Tần Dư Kiều cảm thấy gần đây hiểu khá nhiều chuyện xảy với bản , điều một cách tương đối thì đều thể xem là chuyện .
Ví như Trần Manh tìm cô để cùng chiến tuyến chống Hạ Nghiên Thanh, hoặc như phòng triển lãm Bromley bên Anh thông báo vị khách giá cao mua một bức tranh của cô, là gần đây nhất, tổng đài 10086 bỗng dưng gửi tin nhắn cho cô, nội dung là đại ý là cô thành công nạp 1000 tệ tài khoản điện thoại, tổng tiền trong tài khoản của cô hiện nay là 1205,6 tệ.
Đối với tiền từ trời rơi xuống , Tần Dư Kiều vắt óc suy nghĩ mãi mà nghĩ là ai, cho nên cô đoán chắc lẽ ai đó nạp nhầm, điều, cô đợi cả ngày mà chẳng thấy nạp nhầm liên lạc với cô.
Tần Dư Kiều suy nghĩ một nữa, nếu quả thật nạp tiền cho cô, thì chỉ mỗi Lục Nguyên Đông mới cái chuyện vô vị , khi cô tan sở, đường lái xe về nhà thì Lục Nguyên Đông gọi đến, Tần Dư Kiều nhân cơ hội hỏi luôn.
"Không , nạp cho em, điện thoại em còn tiền Kiều Kiều, đợi một lát gửi ngay. . . Không cần . . . Ừ cũng . . ."
Khi Lục Nguyên Đông cúp điện thoại thực chút bực tức giận, thằng ranh con nào dám cả gan rình mò đến bạn gái , đúng là quá lơ là .
từ khi nào mấy vụ lấy lòng phụ nữ chuyển từ tặng hoa, tặng kim cương sang tặng tiền điện thoại thế?
Lục Nguyên Đông nghĩ nghĩ , công nhận cách gửi tiền điện thoại thế đúng là một biện pháp tuyệt vời, càng bí ẩn thì phụ nữ càng tò mò , cuối cùng khi lộ , họ sẽ giật mà khắc sâu ấn tượng.
***
Sự thật đúng hệt như những gì Lục Nguyên Đông nghĩ, khi bí ẩn gọi điện đến cho Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều giật , thật sự giật .
Xế chiều, Lục Hi Duệ gọi điện đến: "Chị Dư Kiều, hôm nay em gửi tiền điện thoại cho chị đó, chị nhận ?"
Tần Dư Kiều suy nghĩ nát óc vẫn thể ngờ gửi tiền tài khoản điện thoại của cô là Lục Hi Duệ, cô lặng mất một lúc, cố gắng bình tĩnh, : "Hi Duệ. . . Sao. . . em gửi tiền tài khoản của chị?"
Lục Hi Duệ trộm sang cha của , đặc biệt đến đón khi tan học về, tiếp tục trò chuyện với Tần Dư Kiều, tuy đang dựa lưng ghế, hai chân rúc lên cho thoải mái, nhưng cố gắng chuyện bằng ngữ khí thật nghiêm túc: "Vì em sợ điện thoại của chị trừ phí, em sẽ tìm chị."
Lời trẻ em dù bình thường nhưng Tần Dư Kiều xong như rót mật tai, tựa như một viên kẹo đường vô cùng ngọt ngào, tuy viên kẹo cô nhét miệng nhưng cảm giác vẫn hết sức ấm áp và ngọt ngào.
. . .
Sau khi cúp máy, Lục Hi Duệ trả điện thoại cho cha , lưỡng lự : "Thực sự thể hỏi chị Dư Kiều trả lời tin nhắn của con hở cha?"
Lục Cảnh Diệu 'Uhm' một tiếng, đó một nữa nhắc câu trả lời với con trai ban nãy, giọng điệu tự nhiên hệt như đang thuyết giáo:
"Chị Dư Kiều của con trả lời tin nhắn nhất định lý do của chị , thể bận hoặc quên, cũng khi vì tắt điện thoại. Nếu vì một chuyện nhỏ mà cũng hỏi thật là một việc vô vị, lớn thường thích trẻ em nhiều, luyên thuyên mấy câu hỏi vì . Hơn nữa chuyện qua, con nhắc cũng ý nghĩa gì, với cả con cũng chị Dư Kiều của con vì chuyện mà cảm thấy ngượng ngùng đúng ?
Hai mắt Lục Hi Duệ mở to, dường như khi những lời của cha thông suốt , đó gật đầu: "Cha đúng lắm."
Lục Hi Duệ vốn là một bé hiểu lý lẽ, bất cứ chuyện gì chỉ cần phân tích điều lẽ với bé thì bản bé sẽ nhận định là đúng, là sai. Đấy cũng là lý do tại bé là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi nhưng khi ở trường từng gặp rắc rối gây chuyện thị phị, vì bé rõ cái gì thể chơi, cái gì chơi.
Lục Cảnh Diệu cũng rõ tính cách của con , đây là cũng nhờ "dạy con vô cùng bài bản".
***
Tần Dư Kiều thực sự dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của khi cúp điện thoại. Rất ngọt ngào, ấm áp, nhưng chút đau xót, một cách khoa trương là cô cảm nhận giống như rơi bể yêu, tâm trạng thực thất thường.
Lục Hi Duệ gửi tài khoản điện thoại của cô 1000 tệ, cô thể nhận tiền của bé , nhưng đem tiền trả cho Hi Duệ cũng là cách , cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy mua quà tặng bé xem là cách đáp lễ tệ.
Tần Dư Kiều Lục Hi Duệ thích gì, thế nên liền gọi cho Lục Nguyên Đông, định tham khảo ý kiến từ ông họ của bé.
Lục Nguyên Đông suy nghĩ lâu thật lâu cũng nghĩ Hi Duệ thích gì, đừng chi là bé thiếu thứ gì.
Thực lòng, Hi Duệ trừ việc thì còn thiếu gì nữa chứ? Lục Nguyên Đông sẽ đáp án cho Tần Dư Kiều .
"Thế , tối nay và em đến cửa hàng chuyên bán những thứ dành cho trẻ em, chúng từ từ chọn."
Tần Dư Kiều thoải mái đồng ý.
***
Khi về đến nhà, Lục Cảnh Diệu với Lục Hi Duệ: "Nếu sắp tới con lời, chủ nhật khi Dư Kiều đến vẽ tranh với con nhất định sẽ mang theo quà tặng."
Lục Hi Duệ: "Sao cha ? Chị Dư Kiều với cha ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-20.html.]
"Không." Lục Cảnh Diệu liếc mắt con , từ tốn : "Con nhớ kỹ điều kiện mà cha , lời."
Lục Hi Duệ tin những gì Lục Cảnh Diệu , thậm chí còn cảm thấy cha phần vô lý, nhưng vẫn gật đầu.
Bởi vì , nếu ngoan ngoãn, chị Dư Kiều sẽ càng thích hơn.
***
Cơm chiều, trong phòng nhà họ Lục, chiếc bàn hình chữ nhật bày sáu món, ba mặn, hai nhạt, một canh, bốn chiếc ghế dựa bày quanh chiếc bàn, hai đàn ông, một lớn một nhỏ.
Lục Hi Duệ cảm thấy chút kỳ lạ, hiểu gần đây cha lúc nào cũng thích ở cùng , tò mò hỏi: "Cha, gần đây cha hẹn hò gì ?"
Đôi chân mày Lục Cảnh Diệu dựng lên: "Con quan tâm?"
Lục Hi Duệ im lặng thêm tiếng nào, đúng lúc , bước phòng ăn : "Lục , cô giáo mới của Hi Duệ đến."
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Dẫn cô phòng khách ."
Cô giáo dạy kèm tại nhà của Lục Hi Duệ vốn là giáo viên của một trường tiểu học nổi tiếng tại thành phố S, là một giáo viên chuyên ngàng tâm lý giỏi, tên là Liêu Thục Mẫn. Sở dĩ Liêu Thục Mẫn nhận lời dạy Lục Hi Duệ cũng vì Lục Hòa Thước đặc biệt mời đến.
Có điều, gần đây vì chồng của Liêu Thục Mẫn bệnh viện nên cô tạm thời nghỉ dạy bé.
Thế nên, Lục Cảnh Diệu bảo thư ký của tìm giúp một gia sư, là sinh viên bình thường cũng , cần chuyên nghiệp quá, thể trò chuyện cùng Lục Hi Duệ là lắm .
Có điều, thư ký của thực hao tâm tổn trí tìm giúp một gia sư là nữ xinh .
***
Lục Hi Duệ ngẩng đầu: "Cô Liêu dạy con nữa cha?"
"Cô Liêu bận chuyện gia đình."
Lục Hi Duệ lau miệng: "Thật con cần giáo viên dạy kèm, con đồ ngốc." Trong suy nghĩ của Lục Hi Duệ, chỉ trẻ em ngu ngốc mới cần giáo viên dạy kèm tại nhà để bổ sung kiến thức.
Lục Cảnh Diệu lạnh lùng , đả kích lòng tự tin của con : "Sao con ngốc?"
Lục Hi Duệ vội giải thích, nhưng tìm mãi lý do thích hợp, đột nhiên một ý nghĩa lóe lên, : "Anh Nguyên Đông IQ quyết định bằng gien di truyền, mà gien từ cha và , nếu con thông minh, nguyên nhân cũng là tại cha đó."
Lục Cảnh Diệu hừ một tiếng, tiếp tục đả kích: "Ngại quá, IQ của con di truyền từ gien của con đấy."
Sau đó, Lục Hi Duệ thực hết đường phản kháng.
Mẹ của , Nguyên Đông bảo của là da đen, cha IQ thấp, nhưng dù như thế, vẫn gặp , rốt cuộc trông như thế nào, giọng của , còn hỏi. . . Tại cần con. . . ?
Tại Lục Hi Duệ cho rằng cần ? Đấy cũng vì một , Lục Cảnh Diệu Lục Hi Duệ hỏi đến phát cáu, : "Lục Hi Duệ, cha nhắc một cuối, nếu con nhớ con đến tìm con, nhưng cha nghĩ, tám chín phần là con cần con."
Một câu , cực kỳ đả kích lòng , cũng may Lục Hi Duệ sớm chuẩn tâm lý từ lâu .
Nhan Thư Đông cũng , thường nới rằng: Hi Duệ, những đứa bé như chúng là những đứa con ghẻ, ai cần.
***
Sau khi ăn xong, Lục Hi Duệ sự đốc thúc của cô giáo mới, bắt đầu chuẩn bài. Hai tiếng , bé bắt đầu thích cô giáo mới , nguyên nhân cũng vì nụ của cô giống với nụ của chị Dư Kiều. Lục Hi Duệ thích nụ thế , tuy Diêu Tiểu Ái cũng , nhưng Lục Hi Duệ cảm thấy nụ của cô là giả tạo.
Cô giáo mới là mà thư ký của Lục Cảnh Diệu đặc biệt tìm trong nhóm sinh viên năm 3 của đại học S, Vương Bảo Nhi. Cô là sinh viên Ngôn Ngữ Học chuyên ngành Hán Ngữ, ở trường thể xem là một trong những hoa khôi nổi tiếng, thuộc dạng điển hình thu hút nam sinh.
Lúc Vương Bảo Nhi xuống lầu gặp Lục Cảnh Diệu, lễ phép chào tạm biệt Lục Cảnh Diệu: "Chào cha Hi Duệ, về, mai đến."
"Khoan ." Lục Cảnh Diệu gọi cô .
Vương Bảo Nhi xoay : "Còn chuyện gì ?"
Lục Cảnh Diệu liếc mắt cô, : "Sau cần ngày nào cũng đến, mỗi tuần hai thứ tư và chủ nhật là , tiền lương vẫn như cũ."
Vương Bảo Nhi khẽ : "Không thành vấn đề."