám tro mà phụ thân đưa cho hắn.
Cho dù cố gắng đến vậy mà hắn vẫn chưa thể nhập môn Vô Tình Đạo Pháp, mặt mày nhăn nhó khó hiểu:
"Dường như cái Vô Tình Đạo Pháp này khi nhập môn cần không phải là tu luyện linh khí thông thường. Mà nó cần là điều kiện đặc biệt mà có lẽ liên quan đến Thất Tình thì phải."
Kết thúc quá trình tu luyện, tuy tu vi không hề có sự biến chuyển nhưng căn cơ cốt cách của hắn dường như đã tăng tiến hơn nhiều so với khi trước.
Kèm theo là cơ thể rã rời, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo. Nhìn chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen đặc bao trùm lấy Mạc phủ, như một tấm màn che giấu đi những bí mật và bi kịch sắp diễn ra.
"Nhất định phải vượt qua được, ta tin ngươi, Y Thiên à... ngươi nhất định sẽ vì Mạc gia vì Linh Nhi mà cố gắng phải không?"
Hắn biết những gì sắp xảy ra tàn khốc đến mức nào nhưng bản thân vô dụng của hắn vẫn đang không ngừng từng bước tiến lên, biến nỗi đau thương mất mát bi ai trở thành một thứ sức mạnh tôi luyện bản thân cường thế hơn…
"Mẫu thân… người ở trên đó khỏe không. Nhi tử dưới này đang phiền muộn quá, mong người phù hộ cho nhi tử, Linh Nhi và phụ thân cùng toàn thể Mạc gia..."
Nói đến đây bỗng hai chữ "bình an" bị tiếng gió rít gào qua cuốn lấy đi mất. Như thể là một khúc ai ca đã được định đoạt, không thể tránh khỏi.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ