Sau khi chăm sóc Bạch Quyên giấc ngủ xong, Tần Dư Kiều trở về nhà mà ở trong phòng khách xem phim cả đêm.
Trong ngăn tủ của TV nhiều bộ phim điện ảnh thời xưa, đa là phim của Hong Kong, Tần Dư Kiều lấy mấy chiếc đĩa xem, thì thấy ở góc tủ lộ một quyển album.
Quyển album để những bức ảnh khá cũ, bên trong đến quá nửa là ảnh Bạch Quyên và Trần Tri Trạch chụp chung, điều khiến Tần Dư Kiều ngờ tới chính là bên trong còn ảnh của cô và Giang Hoa.
Ở bức ảnh còn một tờ giấy dính kèm đó,một tấm là cô và Giang Hoa chụp chung, tấm khác là Bạch Quyên và Trần Tri Trạch, phía còn nét chữ khó coi của Bạch Quyền: “ Trọn đời, trọn kiếp, là một đôi.”
Đó chính là điều mà tất cả phụ nữ thế giới mong .
Trọn đời trọn kiếp là một đôi, nhưng điều trong lòng của mỗi đàn ông vô những bông hoa hồng trắng đỏ khác . Tần Dư Kiều bỗng cảm thấy khó chịu, vì cô, mà là Bạch Quyên.
Thật nếu thấy ảnh chụp với Giang Hoa, Tần Dư Kiều thiếu chút nữa quên sự tồn tại của con , trí nhớ con thật kì lạ, vốn là chuyện quên, nhưng khi nhớ , thì nhớ thật rõ ràng, giống như chuyện chỉ mới xảy hôm qua.
Giang Hoa* cùng tên với một diễn viên của TVB, xếp dạng đàn ông trai sáng chói, lúc ở trường say lòng bao nữ sinh cùng trường. Con cũng lợi hại, từ nhỏ ý thức vẻ trai của đó đặc biệt quan tâm đến ‘nhan sắc‘, trong ngoài bóng bẩy, cho đến khi học trung học cái tên Giang Hoa luôn là tâm điểm của sự chú ý.
(*)
Vì Tần Dư Kiều hiểu rõ về Giang Hoa đến ư? Bởi vì từ khi ba tuổi cô quen Giang Hoa, hai cùng học nhà trẻ cho đến trung học. Khi lên trung học, cả hai vẫn là bạn bè thiết, nhưng bởi vì xảy chút hiểu lầm cho nên hai dỗi chuyện, đó cô nước ngoài, cả hai còn liên hệ nào cả.
Phim xem một nửa, điện thoại để sofa reo lên, thoáng qua, là Lục Nguyên Đông gởi tin nhắn đến, ở cuối câu còn icon hình một đứa trẻ chảy nước mũi, Tần Dư Kiều nhớ vụ hổ ở sân vận động, icon mà bật , tâm trạng bỗng khá hơn nhiều.
Bỗng cô thấy hoảng hốt, Tần Dư Kiều cảm thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc, giống như nó từng xảy , cảm giác vô cùng thiết.
“ Đừng cử động .”
Cảm giác lạnh lẽo giống như con bão tuyết, ánh mắt mỉm đầy vẻ chế nhạo, giống như khi cô lưu nước mũi như một đứa trẻ .
Loại hiện tượng, Tần Dư Kiều từng học qua ở khóa tâm lý học, đây là hiện tượng Dejavu*.
(*)Déjà vu (phiên âm tiếng Anh: /deɪʒɑː ˈvu/; phiên âm tiếng Pháp [deʒa vy], " thấy"; còn gọi là ký ức ảo giác, từ "para" trong tiếng Hy Lạp là παρα, kết hợp với từ μνήμη "mnēmē" là "memory - trí nhớ, ký ức") hoặc promnesia (chứng rối loạn trí nhớ), là ảo giác, cảm thấy quen thuộc (như từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, từng đó hoặc nhớ rõ lúc nào.
Đây thể là những trải nghiệm của một cảm giác chắc chắn rằng từng chứng kiến sống qua một cảnh xảy đây (một cảm thấy sự kiện đang xảy từng xảy trong quá khứ lâu), mặc dù thể chắn chắn các trường hợp linh cảm xảy lúc nào.
Thuật ngữ đặt bởi một nhà nghiên cứu về tâm linh học Pháp, Émile Boirac (1851-1917) trong cuốn sách của ông L'Avenir des sciences psychiques ("Tương Lại của Ngành khoa học Tâm linh") trong bài tiểu luận lúc ông là một sinh viên đại học năm cuối. Déjà vu thường là một cảm giác quen thuộc, "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh " xảy " trong quá khứ.
Hiện tượng déjà vu xảy phổ biến cả lớn lẫn trẻ em. Déjà vu miêu tả trong văn học từ lâu, chứng tỏ hiện tượng mới xảy trong thời buổi . Đây là một vấn đề nan giải cho các nhà khoa học để thử nghiệm trong phòng thí nghiệm nên déjà vu là một chủ đề nóng bỏng cho các nhà tâm linh học hiện nay. Gần đây, các nhà nghiên cứu tìm cách để tạo cảm giác bằng cách dùng thôi miên. (Wiki)
***
Tần Ngạn Chi cảm thấy khá hứng thú với Tân Vũ, đưa theo cả đội ngũ chuyên môn để đánh giá về công ty , khi thành công đàm phán với văn phòng luật, ông tiếp tục một loạt kiểm tra chi tiết về Tân Vũ.
Tần Ngạn Chi vài gọi điện kêu Tần Dư Kiều tới giúp đỡ, giữa trưa ăn một miếng cơm, ông : “ Kiều Kiều, tới giúp cha .”
Tần Dư Kiều ngẩng đầu Tần Ngạn Chi: “ Con thể giúp cha gì chứ, cha còn một cô con gái ngoan và một con trai tài giỏi ?.”
Sắc mặt Tần Ngạn Chi thoáng chuyển sắc: “ Kiều Kiều, con là đứa con gái duy nhất của cha.”
Lời của Tần Ngạn Chi cho Tần Dư Kiều sửng sốt, Tần Dư Kiều ngẩng đầu về phía Tần Ngạn Chi: “ Lần con về nước là thăm hỏi sức khỏe của , về để việc cho nhà của cha.”
Tần Ngạn Chi thoáng tức giận: “ Công ty cũng cổ phần của con.”
Tần Dư Kiều bình thản trả lời: “ Nhờ cha nhắc con mới nhớ con cũng cổ phần trong công ty. Với tư cách là một cổ đông con đồng ý cha thâu tóm Tân Vũ, cho nên cha nên trở đảm đương chức hiệu trưởng hiện tại , nếu cảm thấy bứt rứt yên, thì đưa vợ và mấy đứa con của cha dạo cũng .”
Tần Ngạn Chi Tần Dư Kiều cho đỏ mặt tía tai: “ Tần Dư Kiều.”
Tần Dư Kiều cũng chịu nép vế: “ Thế nào? Lại dạy dỗ khác ? Hiện tại chịu nổi nên sắm vai cha dạy con? Con tưởng rằng cha quên còn một đứa con gái là con chứ?”
Tần Ngạn Chi đành xuống nước: “ Ăn cơm .”
Buổi tối, Tần Dư Kiều chuyện điện thoại với của là Bạch Thiên Du, đó cũng nhắc đến cuộc chuyện giữa trưa nay nhưng Bạch Thiên Du sớm hứng thú đối với mấy chuyện , bà tìm cách thoái thác: “Con thấy vui là .”
Tần Dư Kiều cũng thêm, chỉ : “ Gần đây thời tiết ở London , nên chú ý nhiều một chút.” Nói xong liền cúp điện thoại.
***
Dù , Tần Dư Kiều vẫn tới chi nhánh công ty của Tần Ngạn Chi tại thành phố S, quy mô của công ty lớn nhưng khả năng phát triển cao, mỗi khâu đều hoạt động vô cùng quy củ, chi nhánh ở tầng 15-16 của tòa nhà Thời Đại A trong thành phố S.
Tần Dư Kiều gọi điện cho Tần Ngạn Chi rằng hôm nay cô sẽ tới công ty, Tần Ngạn Chi tỏ rõ thái độ mừng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-9.html.]
Lúc Tần Dư Kiều tới gần thang máy, bên ngoài còn một phụ nữ đang chờ thang máy cùng cô, nọ mặc bộ đồ công sở màu nhạt, trang điểm khá tinh tế, vẻ ngoài cũng ưa , giữ dáng , mái tóc cũng chăm sóc cẩn thẩn, mềm mại sáng bóng.
Tần Dư Kiều là ưa cái , cho nên đặc biệt chú ý tới những gì liên quan tới thẩm mỹ. Trước đây, do kĩ thuật còn luyện khéo léo nên mắc chằm chặp khác, còn bây giờ con mắt soi kĩ thuật hơn nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái thể đánh giá tổng thể mà phát hiện.
Một điều khác nữa là, cô thích ngắm gái bởi vì bạn gái của Giang Hoa thường xinh , cho cô thường mắc so sánh: “ Anh cảm thấy cô em hơn?”
Giang Hoa ý, tỏ phối hợp: “ Kiều Kiều, cho em coi thường vẻ của bản , em thể so sánh với những ba bốn mươi tuổi chứ.”
Có đôi khi Giang Hoa thấy phiền, cũng sẽ vài câu vô cùng tổn thương đến cô như: “Tần Dư Kiều, em trang điểm như vẫy gọi sét đánh , cẩn thận ngày em phát phì thành bà béo lúc sẽ đến chết.”
là cái miệng quạ, bây giờ cô ứng nghiệm với lời của Giang Hoa.
***
Cửa thang máy mở , bên trong một nhân viên bảo vệ, kẹp túi công văn nách, vẻ đắn liếc bên cạnh Tần Dư Kiều một cái.
Tần Dư Kiều ý bảo mời , câu cảm ơn, nhấc đôi guốc bảy phân thang máy.
Tần Dư Kiều , bấm tầng 15.
“Tầng 14, cảm ơn.” Giọng của bay tới.
Tần Dư Kiều liếc mắt với phụ nữ đối diện, thản nhiên : “ Không gì.” Cô bấm tầng 14.
Không nên tức giận, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, như cũng coi là phẩm chất . Tần Dư Kiều tự với chính , ngẩng đầu thấy tầng 14 ghi rằng: “ Văn phòng kế toán luật Vũ Long.”
Tần Dư Kiều tới công ty kiến trúc Tần Ký, Tần Ngạn Chi đang ở tầng 16 họp, thư ký văn phòng rót cho cô một ly Long Tỉnh, Tần Dư Kiều hứng thú uống lúc , tựa sofa của phòng khách xem tờ rơi quảng cáo của Tần Ký.
Tần Ngạn Chi kết thúc cuộc họp liền tới phòng tiếp khách, theo còn Hạ Tựu Bình.
Tần Kí là một phần của tổng công ty Tần Thị, danh nghĩ là công ty kiến trúc nhưng vài năm gần đây bởi vì ham của cá nhân của lãnh đạo cho nên ngành nghề kinh doanh cũng đổi, nghề nào kiếm tiền cũng nhảy kinh doanh hòng đầu cơ trục lợi, đáng tiếc mấy năm nay sổ sách của Tần kí nảy sinh vấn đề.
Tổng giám đốc của Tần kí là Hạ Tự Bình, em trai của Hạ Vân.
Mà Hạ Vân chính là vợ hiện tại của Tần Ngạn Chi, là của Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì. Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì là chị em cùng khác cha, cô cùng với Tần Dư Trì là cùng cha khác .
Mối quan hệ thoạt qua thì vẻ phức tạp, xét đến cùng, mà căn nguyên của nó cũng đều do tật của đàn ông gây .
Tần Dư Kiều tới, Tần Ngạn Chi đương nhiên giáng chức tổng giám độc của Hạ Tựu Bình xuống, Tần Dư Kiều trở thành tổng giám đốc của Tần Ký.
Tần Ngạn Chi tính toán kĩ, nơi giao cho con gái của ông xong xuôi, ăn cùng Tần Dư Kiều bữa cơm xong liền đáp chuyến bay trở về thành phố G.
Buổi chiều, Tần Dư Kiều kêu thư kí đưa tới những tài liệu của Tần Ký và các hạng mục kinh doanh gần đây để cô xem qua.
Thư kí của Tần Dư Kiều là một phụ nữ gần ba mươi tuổi, việc chút chu nhưng nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian ngắn sửa sang xong tài liệu đưa tới bàn việc của Tần Dư Kiều: “ Quản lí Tần, còn gì cần giúp nữa ?.”
“ Tạm thời , cảm ơn.”
Cả buổi chiều cô đều ở trong văn phòng việc, xem các liệu báo cáo khiến Tần Dư Kiều khỏi đau đầu, cô day day thái dương, lên qua tấm kính của cửa sổ sát đất, thể thấy những bông tuyết trắng xóa đang rơi xuống.
Quả nhiên là tuyết đang rơi.
Tuyết rơi khiến cho cả thành phố trở nên lãng mạn hơn, giống như cả thành phố tuyết phủ trắng xóa, khoác lên một chiếc áo mới, trở nên trong sáng hơn.
Bên ngoài, tiếng của các nhân viên rì rầm: “ Quả nhiên là tuyết đang rơi.”
“ Sắp tới Noel , kế hoạch gì ?.”
“.”
Tần Dư Kiều khép các bản báo cáo chuẩn về, cô sử dụng thang máy VIP vốn tưởng sẽ gặp gỡ nào khác, kết quả, khi thang máy xuống một tầng, cửa thang máy mở .
Từ khi béo, Tần Dư Kiều chứng sợ đông trong thang máy, sở dĩ chứng sợ hãi bởi trong thang máy tiếng báo quá tải vì trọng lượng, cho nên mỗi lúc như những béo thường chú ý nhiều nhất.
Bên ngoài thang máy một đôi nam nữ đang , con gái chính là cô gặp lúc chờ thang máy, thấy Tần Dư Kiều cô cũng khỏi ngạc nhiên, nở nụ coi như chào hỏi, đó đàn ông bên cạnh : “ Mấy hôm bạn em giới thiệu một nhà hàng mới mở, chúng tới đó ăn ?.”
“ Em tự quyết định là .” Giọng chứa ý từ đỉnh đầu bay tới, giọng của đàn ông dễ , chút trầm thấp khàn khàn nhưng mất nét dịu dàng trong đó.
Trong giọng chứa đựng vẻ dịu dàng khiến cho Tần Dư Kiều bất cứ ai cũng cảm thấy như rót mật tai, nhịp tim đập loạn, khó thể lên cảm giác trong cô lúc .