Lục Nguyên Đông vẫn mỉm như , xuống cạnh Tần Dư Kiều, lên tiếng giải thích: "Chuyện là thế , chú bệnh ? Thằng nhóc Hi Duệ chắc là lo lắng quá nên mới gửi tin nhắn cho bọn cháu, bọn cháu cũng sốt ruột nên mới đến đây xem tình hình thế nào."
"À, là ?". Lục Cảnh Diệu ho khan hai tiếng, "Để hai vất vả thế , nhất là Tần tiểu thư, thật sự ngại quá, gần đây cô bận gì chứ?'
"Tàm tạm." Tần Dư Kiều bưng tách nước lên, "Anh chứ?"
"Bệnh xoàng thôi." Lục Cảnh Diệu uống một hớp nước, từ tốn : "Chỉ là một già cô đơn sống chung với trẻ nhỏ ai chăm sóc, dù xảy chuyện gì ? Đâu ai cũng lòng như Tần tiểu thư đây."
". . ." Quả nhiên bụng lúc nào cũng . Tần Dư Kiều đổi đề tài: "Hi Duệ ?"
Lục Cảnh Diệu đặt tách nước xuống, đáp ngay cần suy nghĩ: "Ngủ ."
***
Lục Hi Duệ dĩ nhiên vẫn ngủ, ban nãy trùm chăn truyện nên thấy tiếng chuông cửa. Có điều khi ba đóng cửa , bé tập trung lắng động tĩnh, đó liền thấy giọng của chị Dư Kiều.
Cậu bé vui mừng bật dậy bò xuống giường, nhưng mà mang dép lê chạy đến mở cửa thì. . . cửa mở .
lúc , con Cầu Cầu đang ngủ ngon lành tấm thảm lông bỗng nhiên chạy đến cạnh Hi Duệ, đó lăn một vòng qua cái lỗ nhỏ cửa, chạy ngoài.
Trên cánh cửa phòng Hi Duệ một cái cửa nhỏ hình tròn, là đường riêng cho Cầu Cầu.
Lục Hi Duệ hì hì, quỳ xuống, hai tay chống đất, đưa đầu qua cái cửa nhỏ, từ từ trườn ngoài.
***
Lúc ở lầu, Lục Nguyên Đông đang cố gắng khuyên Lục Cảnh Diệu đến bệnh viện kiểm tra, đó gọi cô giúp việc đem nhiệt kế đến, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, : "Cơ thể chú thế nào, bản chú rõ nhất, chuyện gì ."
"Chú , chú cứ như một đứa trẻ thế." Lục Nguyên Đông dậy, nhận lấy nhiệt kế từ tay cô giúp việc, đó đưa cho Lục Cảnh Diệu, : "Thế nên cháu bảo trong nhà thể thiếu phụ nữ, sinh bệnh thế lấy ai mà chăm sóc. . .'
Lục Cảnh Diệu đáp, nhưng lòng hề thấy buồn .
lúc , từ cầu thang vang lên tiếng reo vui mừng: "Chị Dư Kiều." Tần Dư Kiều đầu liền thấy một bé và một con ch.ó cùng từ cầu thang chạy xuống.
Lục Cảnh Diệu cũng đầu , nhưng đó liền lấy tay che trán, xoa xoa huyệt thái dương.
Tần Dư Kiều trông thấy Lục Hi Duệ cũng vô cùng vui vẻ: "Duệ Duệ, dậy ?"
Lục Hi Duệ gật đầu, trông thấy Tần Dư Kiều liền hỏi: "Chị Dư Kiều, chị đến thăm em ?"
Tần Dư Kiều mỉm , đang định trả lời thì Lục Cảnh Diệu lên tiếng xen : "Hi Duệ, ngủ mà mặc ít như thế sợ cảm lạnh ?"
Lục Hi Duệ ba , đó đầu bỗng ai vỗ nhẹ, là Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông : "Thằng nhóc thật hiếu thảo, cha khỏe liền gửi tin nhắn thông báo cho lớn, đáng khen ngợi, điều báo thì báo cho , đừng gửi cho chị Dư Kiều, chị sẽ lo đấy."
Lục Hi Duệ: ". . ."
Lục Cảnh Diệu chêm thêm một câu: "Biết ?"
Lục Hi Duệ gì nữa, chỉ cúi đầu.
"Khụ, khụ, khụ. . ." Lục Cảnh Diệu ho khan dữ dội, giả, vì lòng đang hồi hộp, cộng thêm cơn sốt khiến lồng n.g.ự.c đau đớn vô cùng.
Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ cúi đầu, cứ tưởng bé sợ cha mắng nên đưa tay xoa đầu bé: "Duệ Duệ, em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-23.html.]
"Hi Duệ." Giọng của Lục Cảnh Diệu vang lên.
Sau đó, rốt cuộc Lục Hi Duệ cũng ngẩng đầu lên Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, em xin chị lo lắng."
Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng thể thở phào nhẹ nhõm, tay sờ nhiệt kế, Lục Nguyên Đông kiềm mà nhắc nhở: "Chú , suy nghĩ gì nữa? Có cháu và Dư Kiều ở đây, nếu bệnh nghiêm trọng thì cùng đến bệnh viện xem thế nào."
"Đỡ hơn nhiều , lát nữa sẽ thôi." Lục Cảnh Diệu dựa ghế sô pha, Lục Nguyên Đông : "Nguyên Đông, cũng còn sớm nữa, con đưa Tần tiểu thư về , hôm nào rỗi sẽ dẫn Hi Duệ đến thăm nhà họ Bạch một chuyến."
Tần Dư Kiều: "Không cần cần, đừng khách sáo."
Lục Nguyên Đông cũng đùa: "Không cần chú, nếu cảm ơn thì để cháu chú."
Lục Cảnh Diệu vẫn cực kỳ cố chấp: "Không khách sáo, là chuyện nên ."
Lục Hi Duệ quyến luyến chào tạm biệt Dư Kiều, khi Tần Dư Kiều về kiềm mà bế bé lên, gương mặt Lục Hi Duệ vì hổ mà đỏ bừng: "Chị đừng quên cuộc hẹn hôm Chủ Nhật của chúng đó."
Tần Dư Kiều mỉm , gật đầu.
Sau đó, Lục Hi Duệ vô tình cố ý mà sang Lục Cảnh Diệu một cái, giống như thể hiện mặt Tần Dư Kiều: "Em sẽ chăm sóc cha em thật ."
Lục Nguyên Đông bên cạnh thấy thật ngứa mắt, kéo Lục Hi Duệ xuống, : "Tạm biệt."
***
Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông về, Lục Cảnh Diệu cũng suy nghĩ nhiều, chỉ yên một chỗ mà đo nhiệt độ.
Lục Hi Duệ bước đến cạnh , trừng mắt với giọng trách móc: "Tin nhắn là cha gửi?"
Lục Cảnh Diệu: "Không con mới nhận là con gửi ?"
Lục Hi Duệ tức giận phùng má, xuống cạnh cha , chống cằm, lầu bầu : "Nếu con nhận, chị Dư Kiều nhất định sẽ ấn tượng với cha, con là con của cha, chắc chắn sẽ cha liên lụy."
Lục Cảnh Diệu: ". . ."
Lục Hi Duệ vẻ thực sự tức giận: ". . . Cha, cha lừa chị Dư Kiều?"
Lục Hi Duệ vốn thông minh nhanh nhạy, thế mà cũng giải thích chuyện cha lừa chị Dư Kiều? Càng thể hiểu vì cớ gì cha thế.
Lục Cảnh Diệu cũng trả lời câu hỏi của con , lấy chiếc nhiệt kế , kết quả: 37,5 độ.
Thế quái nào 37,5 độ? Lục Cảnh Diệu bực đặt nhiệt kế xuống bàn , đó con trai , từ từ : "Con chị Dư Kiều sẽ trở thành của con, là chị dâu, vợ của họ đây hả?"
***
Sau khi Lục Nguyên Đông đưa Tần Dư Kiều về nhà, liền nhận điện thoại của Giang Nam: "Này, mấy ngày đây chơi, đừng yêu thật nhé?"
Lục Nguyên Đông đáp: "Mình lừa gì?"
"Đừng là yêu đương với cái bà mập đấy?" Giọng của Giang Nam lộ rõ vẻ thể nào tin nổi, to : "Đừng chơi trò kim ốc tàng kiều* nữa, định chừng nào cho bọn gặp mặt đây?
(*) Nhà vàng cất giấu
Lục Nguyên Đông một tay cầm điện thoại, một tay điều khiển xe, mấy câu của Giang Nam càng lúc càng bực , đang lúc định cúp máy thì bỗng vang lên một tiếng hét to. Lục Nguyên Đông vội vàng đạp thắng xe, mở cửa bước xuống, đầu xe của lúc một chiếc xe đạp ngã sõng soài mặt đất, bên cạnh là một cô gái, khi cô gái thấy liền mắng: "Đồ c.h.ế.t tiệt."