Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Chương 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Hi Duệ cảm thấy cha hề phù hợp với những câu như: "Lấy gương", "Cha chính là tấm gương cho con cái." Vừa , khi cha yêu cầu lễ phép, nhưng nghĩ đến thái độ của cha đối với như thế nào chứ?

mặc kệ hình tượng của cha lúc như thế nào, Lục Hi Duệ trò chuyện với chị Dư Kiều, cho nên bé rời sự chú ý khỏi trò chơi của , đó về phía Lục Cảnh Diệu: “ mà con còn điện thoại của chị Dư Kiều.”

Lục Hi Duệ là đứa trẻ nhanh nhạy, vấn đề hỏi xong ngay lập tức nghĩ cách giải quyết: “Con tìm Nguyên Đông.”

“Không cần phiền phức như .” Lục Cảnh Diệu nhàn nhạt trả lời, đưa di động của cho con trai, đó một chuỗi các dãy : 136xxxxxxxx, nhớ kỹ ?”

Trí nhớ của Lục Hi Duệ , nhanh lưu điện thoại máy, khi lưu xong gọi điện luôn mà chằm chằm dãy di động với dáng vẻ trầm tư.

Lục Cảnh Diệu liếc mắt con: “ Sao ?”

Lục Hi Duệ ngẩng đầu, tỏ cực kì nghiêm trọng mở miệng: “Con thấy ngượng.”

Lục Cảnh Diệu cố gắng tỏ kiên nhẫn, từ từ chỉ dẫn: “ Vì con thấy ngượng?”

Lục Hi Duệ giải thích: "Con mạo gọi điện thoại cho chị Dư Kiều. Có khi nào quá đường đột ?”

Nghe hai từ ‘mạo ‘ và ‘đường đột‘, Lục Cảnh Diệu ngạc nhiên, con thể vận dụng ‘Từ ngữ trung cấp‘ lảnh lót đến thế , đó giảm tốc độ lái xe, : “Con gọi điện cảm ơn là ý , lễ phép. Cha tin khi Dư Kiều nhận điện thoại của con sẽ vui vẻ, hơn nữa cha thấy chị cũng thích con, nếu tin, con cứ gọi thử .”

Lục Hi Duệ cha bảo chị Dư Kiều thích , gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng lên, điều Lục Cảnh Diệu thấy chuyện , tựa như Lục Hi Duệ cũng khi cha hai chữ ‘Dư Kiều‘ tự nhiên đến .

***

Tần Dư Kiều ngờ dãy lạ là Lục Hi Duệ gọi tới. Giọng của nhóc chút hồi hộp, cũng bởi vì hồi hộp lúng túng nên khá nhanh, nhưng mỗi câu đều phát âm rõ ràng, tròn trịa, điều lập từ mà thôi.

Tần Dư Kiều đặt di động bên tai, dường như tiếng hít thở của nhóc, thở thanh thoát, dịu dàng non nớt, mang theo thở tân xuân trong trẻo.

“Chị Dư Kiều, cảm ơn chị vẽ cho em, em thích. Cho nên em cố tình gọi điện cho chị một tiếng cảm ơn. Hy vọng chị sẽ cảm thấy đường đột, em chỉ cảm ơn chị thôi ...”

Lục Hi Duệ một hết cả câu, đó ôm tâm trạng bồn chồn chờ chị Dư Kiều trả lời.

Lục Cảnh Diệu đang lái xe thoáng sang con, đầu về phía , con trai thật là quá mất mặt.

Tần Dư Kiều cạnh cửa sổ xuống dòng xe đường, bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu hắt lên cửa kính, thời tiết hôm nay .

“Chị cũng vui khi em thích bức tranh .” Khóe miệng Tần Dư Kiều cong lên: “ bức tranh chị vẽ theo cảm hứng, chị sẽ vẽ cho em bức hơn.”

Lục Hi Duệ ngẩng đầu Lục Cảnh Diệu, đó chuyển điện thoại sang tai khác, khiến Lục Cảnh Diệu buồn .

Từ nhỏ Lục Hi Duệ thích xâm phạm chuyện riêng tư. Chẳng hạn như lúc khi còn nhà trẻ, bao giờ để giúp việc tắm rửa cho .

Đây chính là tật , Lục Hòa Thước rằng bé và cha nó giống hệt .

“ Thật ?” Lục Hi Duệ cầm di động đó nhẩm tính thời gian biểu của . Ngoại trừ những ngày học, cuối tuần còn học thêm, bé chỉ rảnh đúng buổi chiều chủ nhật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-16.html.]

“Chủ nhật tuần em rảnh, chị?.”

Tần Dư Kiều xong nhất thời hiểu ý của Lục Hi Duệ, mất một lúc cô mới hiểu . Ý rằng Lục Hi Duệ mẫu cho cô, Tần Dư Kiều bật : “ Không cần tới cũng , Duệ Duệ trai như , chị nhớ rõ.”

“ Vâng.” Lục Hi Duệ còn thêm vài câu, nhưng giọng so với lúc phần khác lạ.

Tần Dư Kiều nhận giọng khác so với lúc của Lục Hi Duệ, chẳng lẽ đứa nhỏ lấy cớ ngoài chơi nhưng cô vô tình vùi dập ý nghĩ ? Tần Dư Kiều bỗng thấy đành lòng: “ Vậy như , chủ nhật chị sẽ gọi cho em, ?.”

Lục Hi Duệ phấn khích, reo mừng trong điện thoại cúp máy.

“Nói xong ?” Lục Cảnh Diệu đặt câu hỏi.

Lục Hi Duệ gật đầu, đó trả điện thoại cho cha, cúi thấp đầu, bé dùng giọng vô cùng đắn: “Cha, chủ nhật con và chị Dư Kiều hẹn. Cho nên, cha cho con mượn chú Vương một lúc.” Chú Vương là Vương Hữu Chi, lái xe của Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu đầu tiên tỏ hào phòng, đồng ý một cách sảng khoái: “ Được.”

***

Cân nặng của Tần Dư Kiều chút đổi, cô giảm hơn 5 kg, đó là hiệu quả của việc uống thuốc giảm cân.

Nửa tháng cô giảm 5kg, khi dùng thuốc tác dụng do chơi tennis cùng Lục Nguyên Đông nên giảm cân.

Tần Dư Kiều nhíu mày gương, đối với một béo mà 75kg 70kg cũng chẳng gì là khác , chung quy vẫn là béo.

Buổi tối, Tần Dư Kiều tập yoga hơn hai tiếng. Lúc tập xong, mồ hôi đầm đìa, điện thoại để sàn bỗng sáng lên, là một dãy lạ, theo như đầu thì là thành phố G.

Tần Dư Kiều bấm nút , là giọng nữ khó truyền trới: “ Là Dư Kiều ? Mình là Trần Manh, bạn còn nhớ ?.”

Tần Dư Kiều chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Trần Manh?”

Trần Manh là bạn học của Tần Dư Kiều, cũng chỉ là bạn học mà thôi, chứ nếu là bạn bè thì còn quá sớm. Trần Manh là bạn gái mà Giang Hoa quen khi cô và chia tay.

Xác định chính là Tần Dư Kiều, Trần Manh bắt đầu chuyện, chuyện giống như cả hai từng xảy chuyện gì: “ Sao về nước liên lạc với bọn ?”

Tần Dư Kiều xin , chờ đợi Trần Manh chủ đề chính.

Kết quả là đến câu thứ hai, Trần Manh đề: “ Nghe Hứa Thực bạn béo lên nhiều lắm hả?”

Tần Dư Kiều: “ , béo lên nhiều.”

“ Sống ở nước ngoài thoải mái đến ?”

Tần Dư Kiều tủm tỉm , : “ Rất .” Trong lòng nhịn , mắng tên Hứa Thực lắm mồm .

“ Cũng , giảm béo .” Trần Manh an ủi, giọng cũng vẻ chân thành. Nói xong, lơ đãng đến chuyện của Hạ Nghiên Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận