Yêu Em Từ Bóng Tối

24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã cạch — cúp máy.

Tôi đứng bất động giữa căn-tin đông người, cả cơ thể như rơi vào hố băng.

Buổi chiều hôm đó, trước cửa ký túc xá của tôi, có một chiếc hộp được đặt ngay ngắn.

Không tên, không địa chỉ, không người nhận.

Chỉ có một dải ruy băng đỏ thắt gọn gàng.

Tôi biết, đây chính là “món quà” mà hắn nói.

Tôi không mở ra — tôi gọi thẳng cho Giang Du Bạch.

Chỉ mười phút sau, anh đã có mặt.

Khi nhìn thấy chiếc hộp, sắc mặt anh trầm hẳn xuống.

“Không chạm vào,” anh dặn, rồi đeo găng tay, cúi xuống kiểm tra.

Sau một hồi kiểm tra xung quanh, xác nhận không có thiết bị nguy hiểm nào, anh mới từ tốn mở nắp hộp ra.

Bên trong là một vật được bọc kín trong lớp giấy lụa đen.

Giang Du Bạch từ từ gỡ từng lớp…

Là một khung ảnh.

Và trong khung ảnh, là một tấm ảnh cũ chụp ba người.

Chính giữa là tôi — hồi cấp hai.

Bên trái là cô bạn thân của tôi năm ấy.

Và bên phải là… một cậu bạn đã từng mất tích không rõ nguyên nhân.

Tôi kinh hoảng đến mức không thốt nổi thành lời.

Tay tôi run lên bần bật, giọng khàn hẳn đi:

“Cái này… sao hắn có được?”

Giang Du Bạch nhìn tôi, sắc mặt không đổi:

“Em biết người bên phải là ai?”

Tôi gật đầu, cắn môi:

“Là Trình Dật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/24.html.]

“Bạn cùng lớp em năm lớp 8. Sau một vụ tai nạn, gia đình cậu ấy chuyển đi... rồi mất liên lạc luôn.”

Tôi cúi đầu, bỗng nhớ lại rất nhiều ký ức mơ hồ —

những ánh mắt nhìn lén, những hành lang vắng, và một cảm giác rờn rợn tôi từng thấy khi đi học về một mình...

Giang Du Bạch nhìn tôi chằm chằm:

“Anh nghi ngờ… đây không phải trò đùa.”

“Có thể, ‘hắn’ chính là người em đã từng quen biết.”

Cái tên ấy như một mũi kim đ.â.m thẳng vào trí nhớ đã phủ bụi của tôi.

Trình Dật.

Cậu bạn gầy gò, da trắng, ít nói, luôn ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ.

Tôi nhớ hồi ấy mình từng mượn vở cậu ấy vài lần, thi thoảng chào hỏi vu vơ, chẳng thân cũng chẳng xa lạ.

Nhưng cậu ấy từng biến mất đột ngột vào kỳ nghỉ đông năm lớp 8.

Khi đi học lại, giáo viên chỉ nói một câu đơn giản:

“Gia đình em ấy chuyển đi.”

Từ đó không ai còn nghe thấy tin tức gì về cậu ấy nữa.

Không có số liên lạc, không có mạng xã hội, không ai biết rõ cậu ấy đi đâu.

Mà tôi… cũng dần dần quên mất.

Giờ đây, khi bức ảnh năm ấy đột nhiên xuất hiện trong hộp quà bệnh hoạn này, tôi mới như bị bóp nghẹt tim phổi.

Tôi run rẩy hỏi:

“Anh nghĩ... Trình Dật là người đã theo dõi em?”

Giang Du Bạch không trả lời ngay.

Anh trầm ngâm rất lâu, tay đan vào nhau, ánh mắt như lưỡi d.a.o m.ổ x.ẻ mọi khả năng.

Cuối cùng anh nói:

“Anh không khẳng định.”

“Nhưng nếu bức ảnh này là thật, thì người gửi nó chắc chắn biết rất rõ về quá khứ của em.”

“Biết em đã từng sống thế nào, học ở đâu, thân với ai, sợ gì...”

Tôi siết chặt góc áo, cảm giác lạnh lẽo dâng lên tận cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận