Hứa Thực là một nhiều chuyện, đây là ấn tượng của Hứa Thực còn sót trong đầu Tần Dư Kiều. Cô cùng bàn với mỗi một tuần, thế mà trong một tuần đấy, bất kể chuyện gì lớn nhở miễn liên quan đến cô đều rêu rao ngoài.
Lúc Tần Dư Kiều nhỏ với Giang Hoa rằng: "Em thấy mấy mà như Hứa Thực chắc khó mà tìm vợ."
Có điều cạnh hẳn là yêu , trông cũng khá xinh .
Lại về Hứa Thực , thật lòng Tần Dư Kiều sợ đem chuyện cô phát phì hết cho các bạn học ngày xưa. Tuy chuyện cô béo lên đúng là sự thật, nhưng cô chẳng cái "sự thật" của trở thành chủ đề bàn tán của khác.
Tối hôm đó, Tần Dư Kiều trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, nước âm ấm phả cả mệt rã rời của cô. Từ trong màn nước chìa một cái chân trắng nõn, thẳng tắp, nhưng béo ục ịch, lòng khó tránh khỏi chút bực bội, đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tần Dư Kiều lười dậy máy, cố tình để tiếng chuông reo đến tắt thì thôi, nào ngờ cuộc thứ nhất dứt thì cuộc gọi kế tiếp liền đến.
Tần Dư Kiều choàng khăn bước khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại be bé còn kêu ầm ĩ nữa, cô bước đến sô pha, lấy di động lên xem lưu trữ các cuộc gọi nhỡ, hóa gọi cho cô là Lục Nguyên Đông.
Cô lau tóc ấn gọi cho , lát , bên đầu dây truyền đến tiếng hì hì của Lục Nguyên Đông: "Dư Kiều, ngày mai rảnh ?"
Lục Nguyên Đông hẹn cô cùng đánh tennis, Tần Dư Kiều suy nghĩ một lúc đồng ý.
***
Vì từ ngày về nước, ai đánh quần vợt cùng cô nên lâu Tần Dư Kiều chơi bóng, Lục Nguyên Đông nhắc đến liền tay cô ngứa ngáy yên.
Hôm , khi chuẩn rời khỏi nhà, Tần Dư Kiều còn soi trong gương, chỉnh trang quần áo, thật cô thích màu đen, nhưng béo nhất định thích nó, vì mặc nó trông sẽ gầy hơn.
Bộ quần áo thể thao sọc trắng đen cô mang về từ Anh, là hàng thủ công, áo thêu chữ Trung Quốc nữa. Tần Dư Kiều soi gương, buộc cao mái tóc, cả lập tức đầy sinh lực, cô nhéo cái má ụ thịt của , thở dài thườn thượt.
Lục Nguyên Đông đúng giờ đến nhà họ Bạch đón Tần Dư Kiều, Đỗ Ngọc Trân vô cùng vui vẻ tiễn cả hai đến tận cổng: "Hai đứa chơi vui vẻ nhé!"
Lục Nguyên Đông là một khá tự tin, nên khi trò chuyện thỉnh thoảng chút khiêm tốn, khi lên xe, Tần Tư Kiều : "Xem mợ của cô khá thích ."
Tần Dư Kiều , trả lời: "Nếu hài lòng mợ bảo xem mắt với ?"
"Cũng đúng." Lục Nguyên Đông , đổi đề tài, "Dư Kiều, bình thường cô cũng thích vận động ?"
Tần Dư Kiều nghiêng đầu, giả vờ như chút vui: "Nhìn giống thế ?"
Lục Nguyên Đông hỏi xong thật là vô tâm, nên khi Tần Dư Kiều hỏi ngược mới ý thức dường như tổn thương lòng tự tôn của cô . Anh vội vã sang định giải thích thì thấy ánh mắt cô lộ rõ ý , hóa là cố tình trêu .
Đột nhiên cảm thấy phản ứng quá, Lục Nguyên Đông ha ha đó đổi đề tài trò chuyện với Tần Dư Kiều.
Thật bình thường Lục Nguyên Đông khá ít thoải mái trò chuyện với phụ nữ như , nhưng hôm nay, gì, Tần Dư Kiều đều đưa ý kiến của , cứ thế duy trì cuộc trò chuyện đến tận hội quán tên là Kim Oản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-12.html.]
Khu vực đường quanh bờ hồ là vị trí trung tâm của hội quán, ở đây quán cà phê, phòng tập thể thao, bể bơi, sân quần vợt… tất cả đều vô cùng đầy đủ mà còn hết sức thanh nhã nữa… Tuy nhiên, đây là trọng điểm. Trọng điểm thật sự, hội quán là một trong những sản nghiệp của riêng Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông cũng ý cho Tần Dư Kiều : "Đây là nơi đầu tiên khi nghiệp đầu tư , gần đây sửa chữa một chút, lát nữa đánh bóng xong, nếu kiến nghị gì thì Kiều Kiều cứ ."
Lục Nguyên Đông tuyệt đối ý khoe của, đây chỉ là bản năng thể hiện tài năng của một đàn ông một phụ nữ, cũng giống như chim công đực xòe đuôi hấp dẫn sự chú ý của chim công cái .
Tần Dư Kiều cũng thoải mái gật đầu: "Không thành vấn đề."
***
Cậu bé Lục Hi Duệ bình thường học cái gì cũng nhanh, chỉ riêng khoản bơi lội là học , điểm rõ rành rành là do gien di truyền từ . Lục Cảnh Diệu mặc dù hài lòng về mặt bơi lội của con nhưng cũng hết cách.
Sau hai tập bơi, thấy con trai với chiếc quần bơi màu vàng, ngừng vùng vẫy cánh tay bé nhỏ mặt nước, trông cố gắng nhưng sự thật thì vẫn còn yên tại chỗ.
Lục Hi Duệ thấy ba liền vui vẻ : "Cha, cha xem tư thế của con đúng ?"
Lục Cảnh Diệu bước đến mặt con , đỡ lấy hai tay bé nhỏ định lấy chiếc phao bơi .
Sau khi nước, lá gan của Lục Hi Duệ bé nhiều, bé giữ chặt lấy chiếc phao : "Không, đừng."
Lục Cảnh Diệu nhíu mày, lấy chiếc phao bơi , đặt con trai ngang mặt nước: "Thả lỏng , đó thử bơi hai tay ."
Lục Hi Duệ sớm sợ đến run tay, nhưng trong lòng chút gì đó cam lòng, chịu thua, bé cố hết sức đập đập hai chân, kiểu bơi chó bọt nước b.ắ.n lên ngừng. Lục Cảnh Diệu trông thấy liền tối sầm mặt: "Xem con còn giỏi hơn con nhiều."
Hi Duệ mặc dù đang ở chìm trong nước nhưng tai thính vô cùng: "Cha, hóa cha thật sự con."
Lục Cảnh Diệu im lặng, đó kéo con trai bơi về mép hồ.
***
Lục Nguyên Đông ngờ Tần Dư Kiều là một cao thủ tennis, ban đầu nghĩ đánh cũng tệ nên cố ý nhường Tần Dư Kiều một chút, cuối cùng ngờ vì khinh địch mà chịu thua một ván.
Có điều, một ván Tần Dư Kiều bắt đầu chịu nổi.
Việc Lục Nguyên Đông hẹn Tần Dư Kiều chơi tennis là ý của , mà do chú nhỏ của , Lục Cảnh Diệu đề nghị vài từ chối sự giúp đỡ của , Lục Nguyên Đông chút khó hiểu: "Chi bằng để cháu dẫn Dư Kiều đế gặp ngài một ?"
"Không cần thế." Ngữ khí của Lục Cảnh Diệu chút nghiêm túc thận trọng, giống như thật lòng giúp cháu trai của điều tra đối tượng , dừng một chút, : "Hẹn cô vận động gì xem, cháu bảo cô nàng béo một chút ? Sẵn tiện giúp cô bớt một chút mỡ thừa."
"…" Lục Nguyên Đông Lục Cảnh Diệu cố ý thế, còn hỏi : "Chú, chú thật ?"
Lục Cảnh Diệu: "Tóm thì , khi đó chú cũng sẽ ghé qua một chút."