Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Chương 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến Lục gia, giúp việc lên hỏi Lục Cảnh Diệu: “ Tiên sinh, bữa tối ăn ở nhà ?”

Lục Cảnh Diệu cúi đầu xuống, thấy ánh mắt của Tần Dư Kiều, đó đầu mở miệng : “ Không , hôm nay chúng ngoài ăn.”

Tần Dư Kiều hề hề, Lục Hi Duệ ở bên cạnh thúc giục: “ Chị Dư Kiều, chị đến phòng em dạy em vẽ tranh .”

Trong phòng của Lục Hi Duệ một phòng sách nhỏ, ở đó đầy đủ các dụng cụ để vẽ, còn giá vẽ trong ngành nữa. Tần Dư Kiều tới đánh giá một lúc về giá vẽ của bé, Lục Hi Duệ giống như mẫu nhí ở đối diện Tần Dư Kiều: “ Em nên ạ?.”

Tần Dư Kiều chỉ chiếc ghế tựa cách đó xa: “ Em .”

Lục Hi Duệ lời, ngoan ngoãn xuống ghế, hề nhúc nhích, đó bé chỉnh tóc tai. Trước đây, Tần Dư Kiều cũng vẽ tranh cho một đứa nhỏ, nhưng chẳng ai giống với Lục Hi Duệ thể im một chỗ như , Tần Dư Kiều vẽ : “ Hi Duệ, em thể lên cử động một chút cũng .”

Lục Hi Duệ lắc đầu: “ Nếu cử động vẽ sẽ giống.”

Tần Dư Kiều luôn cho cảm động, trong lòng vô cùng ấm áp: “ Em tin tưởng chị, cho dù em cử động như nào thì em vẫn là Hi Duệ.”

Sau đó Lục Hi Duệ liền gãi đầu, đúng lúc Lục Cảnh Diệu từ bên ngoài , dáng bé nhỏ của Lục Hi Duệ ngay ngắn, chào: “ Cha.”

Tần Dư Kiều thấy liền đầu : “ Lục .”

Lục Cảnh Diệu lơ đãng nhíu mày : “ Tần tiểu thư cần khách sáo đến , cứ gọi là là Cảnh Diệu.”

Tần Dư Kiều cảm thấy con Lục Cảnh Diệu khó hiểu, rõ ràng bản một câu là Tần tiểu thư, hai câu là Tần tiểu thư yêu cầu cô gọi là Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều ngẫm nghị một lúc, rốt cục nghĩ một cách gọi: “ Vậy gọi là cha Hi Duệ.”

Lục Cảnh Diệu im lặng, đó mở miệng: “ Tần tiểu thư cảm thấy tiện là .”

Tần Dư Kiều gượng, xoay tiếp tục vẽ tranh, Lục Hi Duệ chiếc ghế tựa nhỏ rạng rỡ.

Khi phác họa xong bức tranh, Tần Dư Kiều bảo Lục Hi Duệ qua xem, thấy tờ giấy trắng, nhịn liền lên tiếng: “ Chị Dư Kiều, chị thật là giỏi.”

Lục Cảnh Diệu cũng lên tiếng: “ Thật từ nhỏ Hi Duệ thích vẽ tranh, đáng tiếc là tìm thầy dạy .”

Tần Dư Kiều: “ Nếu như Hi Duệ thật sự thích vẽ tranh, thể giới thiệu cho bé một thầy dạy chuyên nghiệp về mĩ thuật tạo hình.”

Lục Hi Duệ lên tiếng: “ Chị Dư Kiều vẽ như chị dạy em?” Vừa dứt lời, cha quát: “ Dư Kiều bận rộn như thời gian qua dạy con vẽ tranh.”

Lục Hi Duệ cúi đầu, lỡ lời .

Tần Dư Kiều khó xử: “Thật trình độ của chị chỉ là nghiệp dư, sợ ảnh hưởng đến Hi Duệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-27.html.]

Lục Cảnh Diệu nhếch miệng , dừng một chút, đó một lời cực kì sâu xa: “ Thật Tần tiểu thư miễn cưỡng, dù chuyện cũng thể chiều theo ý trẻ nhỏ, cùng lắm thì Hi Duệ cũng bứt rứt vài tuần thôi.”

Tần Dư Kiều gượng hai tiếng, đó thấy ánh mắt đen láy của Hi Duệ, cô ngẩng đầu với Lục Cảnh Diệu: “ Nếu như chê, sẽ nhận Hi Duệ là học trò của .”

Lục Cảnh Diệu khẽ , đáp , Lục Hi Duệ vui vẻ ôm chầm lấy eo của Tần Dư Kiều: “ Chị Dư Kiều, em sẽ nhất định nỗ lực học vẽ tranh, phụ tình cảm của chị.”

Tần Dư Kiều xoa đầu của Hi Duệ: “ Vẽ tranh chỉ là giải trí, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là việc học hành của em.”

“ Cái cũng hẳn.” Sắc mặt của Lục Cảnh Diệu rạng rỡ như mùa xuân Tần Dư Kiều: “ Sở thích của trẻ con cũng quan trọng, Hi Duệ thích vẽ tranh là do di truyền, chừng cũng giống như của nó, sẽ trở thành họa sĩ ...”

Lục Hi Duệ ngẩng phắt đầu lên: “ Mẹ con là họa sĩ?.”

Lục Cảnh Diệu gật đầu: “ Tạm cho là , họa sĩ gà mờ.”

Lục Hi Duệ hỏi Tần Dư Kiều: “ Gà mờ nghĩa là ?.”

Tần Dư Kiều giải thích thế nào đành về phía của Lục Cảnh Diệu, thần sắc lạnh nhạt, tựa như đang chờ đáp án của cô, Tần Dư Kiều thấy vẻ chờ đợi của Hi Duệ: “Ý của gà mờ như nãy chị , giống như chị là nghiệp dư.”

Lục Hi Duệ giật hiểu : “ Vậy là cũng lợi hại như chị Dư Kiều ?.”

Tần Dư Kiều nở nụ , đành lòng đả kích suy nghĩ của Lục Hi Duệ: “ Phải .”

Đến khi sắp tới bữa tối, Lục Cảnh Diệu ngoài điện thoại, ngay tức khắc bé lấy giá sách xuống mấy quyển bài tập mỹ thuật tạo hình đưa vội cho Tần Dư Kiều xem.

Mấy bức tranh bé vẽ khiến cho Tần Dư Kiều khen ngợi ngớt, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tranh vẽ trí tưởng tượng, các nét cũng khá rõ ràng, cô hỏi Lục Hi Duệ rằng đây từng học qua vẽ tranh .

Lục Hi Duệ lắc đầu, nét mặt tỏ mất mát.

Tần Dư Kiều xem tới bức tranh một nhà ba , vẽ bằng màu nước. Tần Dư Kiều chằm chằm bức tranh ““ do Lục Hi Duệ vẽ, bên trong tranh làn da màu socola.

Lục Hi Duệ ở bên cạnh giải thích: “Anh Nguyên Đông khả năng da em màu đen.”

Tần Dư Kiều cảm thấy xót xa, cô cũng từ miệng khác kể về của Lục Hi Duệ, hình như đúng cho lắm, điều duy nhất đúng là ngay cả bản của Lục Hi Duệ cũng một gặp qua ruột của .

Hai trong phòng sách bên cạnh cửa sổ, phía trải lớp lông dê, giọng bi thương của Lục Hi Duệ vang lên: “ Chị Dư Kiều, em bí mật chị đừng với khác nhé.”

Tần Dư Kiều Lục Hi Duệ, bé càng càng bi thương khiến cô cũng cảm thấy vui, cô : “ Bí mật gì ?.”

Lục Hi Duệ tự hồ như đang do dự, bí mật là đầu tiên với khác, thậm chí cũng dám hỏi cha về sự thực , do dự một lúc lâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng thái độ dè dặt cẩn trọng mở miệng: “ Em cảm thấy em là đứa trẻ ống nghiệm.”

Tần Dư Kiều nên hình dung vẻ kinh ngạc của lúc như thế nào, bởi vì quá kinh ngạc nên quên mất việc an ủi bé, đúng lúc , Lục Cảnh Diệu : “ Lục Hi Duệ, con đang bậy bạ gì đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận