“Được rồi, được rồi.”
Tôi bất lực:
“Vậy em ngồi đây đợi anh ngủ nhé.”
Chỉ là sốt thôi mà, sao lại biết làm nũng thế này?
Thấy tôi ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, Giang Du Bạch cuối cùng cũng chịu yên, nhưng vẫn không chịu buông cổ tay tôi ra.
“Anh không thích trời mưa,” anh đột nhiên nói.
“Lúc bị mưa ướt, ai cũng rời bỏ anh.”
Ánh mắt Giang Du Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ mưa xối xả.
“Lúc nhỏ, em từng gặp anh. Em còn nhớ không?”
Tôi thành thật lắc đầu:
“Mẹ em có kể, nhưng từ nhỏ em đã đông bạn, nhớ không xuể.”
Giang Du Bạch liếc tôi, ánh mắt khó đoán.
“Vậy chuyện em từng vứt bỏ anh, chắc em cũng không nhớ rồi nhỉ?”
Tôi theo phản xạ bật ra một tiếng “Hả?”, chớp mắt mơ hồ —
Tôi từng làm chuyện lớn vậy sao?
Nhưng Giang Du Bạch cũng không cần tôi trả lời.
Anh khẽ khàng nhắm mắt lại, như mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Tôi sợ làm anh tỉnh nên cũng chẳng rời đi, liền lấy điện thoại ra, nhắn tin vào group gia đình.
【Nhóm: Một Nhà Vui Vẻ (3)】
Tôi:
@Mẹ @Ba — con hồi nhỏ thực sự có chơi với Giang Du Bạch à?
Mẹ:
Trí nhớ con kiểu gì vậy trời, không hiểu giống ai nữa.
Năm đó ba mẹ Giang Du Bạch ly hôn, nó nghe nhầm chuyện gì đó, tưởng bị bỏ rơi nên tự ý bỏ nhà đi.
Nhà họ tìm suốt một ngày, cuối cùng lại là con lén mang nó về nhà mình giấu.
Con bảo nó trốn dưới gầm giường, hoặc trong tủ quần áo, ngày nào cũng lấy cơm thừa mang cho ăn.
Thật ra ba mẹ đã phát hiện ngay từ hôm đầu tiên, rồi báo cho nhà Giang Du Bạch biết liền.
Vừa hay ba mẹ cậu ấy phải đi tỉnh chia tài sản, nên nhờ nhà mình chăm giúp một thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/32.html.]
Tôi:
? Vậy ra ba mẹ biết từ đầu luôn á?
Mẹ:
Chứ sao. Tự nhiên mua bánh kẹo nhiều vậy, con tưởng vì ai?
Ba:
Nhà Giang làm ăn lớn, cậu ấy từng bị bắt cóc nên rất thiếu cảm giác an toàn.
Ba mẹ sợ nhắc tới sẽ khiến Giang Du Bạch hoảng, nên giả vờ không biết.
Sau đó, có một ngày mưa to, ba dẫn cậu ấy đi chơi, tối về thì sốt cao.
Con lo lắng mà không dám nói với người lớn, còn chạy đi hái nấm định “chữa bệnh” cho nó.
May mà ba về sớm, phát hiện con đang che dù ngồi một mình ở hành lang, ôm Giang Du Bạch đang sốt mê man trong lòng.
Tối hôm đó, mẹ Giang bay về đưa cậu ấy đi.
Ba:
Sau đó, con còn khóc đòi nhận Giang Du Bạch làm “chó cưng” của nhà mình nữa cơ.
Buồn cười c.h.ế.t đi được.
Mẹ:
Mà khóc có hai hôm là lại chơi đám bạn khác rôm rả. Cái tính vô tư dễ quên, không ai bì được.
...
Tôi đặt điện thoại xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Tôi lại sờ trán Giang Du Bạch lần nữa — vẫn còn sốt.
Cảm nhận được tay tôi, hàng mi anh khẽ run.
Anh nghiêng mặt, nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nghe thấy anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn:
“Có phải em ghét anh không?”
“Không có!” — tôi bật thốt lên phản đối.
“Sao có thể ghét được chứ?”
Đôi mắt hoa đào long lanh hơi ửng đỏ, anh nhìn tôi mơ màng.
Chóp mũi cao của anh cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi — để lại một cảm giác ngưa ngứa mập mờ.
“Nhưng em đánh anh, còn hay bỏ mặc anh.”