Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, toàn thân bất giác lạnh đi một nhịp.
“Chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”
Không có tên người gửi, không có tiêu đề, không đính kèm — chỉ đúng một câu, như một lời cảnh cáo u ám.
Tôi ngẩng đầu, giọng khàn khàn:
“Là… hắn?”
Giang Du Bạch gật đầu rất nhẹ.
“Rất có khả năng.”
“Nhưng địa chỉ IP hoàn toàn bị ẩn. Không có bất kỳ thông tin nào khả dụng.”
Tôi ôm chặt cánh tay, cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Tôi hỏi nhỏ:
“Không phải… hắn đã trốn ra nước ngoài rồi sao?”
“Đúng,” Giang Du Bạch nói, “nhưng nếu có đồng phạm thì sao?”
Tôi ngẩn người.
Anh tiếp lời, giọng bình tĩnh đến lạ thường:
“Trong đoạn mã theo dõi cũ từng có tín hiệu giống như truyền qua hai thiết bị. Khi hắn bị ép xóa tài khoản, người còn lại có thể vẫn đang quan sát.”
Tôi cắn môi, chậm rãi thở ra một hơi:
“Vậy... vẫn chưa kết thúc thật sao?”
Giang Du Bạch nhìn tôi, ánh mắt kiên định:
“Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em nữa.”
Tôi nhìn anh, lòng vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy an tâm đến lạ.
“Chúng ta phải làm gì?”
Anh gập laptop lại, đứng dậy:
“Bước đầu tiên, là để em quay lại nhịp sống bình thường.”
“Không để hắn nghĩ rằng chúng ta đang hoảng loạn.”
“Tiếp theo, anh sẽ thiết lập hệ thống theo dõi email này. Nếu hắn còn gửi gì, sẽ bị lộ dấu vết.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, bước theo anh về phía bếp.
Hôm đó, Giang Du Bạch nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/23.html.]
Cơm hơi nhão, canh hơi mặn, nhưng tôi ăn đến miếng cuối cùng.
Bởi vì tôi biết — dù phía trước có gì chờ đợi, thì ít nhất lúc này, chúng tôi đang cùng nhau đối mặt.
Nhưng tôi không ngờ rằng…
Chuyện tiếp theo xảy ra, lại đến nhanh đến mức tôi không kịp trở tay.
Ba ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Lúc ấy đang là buổi trưa, tôi vừa kết thúc tiết học, đang ngồi ở góc căn-tin thì điện thoại đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị một dãy số không lưu, nhưng phần định vị hiển thị — “nội bộ trường đại học Z”.
Tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Alô?”
Đầu bên kia là một giọng nam trầm thấp, không quen, nhưng… nghe rất rõ từng chữ, từng hơi thở:
“Là tôi.”
Tôi lập tức đứng bật dậy, toàn thân như bị điện giật.
Giọng nói này… tôi không bao giờ quên được.
Dù hắn đã cố gắng thay đổi âm điệu, dù chỉ nói hai chữ, tôi vẫn nhận ra —
chính là hắn.
Tên từng gửi ảnh, quay video, viết những lời bệnh hoạn gửi cho tôi…
Cái người mà tôi tưởng đã “biến mất khỏi thế giới này”.
Tôi siết chặt điện thoại, môi khô khốc:
“...Anh muốn gì?”
Hắn cười khẽ, giọng như rắn bò qua da thịt:
“Không phải tôi đã nói rồi sao?”
“Chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Anh nghĩ tôi sẽ sợ sao?”
“Ồ... không sợ thì tốt,” hắn nhẹ nhàng đáp, “vì tôi còn chuẩn bị một trò chơi thú vị cho em.”
“Tôi sẽ gửi cho em một món quà — một người bạn cũ.”
“Xem xem em có nhận ra không.”