Bạch Quyên nở nụ mỉa, ngẩng đầu lên đánh giá: “ Vậy đó là lí do Giang Hoa và em chia tay?”
Tần Dư Kiều gật đầu, tiếp tục : “ Khi đó đều sĩ diện, ai cũng chịu xuống nước, cho nên mỗi một ngả.”
Tần Dư Kiều nghĩ , lúc hổ vô cùng, ai cũng lặng ở đó, phá vỡ khí tĩnh lặng là Giang Hoa. Anh đưa mắt Tần Dư Kiều đó ném bó hoa vốn định tặng cô xuống đất xông lên đ.ấ.m mặt con trai một cú, trong bữa tiệc sinh nhật đều là bạn bè của Giang Hoa, hơn nữa thêm ‘xạ lạ‘ cũng ai mặt, cho nên đám con trai mặt ở đây ai cũng xông lên đ.ấ.m đá túi bụi, bữa tiệc sinh nhật biến thành một trận ẩu đả trò.
Bạch Quyên càng càng lớn tiếng, giọng vô cùng thích thú: “ Cậu con trai ho là ai?”
Tần Dư Kiều lắc đầu: “ Em nhớ.”
Tần Dư Kiều cố ý che giấu mà đích thực cô nhỡ rõ, lúc xung quanh tối om, vả vóc dáng của cũng khá giống với Giang Hoa, chỉ khi đèn bật sáng lên nhưng nhiều ở đấy như cộng thêm cô đang hổ vì đối diện với Giang Hoa còn tâm tư mà diện mạo của xa lạ nữa, chỉ liếc qua thì gương mặt trắng nõn.
Sau cãi vã chia tay, Giang Hoa mỗi nhắc tới chuyện đều hận thể c.h.é.m vài trăm nhát d.a.o ‘con gà trắng‘ , ví dụ như: “ Tần Dư Kiều nếu và phá hỏng chuyện vui của hai , em và con gà trắng sẽ đám cưới ?”
Mà cô thì , cô chỉ thấy rằng Giang Hoa lí lẽ, đó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh với đàn ông .
Ớn lạnh chỉ là khúc nhạc dạo khi chia tay, lời thực sự hề sai.
Tần Dư Kiều với Bạch Quyên rằng cô và Giang Hoa khi chia tay đôi bên đều ai chịu nhường ai, kì thực cô vì mặt mũi của bản nên mới , thật lúc cô lùi một bước, ớn lạnh là cô còn xin , nhưng cái tên mồm rộng Hứa Thực với cô rằng Giang Hoa và Trần Manh đang ở chung với .
Cô thể xin như nào chứ? Viết thư xin ? Mua quà? Theo lí thuyết mà cũng thể thành công. Cô ở nhà Giang Hoa chờ hai tiếng, thấy Giang Hoa , cô cầm quà và dùng thái độ thành khẩn, giọng dịu dàng: “ Giang Hoa, em và Trần Manh quen là vì giận em. Chuyện là do em mà , cho nên em so đo tính toán nữa, và Trần Manh chia tay , chúng cùng bắt đầu nữa.”
Còn Giang Hoa thì ? Cho đến nay Tần Dư Kiều vẫn nhớ rõ thái độ của Giang Hoa và cái giọng đủng đỉnh đậm chất đàn ông của . Đầu tiên, liếc cô một cái, đó cầm lấy quà từ trong tay của cô, cái vẻ từ cao mà xuống, mở miệng : “ Quà nhận, coi như là quà chia tay của chúng . Về chuyện chia tay với Manh Manh, ngại quá, thích bắt cá hai tay, nếu như em đồng ý chúng sẽ tiếp tục là bạn.”
Cầu hòa thành, Tần Dư Kiều cướp quà từ tay của Giang Hoa.
Cô cầm gói quà nện của Giang Hoa: “ Anh c.h.ế.t .”
Nói xong cô xoay rời , mặc kệ Giang Hoa ở phía kêu oai oái vì đau đớn, quà mà Tần Dư Kiều tặng cho Giang Hoa là nghiên mực cô tự tay chế tác, là một cái nghiên mực cỡ lớn.
Khi đó Tần Dư Kiều cảm thấy Giang Hoa đúng là chán sống , cho nên khi chia tay cô phẫn nộ nhiều hơn là đau lòng, bây giờ ngẫm , thật lúc đó cô cũng hoành tráng, thẳng , cô và Giang Hoa là kẻ tám lạng nửa cân.
Bạch Quyên xong chuyện nhưng , ngược còn hỏi một câu nghiêm túc: “ Kiều Kiều, lí do vì mà chia tay em thấy tiếc ?.”
Tần Dư Kiều sửng sốt một lát, đó trả lời Bạch Quyên: “ Có gì mà tiếc tiếc. Lúc đó vẫn còn nhỏ, mà em và Giang Hoa đều tính như , chuyện chia tay là sớm muộn, cho nên thà sớm chia tay còn hơn. Hơn nữa, em cảm thấy giữa em và thể tình yêu, chỉ là thời con trẻ mà thôi. Nói chuyện yêu đương cũng như về gia đình của , tự nhận là thấy biển xanh dòng sông nhỏ, chứ thời niên thiếu nếm qua tình yêu là gì .”
Bạch Quyên đồng ý với lời của Tần Dư Kiều, cô cảm thấy thời trẻ là lúc tình cảm hồn nhiên nhất, kiểu tình cảm tạp chất, cũng là đáng nhớ và quý trọng nhất.
Tần Dư Kiều , Bạch Quyên thấy cô mặc thử vài bộ quần áo: “ Hôm nay hẹn ?”
Tần Dư Kiều nhớ tới cái hẹn buổi chiều với Hi Duệ, khóe miệng khẽ cong lên: “ Có hẹn với nhỏ vô cùng trai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-26.html.]
Chỉ là khi đến điểm hẹn, đằng nhỏ trai còn lớn trai theo, Lục Hi Duệ ngẩng đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dư Kiều, vội vàng giới thiệu: “ Chị Dư Kiều, đây là cha em, hai gặp qua.”
Tần Dư Kiều vươn tay: “ Chào Lục .”
Lục Cảnh Diệu nắm lấy tay của Tần Dư Kiều: “ Gọi tên là , Tần tiểu thư nửa đêm tới nhà thăm hỏi , lẽ nên mời Tần tiểu thư một bữa cơm cho lời cảm ơn.”
Tần Dư Kiều , thật cô cũng hổ, nhớ tới đại náo Ô Long đó đúng là bản suy nghĩ thấu đáo, đang định giải thích thì Lục Cảnh Diệu mở cửa xe bên ghế phụ: “ Mời.”
Tần Dư Kiều ngại, sờ sờ đầu của Lục Hi Duệ: “ ghế là .”
Lục Hi Duệ cũng lên tiếng: “ Con và chị Dư Kiều ở ghế .”
Lục Cảnh Diệu nở nụ đầy hàm ý, đóng cửa xe , đó khởi động xe thẳng tới nhà họ Lục.
Tần Dư Kiều xe của Lục Cảnh Diệu thấy hướng lái xe của cảm thấy ngạc nhiên.
Cô vốn định hẹn Lục Hi Duệ tới nhà họ Bạch để vẽ tranh, kết quả là ngoài đụng Lục Cảnh Diệu, về phần , chỉ dùng trạng thái tự nhiên mà giải thích: “ Trong nhà mấy bức tranh Hi Duệ vẽ ở trường, Tần tiểu thư thể qua đó chỉ dạy Hi Duệ một chút, về công cụ vẽ tranh, nhờ chuẩn .”
Tần Dư Kiều cầm trong tay món quà mà mấy ngày mua cho Hi Duệ, bé chằm chằm đống quà lớn nhỏ mặt, cố ý đặt câu hỏi: “Chị Dư Kiều, tay chị là gì ?”
Lúc Tần Dư Kiều mới nhớ là còn tặng quà: “ Hi Duệ, tặng cho em.”
Vẻ mặt Lục Hi Duệ sáng bừng vì vui sướng, nhận đống quà từ tay của Tần Dư Kiều: “ Tất cả đều tặng cho em ?.”
Tần Dư Kiều: “ Chị em thích gì cho nên mua mỗi thứ một ít.”
Lục Hi Duệ cúi đầu đống quà mắt, tuy rằng bên trong là gì nhưng trong lòng bé sớm nở hoa, gật đầu như con gà mổ thóc: “ Tất cả em đều thích.”
Tần Dư Kiều : “ Em còn bên trong là gì mà.”
Lục Hi Duệ chớp mắt hai cái: “ Quà chị tặng em đều thích.”
Người phía là Lục Cảnh Diệu thấy dư thừa, bỗng mở miệng: “ Hi Duệ, mau cảm ơn Tần tiểu thư.”
Tần Dư Kiều vội vàng : “ Lục cần khách sáo, thích bé Hi Duệ.”
Lục Hi Duệ càng vui mừng, bé bỗng thiết với Tần Dư Kiều: “ Cảm ơn chị, Dư Kiều.”
Người ở phía là Lục Cảnh Diệu cũng bật , đó trao đổi về vấn đề bất động sản với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều đang kiến trúc ở Tần Kí, cần hiểu về đất đai và thị trường bất động sản ở thành phố S, cho nên lúc Lục Cảnh Diệu chủ động tán gẫu về vấn đề , cô vui vẻ tham gia trao đổi, tuy rằng Lục Cảnh Diệu chỉ chuyện phiếm, nhưng thông qua đó cũng vô tình để lộ ít tin tức lợi cho cô.
Chính điểm khiến cho Lục Hi Duệ cảm thấy buồn bực, bé dựng thẳng lỗ tai lên , chỗ hiểu chỗ chẳng hiểu nổi nội dung mà Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu đang , cho nên bộ quá trình hai lớn đang trao đổi, Lục Hi Duệ ngừng hỏi vì , Tần Dư Kiều dừng để giải thích cho , Lục Cảnh Diệu khơi chủ đề mới, dọc đường khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.