Lúc Lục Cảnh Diệu trở , chỗ cạnh Tần Dư Kiều của ban nãy Dương Nhân Nhân chiếm lấy, mà trông Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân lúc , thiết như con một nhà.
Lục Cảnh Diệu dời tầm mắt, Tần Dư Kiều vốn chẳng thông minh gì lắm, nhưng bình thường cũng chút khôn vặt, điều hôm nay cô đúng là quá dại dột, chẳng hiểu cùng Dương Nhân Nhân đến những chỗ thế , còn tham dự cái cuộc họp của hội phụ nữ nữa chứ? Muốn phụ nữ đến điên luôn ?
Lục Cảnh Diệu từ tốn bước đến chỗ bàn mạt chược, phía là Lục Gia Anh với vẻ mặt rối rắm.
"Chơi thế nào? Thắng thua." Lục Cảnh Diệu hỏi.
Tần Dư Kiều giật , một lúc mới kịp phản ứng, cô cảm thấy , đáp: "Thua một chút."
Sau khi Lục Cảnh Diệu , Tần Dư Kiều thua liền hai bàn, nhưng cũng nhờ bàn đầu tiên thắng hơn mười ngàn, nên giờ thua một chút cũng ảnh hưởng gì lắm. Cộng thêm Dương Nhân Nhân chơi mạt chược cũng tệ, ván thứ hai nhờ bà hướng dẫn, ván thứ ba thiếu một con Tam Đồng, tính cô chỉ thua một chút mà thôi.
Lục Cảnh Diệu vô cùng khinh thường hai chữ "một chút" mà Tần Dư Kiều , bất ngờ về phía phụ nữ đối diện , : "Mọi tiếp tục chơi , em về ."
"Về sớm thế." Lục Gia Mẫn , "Thắng tiền là đòi về ?"
"Ban nãy thua thì tính cho em, thắng thì Tần tiểu thư nhận , em nào phần gì ." Lục Cảnh Diệu dừng một chút, giọng điệu giảm bớt phần cợt, nghiêm túc : "Hết cách, ở nhà còn con nhỏ, em chút lo lắng."
Tần Dư Kiều nghĩ: Lục Cảnh Diệu vẻ là một cha trách nhiệm, đúng lúc , Lục Cảnh Diệu về phía cô: "Tần tiểu thư về bây giờ luôn ? Vừa cũng tiện đường, thể đưa cô về."
Quả thật Tần Dư Kiều về, nhưng cô theo Dương Nhân Nhân đến đây, thể về cùng Lục Cảnh Diệu.
Dương Nhân Nhân : "Để lát nữa chị bảo tài xế đưa Kiều Kiều về."
"Tài xế?" Lục Cảnh Diệu bỗng dừng một chút. "Là tiểu Trương ?"
"Ừ." Dương Nhân Nhân đáp, hỏi: "Có chuyện gì Cảnh Diệu?"
Lục Cảnh Diệu Dương Nhân Nhân với vẻ mặt :
"Chị hai, ngại quá, ban nãy bạn em gọi em hỏi mượn xe, em bảo tiểu Trương đem xe cho ."
"Vậy ?" Dương Nhân Nhân cũng nghi ngờ tính xác thức trong lời Lục Cảnh Diệu , bà suy nghĩ xem nên hỏi mượn xe Lục Gia Anh
thì bỗng nhiên Lục Gia Anh lên tiếng: "Thế , để lão lục đưa Tần tiểu thư về, chị hai hôm nay ở chơi với bọn em , Tần tiểu thư giống chúng , ngày mai còn nữa."
"Em cũng đúng." Dương Nhân Nhân cũng tiếp tục nhận gì khác lạ trong lời của Lục Gia Anh, bà Tần Dư Kiều như hỏi ý của cô.
Tần Dư Kiều suy nghĩ một lát, : "Cháu xin phép về ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-34.html.]
"Ừ." Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, với Lục Cảnh Diệu, :"Lão Lục, phiền em ."
Lục Cảnh Diệu vẻ như chuyện gì lớn lao: "Đi thôi."
***
Hôm nay Lục Cảnh Diệu tự lái xe đến, khi hai đến cửa trông thấy chiếc xe Cayenne của . Tần Dư Kiều cũng đầu về bằng xe của Lục Cảnh Diệu, cộng thêm cảm giác tự do thoải mái khi thoát ngoài, cô Lục Cảnh Diệu mỉm : "Cảm ơn ."
Cái mà lực sát thương nhất với Lục Cảnh Diệu chính là nụ tươi tắn như thế của Tần Dư Kiều, nụ của sự trong trẻo và phóng khoáng.
Cô lúc nào cũng thoải mái như thế, đẩy hết rắc rối và khó khăn cho , lạnh lùng : "Tần tiểu thư, mời lên xe."
Tần Dư Kiều chút hiểu nổi tính tình đổi thất thường đến mức kỳ lạ của Lục Cảnh Diệu, cô , mở cửa, bước lên xe.
Tuy Lục Cảnh Diệu chút kỳ lạ, nhưng lái xe cũng tệ, kỹ thuật điều khiển xe lẫn khống chế tốc độ đều vô cùng thành thạo. Có điều, khí trong xe phần buồn tẻ, Tần Dư Kiều kiềm mà tìm đề tài chuyện: "Lục tiêu sinh chơi mạt chược cũng tệ nha."
"Ừm." Sau đó im lặng.
Tần Dư Kiều sờ mũi , đầu .
Ước chừng một phút , rốt cuộc Lục Cảnh Diệu cũng chịu , tự tìm một chủ đề gợi chuyện: "Ban nãy thoải mái gọi Lụ thiếu ? Sao giờ thành Lục ? Tần tiểu thư đúng là nóng lạnh thất thường, khi nhiệt tình lúc lạnh nhạt, nên trả lời như thế nào đây?"
Cô nhiệt tình với lúc nào thế? Rồi lạnh nhạt ngay lập tức? Lại còn trả lời thế nào? Tần Dư Kiều nghiêng đầu Lục Cảnh Diệu, : "Nếu Lục thích gọi là Lục thiếu thì cứ thẳng." Tần Dư Kiều nhấn mạnh hai chữ "Lục thiếu".
Gương mặt Lục Cảnh Diệu ẩn hiện trong ánh sáng u tối, rõ ràng, bỗng nhiên bật : " đùa chút thôi mà, với thấy Tần tiểu thư lúc thì Lục thiếu, khi thì Lục , còn cả ba Lục nữa, cô thấy phiền nhưng thấy mệt cô."
Nghe Lục Cảnh Diệu thế, Tần Dư Kiều thực cảm thấy phản ứng của phần quá khích, trong lúc cô còn đang sững sờ, Lục Cảnh Diệu tiếp: "Ban nãy chị Hai Tần tiểu thư bao nhiêu tuổi nhỉ? 26 27? Thật cũng chỉ hơn cô vài tuổi, cô gọi là Cảnh Diệu, cũng gọi tên cô, khi chúng sẽ thành một nhà, đừng khách sáo như thế.
Khi Lục Cảnh Diệu đến chỗ "trở thành một nhà", cố tình dừng mốt chút, điều, Tần Dư Kiều câu chỉ nghĩ lẽ ý của Lục Cảnh Diệu là thể cô sẽ gả cho Lục Nguyên Đông.
Vừa nghĩ đến Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều nhớ Lục Nguyên Đông vẫn trả lời tin nhắn của cô, cô lo lát nữa Lục Nguyên Đông thấy tin nhắn chạy đến nhà mợ Hai đón cô thì phiền thêm, nên lấy điện thoại định gọi báo cho Lục Nguyên Đông.
"Gọi cho ai thế?" Lục Cảnh Diệu .
Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Hi Duệ tò mò hỏi nhiều chắc chắn là di truyền từ Lục Cảnh Diệu, vì mối quan hệ với Lục Hi Duệ nên Tần Dư Kiều vẫn từ tốn đáp: " gọi cho Nguyên Đông báo với là về ."
Tần Dư Kiều đôi lúc thành thật một cách quá mức, vì cô suy nghĩ nhiều nên , điều, câu trả lời tai Lục Cảnh Diệu giống như ý nghĩa ban đầu của nó nữa.
Lục Cảnh Diệu mỉm , mở cửa kính cho gió lùa : "Đến cả việc khỏi nhà cũng báo cáo ? Hi Duệ khi còn nhân quyền hơn cả cô."