Lúc này tôi mới để ý, hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ hình chó trắng đen, tóc cũng hơi rối, vài sợi mềm mại rủ trên trán.
Từ trước đến giờ, mỗi lần gặp hoặc nhắn tin, Giang Du Bạch đều mang vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Hôm nay, vì mấy chi tiết vụn vặt này mà tôi lại thấy anh trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Giang Du Bạch nối điện thoại của tôi vào laptop, mở ra một cửa sổ dòng lệnh nền đen quen thuộc, sau đó bắt đầu gõ mã rất nhanh.
Màn hình nhảy vùn vụt những dòng code khiến tôi chóng mặt, thế là tôi quay mặt đi nơi khác.
Tôi vốn đang nhìn ngón tay thon dài của Giang Du Bạch gõ lách cách trên bàn phím, không nhịn được lại ngẩng lên ngắm gương mặt anh.
Không thể không công nhận — anh ấy đúng là đẹp trai một cách đỉnh cao.
Sống mũi cao thẳng như một cái cầu trượt mini cho tay.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt tôi, tiếng gõ phím đột nhiên khựng lại một chút.
Giây tiếp theo, ánh mắt sâu thẳm như hồ thu của Giang Du Bạch lướt nhẹ sang nhìn tôi, tầm mắt lập tức chạm nhau.
Tôi bật dậy như lò xo:
“À… anh bận cả sáng rồi chắc khát lắm nhỉ? Để tôi rót cho anh cốc nước!”
Nói xong, tôi luống cuống chạy ra phòng khách, suýt chút nữa kéo đổ cả cái ghế gần đó.
Tôi rót nước xong quay lại phòng, thấy Giang Du Bạch đã ngồi ngay ngắn trước máy tính, tay phải giữ chuột, tay trái nâng cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình.
“Cho anh nè.”
Tôi đưa cốc nước đến trước mặt anh.
“Cảm ơn.”
Anh khẽ đáp, rồi cụp mắt uống một ngụm.
Tôi không dám làm phiền, bèn ngồi xuống một góc sofa, lặng lẽ quan sát anh thao tác.
Lúc này trên màn hình đã hiện lên một loạt ký hiệu kỳ quái, nhìn thế nào cũng không hiểu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/8.html.]
Tôi cố nhịn không hỏi, nhưng sự tò mò đã đánh bại sự kiên nhẫn.
Tôi cẩn thận lên tiếng:
“Anh… tra được gì rồi à?”
Giang Du Bạch không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn lỏn:
“Gần xong rồi.”
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng rỡ.
Một lát sau, anh bỗng dừng lại, đưa tay nhấn “Enter” lần cuối.
Màn hình máy tính đổi sang một bảng thông tin, bên trên hiển thị hàng loạt dữ liệu và ký hiệu lạ.
Giang Du Bạch hơi cau mày, trầm giọng nói:
“Lần theo được rồi.”
Tôi lập tức nhào qua nhìn màn hình:
“Ở đâu? Là ai?”
Anh chỉ vào dãy IP cùng địa chỉ hiện lên, bình tĩnh nói:
“Là địa chỉ mạng trong thành phố. Tuy chưa có thông tin cá nhân, nhưng với dãy số này, tôi có thể liên hệ người trong ngành hỗ trợ định vị chính xác hơn.”
Tôi phấn khích đến mức muốn nhảy dựng lên.
“Quá lợi hại luôn! Anh đúng là thần thám hiện đại!”
Tôi không kìm được đưa ngón tay cái ra khen ngợi, sau đó lẩm bẩm:
“Có lẽ sau này nên gọi anh là Giang thần…”
Giang Du Bạch liếc mắt nhìn tôi, hơi cong môi:
“Giữ bí mật chuyện này.”