Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Chương 4 TỪ HÔN!
#TNL:CK#LTU:
Những ngày trôi qua trong Mạc phủ mang một vẻ yên tĩnh đến rợn người. Không còn sự náo nhiệt thường thấy của một đại gia tộc chuẩn bị cho hỷ sự, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, như thể cả phủ đang nín thở chờ đợi một điều gì đó kinh hoàng sắp xảy ra.
Kể từ cái đêm Mạc Lãnh Sơn trao cho hắn hai cuốn Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp, và tiết lộ về họa tru di cửu tộc đang treo lơ lửng trên đầu Mạc gia, Y Thiên đã sống trong một thế giới của riêng mình, chìm đắm trong nỗi lo âu và một hy vọng mong manh.
Hắn dành phần lớn thời gian trong phòng, vờ như đọc sách, nhưng tâm trí lại quay cuồng.
Hắn đã thử chạm vào hai cuốn bí pháp cổ kính đó. Dù là một phế vật không thể tu luyện, nhưng lạ thay, khi những ngón tay hắn vuốt nhẹ lên bìa sách, một cảm giác quen thuộc, một sự thôi thúc kỳ lạ đã dấy lên trong tâm khảm.
Những dòng chữ đầu tiên trong Thất Tình Tiên Kiếm Pháp và Vô Tình Đạo Pháp không hề khó hiểu như hắn tưởng, thậm chí có những đoạn như đang vang vọng trong tâm trí hắn, gợi lên một sự đồng điệu khó tả.
Mỗi khi Linh Nhi ghé qua phòng, hắn lại cố gắng che giấu nỗi lo lắng sâu thẳm để cho muội muội vẫn dáng vẻ hồn nhiên, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ háo hức mỗi khi nhắc đến lễ trưởng thành sắp tới của hắn:
"Y Thiên ca ca, huynh nghĩ xem, ngày đó Bạch tỷ tỷ sẽ mặc bộ váy nào? Riêng Linh Nhi nghĩ cho dù là bộ váy nào thì cũng chắc chắn sẽ rất đẹp!" Linh Nhi líu lo, nàng sắp xếp lại mấy món đồ chơi:
"Mà sao mấy ngày nay Bạch tỷ tỷ không qua chơi với Linh Nhi nhỉ? Lễ sắp đến rồi mà."
Y Thiên khẽ mỉm cười gượng gạo, xoa đầu muội muội:
"Bạch tỷ tỷ bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn mà, muội đừng làm phiền nàng."
Hắn thầm mong đây là sự thật, mong Bạch Tư Mi chỉ đơn thuần là bận rộn, chứ không phải vì lý do nào khác.
Kể từ lần gặp gỡ trên phố, ánh mắt né tránh của nàng đã gieo vào lòng hắn một nỗi bất an không nguôi. Hắn muốn tìm gặp nàng, hỏi nàng xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng không xuất hiện.
Để lại một Y Thiên chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi, một sự chờ đợi mòn mỏi đến cùng cực, trái tim thắt lại với những dự cảm chẳng lành.
Trong những buổi dùng bữa, Mạc Lãnh Sơn luôn trầm mặc, ánh mắt ông thỉnh thoảng liếc nhìn Y Thiên và Linh Nhi với vẻ xót xa khó hiểu.
Các gia nhân trong phủ cũng không còn giữ được vẻ hớn hở, thay vào đó là những tiếng thì thầm to nhỏ, những cái liếc mắt đầy lo sợ mỗi khi có người lạ ra vào.
Y Thiên đã cố gắng lắng nghe, nghe được những mẩu tin vụn vặt về tình hình chính sự căng thẳng, về việc Hoàng Thái Tử băng hà đột ngột, và Nhị Hoàng Tử được lập làm Thái Tử kế nhiệm một cách vội vã.
Những mảnh ghép này càng làm bức tranh về thảm họa sắp tới trở nên rõ nét hơn.
"Bi kịch… rốt cuộc vẫn đang tới gần sao? Mạc gia liệu rằng có thể có một kết thúc có hậu không?" Trong lòng hắn đầy than thở, nhưng thốt ra khỏi cổ họng cũng chỉ là vài tiếng thở dài mà thôi.
Cái tên Nhị Hoàng Tử giờ đây đối với hắn không chỉ là một danh xưng của kẻ tranh giành quyền lực, mà là kẻ thù có thể hủy diệt tất cả những gì hắn yêu quý. Trong lòng không khỏi tự hỏi:
"Ta có thể làm gì để chống lại một đế quốc?" Nỗi bất lực dâng trào, nhưng rồi lại biến thành một ngọn lửa uất hận âm ỉ trong tâm trí hắn:
"Nếu hắn đã muốn ta chết thì ta càng phải sống, càng phải mạnh mẽ. Đó là lời hứa với phụ thân, và cũng là hy vọng duy nhất để bảo vệ Linh Nhi."
Vào một buổi chiều ảm đạm, khoảng hai ngày trước lễ trưởng thành, sự yên tĩnh của Mạc phủ bị phá vỡ một cách đột ngột khi đoàn người từ Bạch gia xuất hiện, không báo trước, không kèn không trống, chỉ với vài thị vệ áo đen vẻ mặt lạnh như tiền.
Dẫn đầu là Bạch gia chủ - Bạch Lăng Phong, gương mặt ông căng thẳng, đôi mắt trĩu nặng, và theo sau là các trưởng lão của Bạch gia, cùng với Bạch Tư Mi.
Những tiếng xì xào, bàn tán lập tức nổi lên trong Mạc phủ.
"Ồ, Bạch gia chủ sao lại tới bất ngờ thế này?"
"Lễ trưởng thành của thiếu chủ sắp đến rồi, chắc là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."
"Nhìn mặt Bạch gia chủ kìa, căng thẳng quá. Chắc không phải có chuyện gì đâu nhỉ?"
"Nhìn Bạch Tư Mi tiểu thư kìa, vẫn xinh đẹp như tiên giáng trần, nhưng sao vẻ mặt lại lạnh lùng thế?"
Những ánh mắt tò mò, dò xét từ các gia nhân, quản sự và cả một vài trưởng lão Mạc gia không thuộc phe Mạc Lãnh Sơn, đều đổ dồn về phía Bạch gia.
Y Thiên đang ở trong phòng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và những lời xì xào càng lúc càng lớn.
Hắn linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy ra đại sảnh, nơi Mạc Lãnh Sơn và vài trưởng lão Mạc gia đã có mặt để đón tiếp.
Bạch Tư Mi bước vào đại sảnh. Nàng bận một bộ y phục màu trắng tinh khôi, thêu hoa văn thanh nhã, tôn lên vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng thường thấy của nàng. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, phô bày chiếc cổ trắng ngần.
Nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua Y Thiên, hắn đã nhận ra. Trong đôi mắt kiêu sa ấy, ẩn chứa bao âu lo, bao nỗi niềm, một sự giằng xé nội tâm mà chỉ những người thân thiết nhất với nàng mới có thể cảm nhận được. Dường như nàng cố gắng che giấu tất cả bằng một vẻ mặt khinh khỉnh, thậm chí là có chút chán ghét rõ rệt.
"Tham kiến Thừa Tướng đại nhân, chư vị trưởng lão Mạc gia." Bạch Lăng Phong lên tiếng, giọng ông trầm ấm nhưng khuôn mặt lại căng thẳng đến lạ, ông khẽ cúi đầu chào:
"Bạch mỗ đường đột ghé thăm, xin thứ lỗi. Đã thất thố rồi."
Mạc Lãnh Sơn khẽ gật đầu, vẻ mặt ông trầm tĩnh như mặt nước hồ thu, nhưng ánh mắt lại như chứa cả ngàn lớp sóng ngầm.
"Bạch gia chủ quang lâm, Mạc mỗ vinh hạnh. Không biết có việc gì mà vội vã thế này?" Giọng ông bình thản vô cùng, như thể đã biết trước điều này.
Bạch Lăng Phong nhìn sang Bạch Tư Mi, ánh mắt ông thoáng hiện vẻ đau đớn, rồi ông khẽ gật đầu như đưa ra tín hiệu.
Bạch Tư Mi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào Mạc Y Thiên.
"Là sao nữa đây… không lẽ… nàng ấy… không… không…"
Hắn đứng đó trong lòng đã sớm đông cứng, tim đập thình thịch, một cảm giác bất an tột độ dâng lên.
Chỉ thấy nàng hít một hơi thật sâu, ngực nàng khẽ phập phồng, giọng nói vang lên khắp đại sảnh, từng chữ như mũi dao sắc bén đâm vào tim Y Thiên.
"Mạc Y Thiên!" Nàng gọi tên hắn, một cách xa lạ và tàn nhẫn, không chút thân mật nào:
"Ta hôm nay đến đây, là để chấm dứt mối hôn sự này!"
Cả đại sảnh im lặng như tờ. Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, các gia nhân đứng xa xa đều sững sờ, mắt tròn mắt dẹt. Trưởng lão hai nhà đều cau mày, nhưng không ai dám lên tiếng.
Y Thiên sững sờ, ngỡ ngàng, trong thoáng chốc không thể tin vào tai mình:
"Nàng ấy nói gì? Chấm dứt hôn sự?"
Giây phút đó, thế giới của hắn như ngừng lại, mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại lời nói tàn nhẫn của nàng vang vọng trong đầu.
Bạch Tư Mi không cho hắn cơ hội phản ứng, nàng tiếp tục, giọng càng thêm sắt đá, từng lời như được mài sắc để cắt cứa, như thể đang cố tình xát muối vào vết thương lòng:
"Ngươi là một phế vật!" Nàng gằn từng tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt:
"Ngươi là một nguỵ linh căn cả đời không thể tu luyện, không có Khí Linh, cả đời chỉ có thể là một kẻ vô dụng! Ngươi không có chút linh lực nào, làm sao có thể bảo vệ ta, bảo vệ gia tộc? Ngươi không có chí tiến thủ, chỉ biết an phận thủ thường trong cái Mạc phủ này!"
Những tiếng xì xào lại nổi lên, nhưng lần này là những lời nói thẳng thừng, đầy chế giễu.
"Đúng là Mạc công tử vô dụng thật mà."
"Thiên tài như Bạch Tư Mi tiểu thư sao có thể gả cho kẻ phế vật ấy chứ? Cũng đúng thôi, không có Khí Linh thì làm được cái trò trống gì?"
"Nhìn kìa, mặt Mạc công tử tái mét rồi! Hôn sự này mà hủy thì đúng là mất mặt Mạc gia quá!"
Từng lời nói đó như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Y Thiên, cộng hưởng với lời nàng nói, khiến cảm giác ức chế trong hắn dâng lên tột độ. Chỉ còn cảm thấy như rằng có hàng ngàn mũi kim đâm vào lồng ngực:
"Đau… đau quá…" Hắn ức nghẹn từng tiếng, nỗi đau này lớn hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng, như thể rằng trái tim đang bị nhồi bóp đến cực hạn vậy.
Hắn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt. Ánh mắt hắn rực lên một ngọn lửa đau đớn, uất ức và cả sự hổ thẹn tột cùng.
Hắn muốn hét lên, muốn hỏi nàng tại sao, tại sao nàng lại có thể nói những lời tàn nhẫn đến thế, tại sao mọi người lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không tài nào thốt nên lời trong đôi môi mỏng đang không ngừng mấp máy.
"Ngươi nhìn xem, ngươi chẳng khác gì một tên mặt trắng yếu đuối, chỉ biết sống dựa dẫm vào danh tiếng của phụ thân ngươi! Chỉ biết dựa vào Mạc gia mà sống an nhàn. Ngươi không có bản lĩnh, không có tài năng, không có địa vị!"
Nàng gần như gào lên, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt khinh bỉ đến tột cùng, như thể hắn là một thứ dơ bẩn không đáng nhìn:
"Một kẻ như ngươi, làm sao xứng với ta, Bạch Tư Mi, một thiên tài kiêu lãnh của Hoàng Kim Sa Thành? Ta vừa đạt tới Trúc Cơ Trung Kì, Khí Linh cũng tới Linh Phàm Cảnh Nhất Tinh, còn ngươi thì có gì? Hôn sự này, từ đầu đã là một sự sỉ nhục với Bạch gia ta! Ta không thể gả cho một kẻ phế vật như ngươi!"
Nghe nàng mắng, trong lòng hắn chợt bừng tĩnh, nở một nụ cười tự giễu đầy chua chát:
"Mẹ nó, rốt cuộc bây giờ ta lại mới nhớ rằng đây vốn là một thế giới tu chân mà, tuy ta không rành nhưng dù sao cũng là ở một đại gia tộc mạnh mẽ như Mạc gia, ta làm sao không biết được cảnh giới của nàng ra sao? Thật nực cười làm sao… làm phàm nhân đã lâu khiến ta thực sự quên đi cái cảnh giới chết tiệt này... Nhưng cũng đúng thôi, nàng quả rất tài năng, còn ta chỉ nằm gọn trong hai chữ…"
"PHẾ VẬT!" Lời này cùng lúc được đầu Y Thiên và miệng Bạch Tư Mi nói ra.
Mỗi lời nói của nàng như một nhát búa giáng mạnh vào lồng ngực Y Thiên, cùng với hai chữ "phế vật" cuối cùng này đã triệt để phá nát mảnh hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong hắn.
Hắn trong lòng vẫn không thể tin nổi.
Nàng, Bạch Tư Mi, người con gái rất xinh đẹp, lại còn giỏi giang, vốn là từng có ý với hắn, từng là người đồng ý hôn sự với hắn.
Một tên "phế vật" như hắn, thử hỏi làm sao không động lòng trước một thiên kiêu như nàng?
Đương nhiên là hắn đã thích Bạch Tư Mi không chỉ vỏn vẹn trong chữ thích mà còn thật sự, thật sự rất nhiều, chính là thứ tình cảm nam nữ.
Trong nhiều đêm ròng rã, hắn đã từng mơ về một tương lai với nàng, một tương lai mà trong đó, hắn cho dù phế vật, vẫn có thể là phu quân của nàng.
Còn giờ đây thì sao? Tất cả đã tan vỡ, bị chà đạp dưới chân một cách không thương tiếc.
Trong tâm trí Y Thiên, những lời nói cay nghiệt của hiện tại bỗng va đập dữ dội với những hồi ức ngọt ngào, như những mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn cứa vào tim.
Hắn nhớ về ngày thơ ấu, khi hắn còn nhỏ, một mình lủi thủi trong góc vườn vì bị bọn trẻ khác chế giễu. Nàng, một cô bé xinh xắn, đã đến bên hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy kiên định:
"Huynh đừng nghe bọn họ nói bậy, huynh không phải là một phế vật, ta thấy huynh rất tốt."
Hắn nhớ về buổi lễ đính hôn. Ánh mắt nàng nhìn hắn không hề có sự khinh miệt hay miễn cưỡng, mà là một sự tin tưởng, một chút tình ý chớm nở. Giọng nàng vang lên rõ ràng trước mặt người lớn hai nhà:
"Đúng, ta sẽ đồng ý hôn sự này với chàng. Mặc kệ bọn họ nói gì, Bạch Tư Mi ta mãi là thê tử của chàng."
Từng từ "chàng" ngọt xớt từ miệng nàng, vang vọng trong tâm trí hắn, giờ đây lại biến thành những tiếng nhạo báng lạnh lùng.
Hắn nhớ về những lần nàng bí mật đến thăm hắn, lén lút tặng hắn những món quà nhỏ, hay đơn giản chỉ là ngồi bên hắn, lắng nghe hắn nói về những suy nghĩ trẻ con, những ước mơ ngây ngô.
Khi hắn than phiền về những lời chê bai của người khác, nàng sẽ nắm chặt tay hắn, ánh mắt đầy giận dữ:
"Bọn họ thật xấu, cứ chê bai chàng mãi."
Từng hình ảnh dễ thương đó, từng lời nói ấm áp từ "huynh" thuở nhỏ đến "chàng" khi đã định hôn, tất cả đều hiện rõ mồn một trong đầu hắn, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh trước hiện thực tàn khốc.
Y Thiên xoa xoa thái dương, một nụ cười chua chát, thê lương đến tận cùng nở trên môi hắn.
"HAHAHAHAHAHA!"
Nhìn thấy hắn cười điên loạn như vậy, trong lòng nàng cũng thắt lại trái tim như thể đang bị treo đứng trên một cành liễu trước bão tố. Nàng khẽ đặt một tay lên trái tim của mình, cùng lúc từ trong tay áo rút ra một tờ giấy từ hôn đã được chuẩn bị sẵn.
Trên tờ giấy màu vàng úa, đã có dấu đỏ vân tay nàng in vào, đỏ chót, như một vết máu tươi cắt cứa.
Nàng giơ tờ giấy lên cao, ánh mắt khinh miệt quét qua Y Thiên, rồi vứt mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, ngay dưới chân hắn. Tiếng giấy sột soạt va chạm vào đá, nghe thật chói tai trong không gian tĩnh mịch.
"Mạc Lãnh Sơn Thừa Tướng." Bạch Lăng Phong lên tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. Giọng ông đầy vẻ hối lỗi, nhưng lại pha lẫn sự kiên quyết:
"Chuyện đến nước này, Bạch mỗ cũng không biết nói gì hơn. Tư Mi nó đã quyết, chúng ta cũng không thể cưỡng ép." Ông dừng lại, ánh mắt thoáng nhìn Mạc Lãnh Sơn đầy ẩn ý, rồi chuyển sang Y Thiên với vẻ áy náy:
"Chỉ là... việc từ hôn này, Bạch gia chúng ta sẽ có đền bù xứng đáng cho Mạc công tử và Mạc gia. Đây là một chiếc Hỏa Phượng Hoàn - vòng luyện linh tứ phẩm quý hiếm của Bạch gia, xin được tặng lại Mạc công tử, coi như quà đính ước đã trao, nay thu lại hôn sự."
Mạc Lãnh Sơn không nói gì, chỉ gật đầu một cái thật khẽ, ánh mắt ông sâu thẳm, không ai có thể đoán được ông đang nghĩ gì.
Ông nhìn Y Thiên với vẻ đau đớn, nhưng cũng có chút tự hào khó hiểu
"Mà chiếc vòng này đã lấy máu nhận chủ với ta nên cần một thời gian luyện hóa để Mạc công tử có thể sử dụng."
Bạch Tư Mi nói thêm, giọng nàng vẫn lạnh lùng, nghe thấy hai từ "công tử" này hắn như chết lặng, khoé môi hắn nhếch lên, một tràn cười vừa tắt đã lập tức bị thay thế bởi một nụ cười chế giễu khô khốc đến cùng cực đến nỗi chỉ còn phát ra vài tiếng hừ lạnh.
"Nếu không ngại, xin Mạc công tử theo ta vào phòng, ta sẽ giúp ngươi làm quen với nó." Nàng nói xong, không đợi Y Thiên trả lời, nàng xoay người quen thuộc bước nhanh về phía tẩm phòng của hắn.
Y Thiên vẫn đứng đó, như một pho tượng. Cú sốc quá lớn khiến hắn tạm thời không thể tiêu hóa được chuyện này.
Hắn chỉ mơ hồ làm theo lời nàng, bước từng bước nặng nề về phòng mình, trong đầu vẫn văng vẳng những lời cay nghiệt. Tiếng xì xào của các gia nhân vang lên phía sau hắn, rõ ràng hơn, chói tai hơn.
"Thật đáng thương! Mạc công tử bị từ hôn ngay trước ngày lễ!"
"Thiên tài như Bạch Tư Mi tiểu thư sao có thể gả cho kẻ phế vật ấy chứ? Cũng đúng thôi, không có Khí Linh thì làm được trò trống gì?"
"Nhìn kìa, mặt Mạc công tử tái mét rồi! Hôn sự này mà hủy thì đúng là mất mặt Mạc gia quá! Lần này thì mất mặt cả đời rồi!"
Những tiếng nói đó càng làm Y Thiên cảm thấy tủi nhục, phẫn uất và một sự ức chế không thể diễn tả bằng lời, thiêu đốt từ trong ra ngoài.
Nhưng trái lại với dáng vẻ điên điên khùng khùng cười lên khi nãy, lúc này hắn lại thấy bản thân mình bình tĩnh đến kì lạ, không hề hé nửa lời phản bác.
"Ha… ha…" Hắn bất giác cười lạnh vài cái rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tư Mi, ánh mắt hắn lúc này lạnh lẽo vô cùng.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
==========
*CHƯƠNG ĐÃ QUA CHỈNH SỬA
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ