Yêu Em Từ Bóng Tối
1
Là một sinh viên đại học nghèo khổ đã độc thân từ trong trứng suốt hai mươi năm, cuộc sống đại học của tôi khá tẻ nhạt.
Ăn cơm, đi học, ngủ, bị ông thầy keo kiệt kéo đi làm không công...
Tôi đang ăn cơm trong căn tin.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
“Vù——” một tiếng, màn hình sáng lên, hiển thị có một tin nhắn mới.
Tôi thở dài.
Bình thường bạn bè đều liên lạc qua ứng dụng nhắn tin có bong bóng màu xanh lá, người duy nhất còn gửi tin nhắn thường chỉ có ông thầy keo kiệt c.h.ế.t tiệt của tôi.
Tôi nhăn nhó mở giao diện tin nhắn, nhưng không thấy đoạn văn dài dằng dặc phân công công việc của thầy.
Ngược lại, chỉ có một dòng ngắn ngủi:
“Bé cưng ăn ngon quá à.”
Tôi khựng lại.
Phản ứng lại xong, tôi như bị điện giật mà buông cây xúc xích phô mai nổ tung trong tay xuống, cau mày nhìn quanh.
Sinh viên trong căn tin vẫn ồn ào, chẳng có gì khác thường.
Thấy mọi thứ vẫn bình thường, tôi quay lại nhìn điện thoại —
Tin nhắn kỳ quặc này đến từ một số lạ, không có tên hay ghi chú gì.
Có lẽ là gửi nhầm?
Tôi còn đang nghĩ vậy thì lại có tin nhắn mới tới.
Số lạ: “Sao bé cưng không ăn nữa rồi? Ngoan nào, ăn cho anh xem đi.”
Số lạ: “Anh muốn ăn bé cưng luôn quá.”
Tôi không kìm được mà cau mày, bực bội trả lời lại một tin:
“Anh bị điên à? Đang đùa hay thật sự là một tên biến thái chuyên rình mò người khác vậy?”
Gửi xong tôi mới nhận ra mình hơi hấp tấp.
Không chờ bên kia nhắn lại, tôi lập tức chặn và xóa sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/1.html.]
Đặt điện thoại xuống, tôi hít một hơi trấn tĩnh lại rồi tiếp tục ăn cơm, nhưng vô thức đẩy cây xúc xích vừa rồi ra xa.
“Vù vù——” điện thoại lại rung lên vài lần.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lên.
Lại là một số lạ.
Nhưng lần này khác, bên kia gửi đến là—
“ảnh.jpg”
Có lẽ vì ánh sáng mờ nên ảnh hơi mờ.
Trong ảnh là gương mặt một cô gái đang ngủ say.
Cô gái ngủ rất ngon, váy ngủ dây trễ nải rơi trên vai, chỉ cần ống kính hạ thấp thêm chút nữa là sẽ lộ cảnh nhạy cảm.
Mà người đang ngủ say trong ảnh... chính là tôi.
Số lạ: “Bé cưng thơm quá, mềm quá, anh chỉ muốn c.h.ế.t trên người em.”
Tôi siết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Âm thanh ồn ào trong căn tin như biến mất.
Tôi khoanh tay, hoảng hốt nhìn quanh.
Nghĩ đến việc trong đám đông này có người đang theo dõi tôi như thú săn mồi, cả người tôi lạnh toát.
Tay run rẩy, tôi vội nhắn lại:
“Anh là ai?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Bên kia nhắn lại rất nhanh:
“Tôi là cún con của bé cưng mà.”
“Bé cưng hay quên quá. Mới nói rồi mà.”
“Tôi muốn ăn em.”
“Còn muốn l.i.ế.m tiểu x của bé nữa.”