Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Chương 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con chị Dư Kiều là chị dâu của con?.” Lục Cảnh Diệu lặp câu hỏi một nữa, về phía con trai Hi Duệ của chờ đáp án.

“ Con đương nhiên hi vọng chị Dư Kiều sẽ mới của con.” Lục Hi Duệ đột nhiên khẩn trương, sắc mặt trở nên thận trọng, há miệng thở dốc một hồi đó mới lên tiếng tiếp: “ con cảm thấy chị Dư Kiều và cha hợp , hơn nữa chị cũng thích cha mà.”

Sắc mặt Lục Cảnh Diệu trầm xuống, ngữ khí cũng tụt xuống âm độ: “ Vậy còn cảm thấy chị Dư Kiều của con hợp với ai, chị bạn trai ?.”

Lục Hi Duệ cha một lúc, nhét hai tay túi áo ngủ to đùng: “ Tuy rằng con chị Dư Kiều sẽ hợp với ai, nhưng con khẳng định chị thích là con.”

Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, tiếp tục so đo với con trai nữa: “ Con ngủ , ngày mai còn dậy sớm.”

Lục Hi Duệ đột nhiên xoay lên, theo Lục Cảnh Diệu, giọng vô cùng đắn: “ Thật con cũng tuổi tác của con và chị Dư Kiều chút thích hợp, nhưng những thứ còn đều hợp hết.”

Lục Cảnh Diệu trả lời câu của Hi Duệ: “ đáng tiếc, nếu như con sinh sớm một chút, lẽ sẽ còn cơ hội.”

“Nếu chị Dư Kiều sinh muộn một chút cũng là ý .” Lục Hi Duệ cứ đến chị Dư Kiều của điểm dừng, theo phía Lục Cảnh Diệu suy nghĩ của : “Không chị Dư Kiều năm nay bao tuổi, con đoán chắc cũng kém chị đến mười mấy tuổi, thì chị chờ con khá lâu ."

Lục Cảnh Diệu đột nhiên dừng ở cầu thang, cúi đầu con trai ở bên cạnh: “Lục Hi Duệ, con nên suy nghĩ nhiều quá, cha khuyên con ngày mai nên nghĩ xem nên thế nào để bài kiểm tra tháng điểm .”

Lục Hi Duệ ở phía bỗng im bặt, đến cửa phòng, sang với cha : “ Cha, cha thích chị Dư Kiều ?.”

Lục Cảnh Diệu trả lời.

Lục Hi Duệ đảo mắt chỗ khác: “ Vậy ngày mai con sẽ chuyện nhắn tin với chị Dư Kiều.”

Bởi vì trả lời, sắc mặt Lục Cảnh Diệu chút biến đổi, ánh đèn màu xanh phả lên gương mặt trông càng lạnh lẽo hơn, ngũ quan càng trở nên rõ ràng hơn.

Ngay khi Lục Hi Duệ chuẩn mất hết kiên nhẫn, Lục Cảnh Diệu gật đầu, đó mở cửa phòng của , phòng đang định đưa tay đóng cửa thì tiếng của Hi Duệ ở bên ngoài truyền .

Lần Lục Cảnh Diệu là mất hết kiễn nhẫn: “ Lại nữa?.”

Lục Hi Duệ chỉ chỉ cửa khóa: “ Cha khóa cửa của con .”

“Lúc con chui thế nào thì bây giờ như thế.” Tuy rằng miệng như nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn giúp mở khóa cửa phòng, đó còn giúp Hi Duệ đắp chân, hành động khiến bé vô cùng cảm động, thò cái đầu nhỏ từ trong chăn : “ Cha, ngày mai cha thể cho con hai trăm tệ tiền tiêu vặt ?”

Lục Cảnh Diệu: “ Ngủ!”

***

Kết quả kiểm tra, cánh tay của Vương Bảo Nhi gẫy xương, là học âm nhạc về dựa đôi tay để kiếm cơm. Cầm tay giấy khám bệnh, cô mất bình tĩnh lên , đó đập cánh tay đang bó thạch cao, hàng mi thanh tú nhíu chặt , sắc mặt tái nhợt.

Lục Nguyên Đông bên cạnh an ủi: “ Đừng quá lo lắng, bác sĩ ảnh hưởng gì cả, hơn nữa nửa tháng nữa thể tháo bột ”

Vương Bảo Nhi trừng mắt Lục Nguyên Đông cắt ngang lời của : “ Anh đương nhiên là .”

Lục Nguyên Đông thở dài: “ Cô yên tâm, sẽ trốn tránh trách nhiệm cho đến khi cô hồi phục .”

“ Vậy chịu trách nhiệm như thế nào?.” Vương Bảo Nhi hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-24.html.]

Lục Nguyên Đông: “ Chi phí khám bệnh sẽ chịu hết, về sinh hoạt cá nhân thì thể giúp cô, sẽ thuê chăm sóc cô, tiền cũng do bỏ, ngoài yêu cầu gì thể lên tiếng.”

“ Vốn là chịu trách nhiệm.” Tuy rằng như nhưng Vương Bảo Nhi tỏ kiêu ngạo: “ việc, bây giờ tay thành như thế , công việc coi như là tiêu tan hết ...”

Lục Nguyên Đông hiểu ý của Vương Bảo Nhi: “ Tiền thêm cũng sẽ chi trả.”

Vương Bảo Nhi cũng chẳng là kẻ quân tử, thấy Lục Nguyên Đông như cũng thêm gì, cúi đầu xuống, ngờ quên mất việc vô cùng quan trọng: “Số điện thoại di động, tên, địa chỉ nơi ở và công ty đang việc, bộ hết cho .” Vương Bảo Nhi một khiến cả khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh, hề thấy ngại khi chằm chằm Lục Nguyên Đông.

Lục Nguyên Đông nghiêng đầu Vương Bảo Nhi, ngây , kỳ thực từ lúc xuống xe thấy tiếng thét “ khốn khiếp “ thì cảm nhận chút bình thường.

***

Vào đêm mà Lục Nguyên Đông thi xong kì thi Cao Đẳng, cùng đám Giang Nam uống say bí tỉ sofa hai mí mặt đánh như chảo chớp, nhưng vì quá hưng phấn mà chẳng ai chịu dừng cuộc vui, là cả một đoàn ườn ăn lảm nhảm, về trận bóng đá, về kinh tế, về con gái, và đến cả chủ đề con gái trong mộng.

Khi Giang Nam bạn gái: “ Người con gái trong mơ của , là vợ tương lai của dịu dàng.”

Mọi tỏ vẻ nhạo, Triệu Tử Thành bắt đầu lên tiếng: “ Mình thích cảm giác ngọt ngào, thanh thoát nhưng mà dáng thể xem nhẹ, yêu của gầy, sờ chỗ cần thịt là thịt, nhất là chân trắng và dài.”

“Không các em gái của đều ngoại hình như ?.” Lục Nguyên Đông đá đểu Triệu Tử Thành một câu.

Triệu Tử Thành đập : “ Vậy còn , mấy ngày giới thiệu cho một cô , lòng hả? Người thích đến thế cơ mà, mỗi ngày đều hỏi gọi điện cho cô .”

“ Đó là mẫu thích.” Lục Nguyên Đông trả lời cho lệ.

Triệu Tử Thành tiếng trong việc chọn con gái, nổi tiếng trong khoản kén cá chọn canh. Điểm điểm đều yêu cầu cụ thể.

Còn Lục Nguyên Đông, về phương diện cũng khá kén chọn, đây ít tìm tới , ngay cả Dương Nhân Nhân khi chọn lựa mấy mắt mà cũng hỏi ý kiến của con xem thế nào.

Kết quả Lục Nguyên Đông đều mấy câu quen thuộc: “ cảm giác”,” cảm giác đúng” hoặc vài ba lời chê bai cho qua chuyện, Triệu Tử Thành giễu cợt Lục Nguyên Đông: “ Chỉ cảm giác với đàn ông.”

mà cảm giác đồng giới khi thấy Vương Bảo Nhi, đáy lòng giống như lửa thiêu đốt, giống như ở đó vườn hoa đầy cỏ hoang và hoa thơm khiến khai phá.

Kì thực, Lục Nguyên Đông cũng Vương Bảo Nhi phụ nữ trong lòng của nhưng hai cảm giác giống , giống đến mức khiến cảm thấy hoảng loạn, hoảng loạn vô cùng, đó nghĩ tới Tần Dư Kiều.

***

Lại đến Tần Dư Kiều, mấy ngày nay nhận điện thoại của Lục Nguyên Đông, mợ cô ý rằng con gái cũng nên quá mức dè dặt, ý bảo cô thể chủ động liên lạc với Lục Nguyên Đông nhiều hơn. Có thể do mấy ngày nay Lục Hi Duệ thường xuyên gọi điện tới cho nên Tần Dư Kiều thường cầm điện thoại trong tay, mợ phát hiện tưởng cô đang chờ điện thoại của Lục Nguyên Đông.

Đến chạng vạng, Tần Dư Kiều ‘rốt cục‘ nhận điện thoại của Lục Nguyên Đông, câu đầu tiên cô hỏi : “ Gần đây bận nhiều việc ?”

Lục Nguyên Đông hỏi : “ Chờ điện thoại của ?”

Tần Dư Kiều: “ Cũng hẳn.”

Giọng của Lục Nguyên Đông bình thản rõ cảm xúc thật, Tần Dư Kiều mở tủ quần áo chọn đồ để , cố ý, vô tình hỏi một câu: “ Có tâm sự ?”

Lục Nguyên Đông : “ Không.”

Nghe , Tần Dư Kiều cũng nên gì, nên hai tán gẫu vài câu cúp điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận