Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Chương 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cha của em bệnh, khó chịu. . ."

Trước đây, Tần Dư Kiều nhiệt tình quá mức, xen chuyện của khác như cơm bữa, từ bậc tiểu học đến trung học, cô đều giữ chức ủy viên đời sống, cho nên, cô còn khá nổi tiếng trong bậc trung học với cái tên: Hoa khôi ủy viên đời sống.

Giang Hoa thường đem chuyện trêu chọc cô, bảo cô thấy cái gì cũng chen chân , nhưng đôi khi ca ngợi rằng cô giống hệt các nữ hiệp trong phim cổ trang, vì nghĩa quên .

Có điều, hiện giờ, loại nhiệt tình dạng như thế sớm lụi tắt trong lòng Tần Dư Kiều từ lâu , nên bản cô cũng thể hiểu nổi tại khi tin nhắn của Lục Hi Duệ, cô lập tức gọi điện cho Lục Nguyên Đông, cả hai cùng chạy đến nhà bé.

Lúc cô cứ nghĩ, nếu chẳng may Lục Cảnh Diệu bệnh nặng đến mức nhập viện, thì Lục Hi Duệ nhất định cần ở bên cạnh.

Tuy cô nhà họ Lục thiếu , cô cần thiết đến, nhưng lúc thể bảo Lục Nguyên Đông đầu xe trở về? Hơn nữa, nếu về, chắc chắn đêm nay cô cũng ngủ yên.

Lục Nguyên Đông cũng một điểm chính là bụng, điều, giống Tần Dư Kiều, sợ hai cha con Lục Cảnh Diệu chuyện gì, mà vì nỡ sự thật cho Tần Dư Kiều . Chuyện tám chín phần là do thằng bé Hi Duệ ngủ nên nhắn tin lung tung thôi.

Thế nên Lục Nguyên Đông khi nhận điện thoại của Tần Dư Kiều, cô thuật chuyện liền chút do dự quần áo lấy xe chạy .

Dĩ nhiên sốt sắng như cũng vì ý đồ riêng của , dù chuyến thật phí công, đúng là quạ đen, nhưng mặc kệ quạ đen rồng đen, chỉ cần nó thể giúp tăng điểm thêm trong mắt Dư Kiều, thế là đủ.

***

Thành phố S là một thành phố sầm uất, nên tám giờ tối, giao thông chút ùn tắt, ánh đèn pha của xe cộ đường hòa ánh đèn nê ông rực rỡ trong các cửa hàng và biển quảng cáo. Lục Nguyên Đông nghiêng đầu, thấy Tần Dư Kiều sốt ruột lo lắng, liền mở cửa kính xe, làn gió lành lạnh từ ngoài thoáng cái ùa . Tần Dư Kiều đầu Lục Nguyên Đông, : "Cám ơn."

Lục Nguyên Đông mỉm , an ủi: "Đừng lo, lẽ chuyện gì ."

Tần Dư Kiều gật đầu.

Ngoài mặt, Lục Nguyên Đông cũng cố gắng tỏ vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng cảm thấy chút kỳ quái. Dư Kiều là một cô gái tinh tế như , ngay cả việc mở cửa sổ, cô cũng hiểu sang cám ơn , thế thể một tin nhắn của thằng nhóc lừa đây?

Trong đầu cứ suy nghĩ vấn đề mãi, đó dần dần chút thoải mái.

Khi Lục Hi Duệ tắm xong liên tục nhảy mũi hai cái, nhớ đây dì giúp việc từng , nếu nhảy mũi một cái tức là đang nhớ , còn hai cái thì mắng .

Lục Hi Duệ xoa xoa chiếc mũi nho nhỏ của , chút vui

***

Về phần bệnh nhân họ Lục, đầu têu của rắc rối, vẫn còn đang chằm chằm màn hình điện thoại tin nhắn của Tần Dư Kiều: "Nghiêm trọng ?", thầm nghĩ nên trả lời "Vâng" , nhưng thấy như thế thật quá ấu trĩ, nên vứt điện thoại lên đầu giường, trùm chăn kín . Có điều nóng sốt thỏa mãn ở mặt nào đó mà cơ thể chút , tóm là tâm trạng chút bất an, khó ngủ.

Điều Lục Cảnh Diệu nhớ lúc Hi Duệ mới tròn một tuổi, đêm nào thằng nhóc cũng gào chịu ngủ, ban đêm mà cứ như ban ngày, khi đó, gần như mỗi đêm Lục Cảnh Diệu đều tâm trạng thế , đó, rốt cuộc tức nước vỡ bờ, chỉ còn cách đùng đùng nổi giận, sang phòng bé ở ngay bên cạnh mà. . . dỗ cho bé ngủ.

Sau khi bé chìm giấc ngủ say, cơn giận của cũng tan biến còn, đó là một chút u ám, một chút vui và đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-22.html.]

Lục Cảnh Diệu trong chăn trằn trọc suy nghĩ, cũng bởi vì suy nghĩ mà nhớ đến một chuyện vui trong quá khứ, tính khí nóng nảy thoáng cái bùng nổ, nhưng tìm cái gì để trút nên cơn tức cứ như sắp nổ tung đến nơi. Anh bực trần nhà, cảm thấy cái đúng, cái cũng , rốt cuộc đổ tại chiếc giường của quá lớn, lớn còn đặt sai vị trí. Thậm chí đến chiếc đệm đang , chiếc gối đang kê cũng thoát nạn, nào là đệm mềm quá, gối gì mà cao thế, trần nhà vuông vức. . . mỗi thứ cái gì cũng .

Sau đó, ngay lúc Lục Cảnh Diệu nghĩ đến chuyện sáng dậy sẽ đổi giường như thế nào, thì loáng thoáng thấy tiếng chuông cửa vang lên từ lầu. Rốt cuộc cũng xui xẻo tự mò đến để trút giận. Lục Cảnh Diệu dậy khoác áo ngủ , bước cửa sổ xem nào rảnh rỗi đến tìm giờ .

Tiếp đó, Lục Cảnh Diệu thấy bên ngoài cửa nhà , là hai , môt nam một nữ, ai khác chính là Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông. . .

***

Nhà của Lục Cảnh Diệu ở khu vực chính giữa hoa viên, trung tâm của thành phố S. Từ quảng trường thêm chừng 200m về hướng Đông là đến con đường khu vực nhà Lục Cảnh Diệu. Xe của Lục Nguyên Đông bon bon chạy trong màn đêm, băng qua mấy tòa bách hóa, đến một hồ nước nhân tạo, rẽ bãi đỗ xe bên ngoài bảy tám biệt thự nhỏ ngay phía hồ nước nhân tạo , đầu với Tần Dư Kiều: "Đây là nhà của Hi Duệ."

Khi Lục Nguyên Đông đến cửa nhà Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy chút kỳ lạ, hai ngủ sớm thế, lẽ là bệnh thật ?

Còn về phần Tần Dư Kiều, tâm trạng lo lắng bồn chồn xen lẫn , thể là cực kỳ phức tạp. Đồng thời cô cũng thấy nhiều chuyện quá, cô và Lục Cảnh Diệu thiết gì ? Chẳng may thấy cô bỗng dưng ân cần xem cô là thì ?

Lục Cảnh Diệu thấy hai đang nhấn chuông cửa, liền sang chiếc điện thoại đặt lên đầu giường bao lâu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy . vì lòng chút sốt ruột, và ngượng ngùng, cổ họng giống như bốc cháy, Lục Cảnh Diệu ho khan dữ dội.

Thời gian cấp bách, kịp quần áo chuẩn gì nữa, chỉ thể buộc áo ngủ bước khỏi phòng.

***

Tiếng chuông cửa vang lên ngừng thế mà chẳng thấy ai mở cửa, khiến hai bên ngoài càng thêm lo lắng, ngay cả Lục Nguyên Đông ban đầu vốn tin chắc chẳng chuyện gì, mà lúc cũng bắt đầu cảm thấy yên, thế nên càng nhấn mạnh chuông cửa.

Người giúp việc ngủ lầu vội vàng quần áo chỉnh tề chạy mở cửa, miệng ngừng : "Đến đây, đến đây."

Kết quả khi cửa bật mở liền trông thấy Lục Nguyên Đông, cháu đích tôn nhà họ Lục và một cô gái lạ mặt, cô giật : "Cậu Nguyên Đông, tìm Lục chuyện gì ?"

"Chú ? Nghe chú bệnh?", Lục Nguyên Đông kéo Tần Dư Kiều nhà, quanh khắp nơi, đang định hỏi tiếp thì thấy Lục Cảnh Diệu mặc bộ áo ngủ màu sẫm từ lầu hai bước xuống.

"Hai đến đây gì?" Lục Cảnh Diệu bình thản hỏi, giọng khàn, ánh mắt quét xuống chỗ tay Lục Nguyên Đông đang nắm lấy tay Tần Dư Kiều, giọng điệu cố vẻ nghiêm túc n.g.ự.c ho khan một trận.

"Cháu chú bệnh, chúng cháu lo lắng nên mới đến xem ." Lục Nguyên Đông thấy chú ho, giọng khàn, gương mặt thoáng hồn, xem bệnh thật . Lục Hi Duệ cũng lừa Tần Dư Kiều, chẳng qua chỉ thêm một chút thôi.

Lục Cảnh Diệu đúng là đang sốt, cộng thêm ánh mắt tóe lửa, nên gương mặt lúc đỏ rực cực kỳ tự nhiên.

"Nghe ai ?" Tuy gương mặt Lục Cảnh Diệu ửng hồng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh tanh chẳng tí cảm xúc nào, chẳng hề giống với đang giả vờ giả vịt.

Tần Dư Kiều , Lục Nguyên Đông đành cô trả lời: "Còn ai nữa ngoài Hi Duệ nữa."

Lục Cảnh Diệu bật , đó xuống bộ sô pha trong phòng khách, bắt chéo chân cực kỳ tự nhiên, đó chỉ về phía ghế sô pha đối diện, với Tần Dư Kiều: "Tần tiểu thư, mời ."

Tần Dư Kiều kéo Lục Nguyên Đông cùng xuống, lòng cô bắt đầu hối hận vì việc phần quá kích động của .

Bạn cần đăng nhập để bình luận