Đàn ông nhà họ Lục đều gien bơi lội khá , chỉ tiếc là cái gien di truyền đến đứa cháu trai Lục Hi Duệ. Tối hôm nọ, Lục Hi Duệ ở trong bồn tắm tập bơi ếch, kết quả chỉ uống thêm mấy ngụm nước mà chẳng tiến bộ thêm gì.
Sau khi Lục Hi Duệ tắm xong, bước ngoài với gương mặt đỏ bừng, Lục Cảnh Diệu thấy thế cầm lấy khăn tắm lau cho : "Mấy hôm nay liên lạc với chị Dư Kiều của con ?"
Lục Hi Duệ lắc đầu: "Dạ , điều mấy ngày thì , chị bảo hôm nào rảnh sẽ dẫn con đến vẽ tranh ở công viên."
"Thật liên lạc?" Lục Cảnh Diệu là cha bé, dĩ nhiên thể thấu tâm tư của con .
Lục Hi Duệ chột cúi đầu: "... Chị bảo ngày mai đến trường xem con đá bóng."
"Còn gì nữa ?"
"Dạ thật sự còn gì nữa." Lục Hi Duệ với vẻ chắc chắn.
"Bảo dì giúp việc sấy tóc cho con , tối nay ngủ sớm, cha ngoài chút việc." Lục Cảnh Diệu đưa chiếc khăn màu lam trả cho Lục Hi Duệ, đó lên chuẩn thì chợt nhớ một chuyện, đầu : "Gần đây cô giáo mới của con thể đến dạy, buổi tối con ở nhà sách luyện đàn ."
Lục Hi Duệ gật đầu, một động tác OK với Lục Cảnh Diệu, mặt chỉ còn thiếu mấy chữ 'Không thành vấn đề' nữa là đủ bộ.
Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, đó quần áo, đến lúc chọn cravat, trong đầu bỗng vang lên một câu: "Em thấy thắt cravat màu hồng hợp."
Lục Cảnh Diệu mím môi, đó mở ngăn kéo lấy chiếc cravat màu hồng duy nhất của .
***
Sau khi ăn cơm tối, Tần Dư Kiều Dương Nhân Nhân kéo đến tham gia cái gọi là 'cuộc gặp gỡ của các phụ nữ', địa điểm tại biệt thự nhà cô hai của Lục Nguyên Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-31.html.]
Thật , Tần Dư Kiều cũng Dương Nhân Nhân cưỡng chế kéo , dù thể hình của cô chịu thua Dương Nhân Nhân với chiều cao chỉ tầm 1m58 chứ? vì kéo tay cô là Dương Nhân Nhân, nên cô thể trốn thoát.
Cuối cùng, Tần Dư Kiều chỉ còn cách gửi tin nhắn cho Lục Nguyên Đông, nhờ đến giải cứu, mang cô ngoài.
Kết quả thật bất ngờ, một Lục Nguyên Đông bình thường trả lời tin nhắn của cô còn nhanh hơn tên lửa, nay đợi mãi mà thấy tin nhắn hồi đáp, Tần Dư Kiều dựa lưng xe, Dương Nhân Nhân tươi : "Bên ba thiếu một, Kiều Kiều nữa là chúng thể cùng chơi ."
Phụ nữ nhà họ Lục ai cũng đều nhiệt tình, nhất là cô thứ hai của Lục Nguyên Đông và Lục Hi Duệ - Lục Gia Anh. Khi Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân đến, cô hai liền dậy kéo Tần Dư Kiều xuống chỗ của , : "Dư Kiều, cô vệ sinh một chút, cháu đánh hộ cô ."
Tần Dư Kiều bỗng cảm thấy như xuống bàn chông: "Con đánh..."
"Không , thua thì Gia Anh trả." Người phụ nữ đối diện mỉm với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều gượng , cô chơi mạt chược, đúng lúc , một cô giúp việc chạy với giọng bản xứ của thành phố S: "Lão Lục đến."
Lão Lục chính là Lục Cảnh Diệu, hàng thứ sáu trong nhà họ Lục, nên giúp việc cũng theo thói quen mà gọi Lục Cảnh Diệu là lão Lục.
Khi Lục Cảnh Diệu bước , Dương Nhân Nhân kiềm mà lên tiếng: "Cảnh Diệu, hôm nay em rảnh rỗi đến đây? Hôm nay là họp mặt của hội phụ nữ, em đến đây gì?"
Lục Cảnh Diệu tươi rạng rỡ, tháo khăn choàng cổ lướt sang Tần Dư Kiều, cứ như thấy cô, đó xuống một chiếc ghế trống, : "Chị hai bảo ở đây chuyện vui, nên em đến đây góp vui thôi mà."
"Chị với em lúc nào?" Lục Cảnh Diệu dứt lời, Lục Gia Anh liền xuất hiện, cô xoa xoa hai bàn tay, : "Chị bảo em đưa Hi Duệ đến đây, chứ bảo em đến đây một ."
"Ngày mai Hi Duệ thi đấu đá bóng, nên em cho thằng nhóc ngủ sớm một chút." Lục Cảnh Diệu , khi giải thích với Lục Gia Anh xong liền về phía Tần Dư Kiều với vẻ bất ngờ: "Thật trùng hợp, ngờ gặp Tần tiểu thư ở đây."
Tần Dư Kiều ngẩng đầu Lục Cảnh Diệu, cô thực cảm thấy nụ gương mặt Lục Cảnh Diệu thật chói mắt, thậm chí còn rực rỡ hơn cả chùm đèn cao.