Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Chương 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời nay, học sinh tiểu học điện thoại di động là chuyện bình thường. Tuy rằng, nội quy nhà trường quy định học sinh mang di động đến trường, nhưng vẫn một học sinh gan to coi nội quy là khí, chẳng hạn như đến trưa ăn cơm ở căn tin, cũng gọi điện thoại cho : “Mẹ, hôm nay bữa trưa ở căn tin chẳng ngon chút nào.”

Lục Hi Duệ cũng một chiếc điện thoại, lúc nhà trẻ Lục Cảnh Diệu mua cho, : “Có việc gì thì gọi cho cha.”

Xét về mặt cơ bản, Lục Hi Duệ ít khi dùng di động, vì ở trường bé chẳng hề gây chuyện gặp rắc rối nào cả, cũng sẽ vì chuyện thức ăn ngon mà gọi điện cho cha, Lục Cảnh Diệu lúc dẫn bé tới trường khai giảng : “Con trai yếu đuối.”

Lần duy nhất bé dùng tới di động cũng chỉ để gởi một tin nhắn cho Lục Cảnh Diệu. Thầy giáo ở trường giao bài tập, yêu cầu từng học sinh tạo một niềm kinh ngạc cho cha ngày lễ của cha, ví dụ như đ.ấ.m lưng giúp cha… Lục Hi Duệ cảm thấy Lục Cảnh Diệu thích điều , nên đó bé liền lấy di động , nhắn cho cha một tin, nội dung là: “Cha ơi, chúc cha ngày mới vui vẻ.”

Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn cho con trai: “ Hôm nay là lễ gì ?”

***

Có điều chiếc điện thoại di động nay thường xuyên cho "an vị" trong ngăn kéo, cuối cùng cũng cơ hội phát huy tác dụng. Cậu bé cầm di động gõ cửa phòng sách của Lục Cảnh Diệu, đó tiếng từ bên trong vọng : “ Vào .” Lục Hi Duệ đẩy cửa .

“Cha ơi.”

Lục Cảnh Diệu đang chăm chú máy tính xách tay, ngẩng đầu lên: “ Đã xong bài tập về nhà ?”

Lục Hi Duệ gật đầu.

Hôm nay Lục Cảnh Diệu nhận tin nhắn của thầy giáo chủ nhiệm lớp Hi Duệ, nội dung là: “Xin chào các phụ học sinh. Phụ nhớ nhắc các em thành bài tập văn giao và học thuộc khổ thơ chương thứ 10. Sau đó kí tên ở cho các con, cảm ơn.”

Lục Cảnh Diệu cho con trai của thêm một cơ hội: “Làm hết thật ?”

Lục Hi Duệ mở to đôi mắt cha : “ Dạ, xong hết ạ.”

“Chương thứ 10 cũng thuộc ?" Lục Cảnh Diệu lạnh lùng nhắc nhở, đó vẻ mặt trở nên nghiêm khắc: “Lục Hi Duệ, con học thói dối từ khi nào?”

Lục Hi Duệ cha dọa cho ngây , há miệng : “ thực sự là con học thuộc ...”

Lục Cảnh Diệu hứng thú Lục Hi Duệ giải thích, vẫy tay ý bảo bé mang sách giáo khoa tới đây, đó lật đến chương thứ 10: “ Bắt đầu .”

Lục Hi Duệ: “ Con...”

Lục Cảnh Diệu: “ Không học thuộc ?”

“Cha thể đừng con , con sẽ quên hết mất.” Vẻ mặt Lục Hi Duệ chút đáng thương, Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ một tiếng, đó đưa sách giáo khoa cho Lục Hi Duệ: “Mười phút con .”

Lục Hi Duệ một gia sư riêng, tin nhắn vốn gửi đến đến di động của thầy , tự dưng gởi máy của cha?

Lục Hi Duệ rời khỏi phòng sách của Lục Cảnh Diệu, miễn cưỡng học bài, trí nhớ , chỉ học vài thể nhớ kĩ, điều nhớ nhanh mà quên cũng nhanh.

***

Lục Hi Duệ làu làu xong chương thứ 10 cho Lục Cảnh Diệu , con thuộc xong mới thu vẻ mặt nghiêm khắc ban nãy, đó cầm bút bắt đầu kí tên.

“Ở là chữ kí của thầy giáo.” Lục Hi Duệ ở bên cạnh lí nhí lên tiếng, chỉ tay ô trống ở bài văn: “ Cha kí tên ở đây mới đúng.”

“Thật là lắm rắc rối.” Lục Cảnh Diệu ngước mắt con trai. là tai họa mà, bây giờ kí nhầm ô, còn cả ba chữ Lục Cảnh Diệu rồng bay phượng múa ở đó nữa.

Lục Hi Duệ chút hài lòng khi cha đưa trả quyển vở mĩ như ban đầu, đó đóng vở : “Cha, cha cho con điện thoại của chị Dư Kiều đu. Con dùng di động của chính gọi điện cho chị .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-18.html.]

Lục Cảnh Diệu vờ như thấy lời của Lục Hi Duệ, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.

Lục Hi Duệ tưởng cha thấy , một nữa, Lục Cảnh Diệu từ từ ngẩng đầu lên hỏi: “Di động của con .”

Lục Hi Duệ : “ Ở trong túi ạ.”

Lục Cảnh Diệu vẫy tay với Lục Hi Duệ.

Lục Hi Duệ chần chừ một lúc đó mới đưa điện thoại của cho Lục Cảnh Diệu, bé nghĩ rằng lẽ cha sẽ kiểm tra xem chơi game linh tinh , kết quả Lục Cảnh Diệu cầm điện thoại của bé ném ngăn kéo: "Thầy chủ nhiệm của con , học sinh tiểu học dùng di động, bây giờ cha con quản lí nó.”

Ngay lập tức, cả thế giới của Lục Hi Duệ phủ đầy màu đen: “Con mang tới trường học mà.”

Lục Cảnh Diệu cúi đầu việc: “ Ở trường ở nhà đều như , thầy giáo với con ?”

Lục Hi Duệ vốn ít khi trái lời cha, cho dù phản đối với quyết định của cha cũng chỉ là bộc lộ bản tính bướng bỉnh con trẻ. Giống như lúc , lên tiếng phản đối ý kiến của Lục Cảnh Diệu, nhưng dù đuổi thế nào bé cũng rời . Cứ đó, cúi gằm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng lên tiếng chuyện, đóng chặt miệng , giống như một con sư tử nhỏ đang rít gào, đỏ mặt vì tức giận. Lục Hi Duệ kiềm chế tiếng gào rít của , cho nó phát tiết ngoài.

Lục Cảnh Diệu cũng để ý tới con trai, chỉ tiếp tục xem sổ sách, trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy.

Rốt cuộc khi xem xong sổ sách, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, đành xuống nước nhượng bộ: “Thế , chúng thương lượng một chút, nếu con dùng di động thể đến tìm cha.”

Tính tình của Lục Hi Duệ giống hệt bé, luôn khiến khác lùi một bước mới chịu bỏ qua.

Lục Cảnh Diệu cho con trai thời gian suy nghĩ, đó lật xem giấy tờ bàn, từ từ mở miệng: “Hi Duệ, cha chỉ cho con, di động tia phóng xạ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của con.”

Lục Hi Duệ rốt cục chịu lên tiếng: "Vâng.” Cuối cùng bé cũng đành chịu thua, nhưng vẫn cố thêm: “Cha , nếu con dùng điện thoại thể hỏi xin cha?”

Lục Cảnh Diệu gật đầu.

Một gia đình thiện, vợ chồng khi giáo dục đứa nhỏ mỗi đều đảm nhận một vai diễn trắng đen khác . Lục Cảnh Diệu cảm thấy bản như đang đóng cả hai vai , đôi khi cảm thấy lực bất tòng tâm.

Lục Hi Duê đưa tay về phía Lục Cảnh Hiệu: “Bây giờ con dùng.”

Lục Cảnh Diệu : “ Được.” Sau đó đưa di động của cho con: “Con gọi , dãy chị Dư Kiều của con cha lưu , đầu tiên.”

Lục Hi Duệ thật thích cách của Lục Cảnh Diệu: “Con thể dùng di động của ?”

“Không .” Lục Cảnh Diệu từ chối thẳng thừng, vô cùng kiên quyết.

Lục Hi Duệ trở phòng , bé còn mỗi cách dùng điện thoại của Lục Cảnh Diệu gởi tin nhắn cho chị Dư Kiều. Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ câu mở đầu: “Chị Dư Kiều, em là Duệ Duệ.”

***

Lúc tin nhắn của Lục Hi Duệ gửi đến, Tần Dư Kiều và mợ Đỗ Ngọc Trân đang bàn bạc thực đơn cho tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của Bạch Diệu. Nên cô để ý đến di động báo tin nhắn mới, đến khi cô tin nhắn thì di động Lục Cảnh Diệu tịch thu.

Tần Dư Kiều trong bồn tắm cỡ lớn trả lời tin nhắn của Lục Hi Duệ, tuy nhiên khi soạn xong cô phân vân xem nên gửi , cô giờ ngủ .

Lục Cảnh Diệu hôm nay khó ngủ, thấy thời gian vẫn còn sớm nên giường tạp chí, bỗng điện thoại reo lên, là Diêu Tiểu Ái gọi tới, Lục Cảnh Diệu màn hình điện thoại cho đến khi tối đen , Diêu Tiểu Ái gọi nữa.

Lục Cảnh Diệu thích Diêu Tiểu Ái ở chỗ, cô là một hiểu chuyện, cao thấp, cho nên ở bên cạnh cô cảm thấy mệt mỏi.

Cũng bởi lẽ là quá hiểu lòng cho nên ở với lâu, cũng chút nhàm chán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận