Tần Dư Kiều thở dài: "Vâng, con ."
Sáng thứ hai, Tần Dư Kiều chạy bộ trở về liền nhận điện thoại của Lục Nguyên Đông, cẩn thận dặn dò cô tối nay đừng quên buổi biểu diễn nhạc hòa tấu Piano.
Tần Dư Kiều tựa tủ quần áo : "Yên tâm , quên ."
***
Tần Dư Kiều thật ngờ Lục Nguyên Đông sẽ dẫn theo một bé hòa nhạc cùng cô. Cậu bé mà Lục Nguyên Đông dẫn đến trông đáng yêu, bước xuống xe tươi lễ phép chào cô: "Chào chị."
Lòng cô mềm nhũn ngay lập tức, cô nhớ chuyến bay về nước , một cô gái chừng hai mươi tuổi gọi cô bằng dì, đến khi cô đầu mới một tiếng "Sorry".
Lục Nguyên Đông đến cạnh bé giới thiệu: "Đây là con của chú , gần đầy bắt đầu học đàn Piano, nên tiện đường dẫn theo để nó học hỏi thêm." Anh xong, bé bỗng ngẩng đầu, hỏi: "Em phiền hai ?"
Tần Dư Kiều khẽ , đó hiểu tại cô cúi ngang tầm với chiều cao của : "Em tên là gì?"
Lục Hi Duệ đưa tay : "Em tên là Lục Hi Duệ, Hi của hi vọng, Duệ của duệ trí (cơ trí), vui quen chị."
Tần Dư Kiều cũng đưa tay : "Tần Dư Kiều, chị cũng vinh dự và may mắn khi quen một bé trai như em."
Tiểu Hi Duệ đỏ mặt cúi đầu.
Lục Nguyên Đông khẽ ho một tiếng, nới với Tần Dư Kiều: "Chúng thôi."
Lục Hi Duệ vốn ở ghế cạnh tài xế nhưng khi lên xe chủ động lui về vị trí phía , Lục Nguyên Đông mở cửa mời Tần Dư Kiều lên xe: "Dư Kiều, lên xe nào."
Lục Nguyên Đông gọi cô một tiếng Dư Kiều thật dễ dàng, cô cũng phối hợp gọi một tiếng Nguyên Đông: "Không cần khách sáo, Nguyên Đông."
Lục Nguyên Đông phụt , đó hớn hở ngắm Tần Dư Kiều, đến độ mê .
Có một ít trẻ em thông minh, lực quan sát của những đứa trẻ đó . Đối với những quen, trừ quan sát vẻ ngoài, chúng còn dựa một vài câu mà "kiểm tra" họ: ví như họ thiện , nhẫn nại , dí dỏm ? Họ nhanh trí đủ để bản chúng khâm phục ?
Dọc đường , Lục Hi Duệ liên tục hỏi Tần Dư Kiều mấy vấn đề, Tần Dư Kiều vui vẻ trò chuyện với bé, mà giọng điệu chuyện thiết như bạn bè ngang hàng, dạng lớn đối với trẻ em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-7.html.]
Khi đến nơi. Hi Duệ gọi cô là chị Dư Kiều một cách vô cùng thiết, miệng lưỡi của khá ngọt, cái ngọt tự nhiên như cố tình lấy lòng. Qua cuộc chuyện ban nãy, Tần Dư Kiều phát hiện Lục Hi Duệ nhiều, mà lối suy nghĩ cũng khá phóng khoáng. Khi nó chuyện với cô, nếu gì bất ngờ cũng lộ rõ mặt, bé cũng lý lẽ của riêng , đây là chuyện mà bất kỳ trẻ em nào cũng .
Buổi hòa nhạc diễn tại trung tâm văn hóa thể thao của thành phố S, trung tâm mới khánh thành hai năm . Đây là đầu tiên Tần Dư Kiều đến nơi , điều, cô từng một chuyện về nó. Nghe một vị cán bộ của tỉnh khi phụ trách xây dựng tòa nhà cắt chức.
Tần Dư Kiều quá hứng thú với nhạc hòa tấu, điều mấy năm nay, tính tình của cô rèn luyện nhiều, im lặng lắng một buổi hòa nhạc là chuyện quá khó, nên khi Lục Nguyên Đông nghiêng đầu Tần Dư Kiều, thấy cô vẻ khó chịu mà còn im lặng lắng .
Cảm nhận bên cạnh đang , Tần Dư Kiều đầu Lục Nguyên Đông, còn nháy mắt, ý như : Công tử Lục, chuyện gì ?
Lục Nguyên Đông sững , đó chuyển sự chú ý về phía nghệ sĩ piano đang trình diễn sân khấu.
Tần Dư Kiều chợt nhớ đến đây ép luyện đàn cả ngày, nghiêng đầu Lục Hi Duệ bên cạnh Lục Nguyên Đông, bé rõ ràng đang nhíu mày, dáng vẻ như gặp kẻ thù sâu nặng của .
***
Khi ba rời khỏi trung tâm văn hóa là chín giờ rưỡi, Lục Hi Duệ nắm một tay nắm tay Lục Nguyên Đông, tay còn xoa xoa hà cho ấm , Lục Nguyên Đông dáng trai, cuối bế Hi Duệ lên, để bé gục vai của mà ngủ.
Gần đây thời tiết trở lạnh, nhiệt độ bên trong nhà chênh lệch với bên ngoài khá nhiều, tay chân của Tần Dư Kiều cũng bắt đầu tê cứng, thường bảo béo sợ lạnh, nhưng dường như cô là một ngoại lệ, mũi của cô chỉ cần tiếp xúc với gió lạnh đỏ bừng lên .
lúc , từ đỉnh đầu cô vang lên một giọng : "Đừng cử động", Tần Dư Kiều ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt tươi của Lục Nguyên Đông, đó cả cứng đờ, so với vẻ mặt cứng đờ của cô, trong lòng muôn nghìn cảm xúc.
Lục Ng
uyên Đông rút khăn tay đưa cho cô lau nước mũi, : "Sao cô giống Duệ Duệ thế, mũi cứ gặp khí lạnh là mất cảm giác." Cách chuyện với cô thật thiết, giống như đang trò chuyện với con gái yêu .
Lục Hi Duệ đang tựa vai Lục Nguyên Đông, tuy cũng nhắc đến nhưng còn phản ứng gì nữa.
" mới cảm…" Cô hết câu thì hai tai đỏ ửng, Tần Dư Kiều hổ ngẩng đầu trừng mắt Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông nghĩ thế, lấy khăn lau nước mũi cho cô vứt thùng rác ven đường, lúc Tần Dư Kiều mới thấy rõ tay của Lục Nguyên Đông, trắng nõn, mười ngón tay thon dài, lực.
Kế đó, bỗng nhiên cô nhớ đến giấc mơ ban sáng, nếu tích tắc đó chỉ tai cô đỏ ửng thì bây giờ cả đều đỏ bừng lên, cô mấp máy môi định lên tiếng gì đó để che giấu cảm xúc hổ của , nhưng thôi.
Từ đến nay, cô từng biểu hiện đành cam chịu như thế , dù là với mối tình đầu của , Giang Hoa.