Yêu Em Từ Bóng Tối

13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ta nhíu mày, giọng mang theo chút tức giận:

“Tôi hỏi cô, cô quen anh ấy bao lâu rồi?”

Tôi cau mày:

“Chuyện này... liên quan gì đến cô?”

“Liên quan chứ.”

Cô ta bước lên một bước, giọng điệu khó chịu:

“Tôi là người thích anh ấy ba năm nay. Cô vừa mới chuyển tới, lại ở gần nhà anh ấy... Tôi cảnh cáo cô, đừng có mơ tưởng!”

Tôi nhíu chặt mày, lùi lại một bước:

“Cô có hiểu lầm gì rồi chăng? Tôi và anh ấy chỉ là hàng xóm, không có gì như cô nghĩ.”

Cô ta khịt mũi, không tin:

“Đừng giả vờ! Tôi thấy cô với anh ấy nhắn tin liên tục, còn đến nhà anh ấy mấy lần!”

Tôi bắt đầu cảm thấy nực cười:

“Cô theo dõi tôi?”

Cô ta cứng họng trong giây lát, rồi trừng mắt:

“Tôi chỉ là... quan tâm!”

Tôi cười lạnh, không muốn tranh cãi thêm, quay người định bỏ đi.

Cô ta chợt túm tay tôi lại:

“Cô không được phá hỏng chuyện của tôi! Giang Du Bạch không phải người cô có thể động vào!”

Tôi lạnh mặt gỡ tay cô ta ra:

“Tôi nghĩ cô nên về nhà soi gương lại xem mình là ai, rồi hãy đến đây lên giọng.”

Nói xong, tôi rảo bước rời khỏi cầu thang thoát hiểm.

Cả buổi chiều hôm đó, tôi cứ cảm thấy lòng mình rối bời.

Giang Du Bạch... có người theo đuổi ba năm, còn theo dõi cả tôi?

Chuyện này rốt cuộc là cái gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/13.html.]

Tan học, tôi không về ngay mà vòng qua một siêu thị tiện lợi, mua vài món đồ rồi mới chậm rãi đi bộ về nhà.

Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy một tờ giấy ghi chú kẹp trong khe cửa.

Tờ giấy gấp làm tư, không ghi người gửi, chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút bi xanh:

“Đừng quá gần gũi với người không thuộc về cô.”

Tôi lập tức rùng mình.

Tay siết chặt tờ giấy, tôi đóng cửa lại, khóa trái ba lớp rồi bật toàn bộ đèn trong nhà lên.

Tôi chụp lại tờ giấy, gửi ngay cho Giang Du Bạch.

Rất nhanh sau đó, anh gọi tới.

Tôi bắt máy, giọng vẫn còn run:

“Có người nhét giấy cảnh cáo tôi trước cửa. Là ai đó biết rõ tôi sống ở đâu.”

“Chụp mặt sau tờ giấy cho tôi xem.”

Tôi làm theo.

Giang Du Bạch im lặng vài giây rồi nói:

“Đây không phải chữ viết tay của kẻ rình mò kia.”

Tôi giật mình:

“Anh... xác định được chữ viết của hắn?”

“Có một vài ghi chú hắn để lại trong mã hệ thống khi cố tình che giấu IP. Tôi đã lưu lại. Nét chữ khác hoàn toàn.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi hỏi:

“Vậy tức là có... hai người đang để mắt đến tôi?”

“Có vẻ là vậy,” anh đáp, “cô có nghi ngờ ai không?”

Tôi cắn môi, nhớ lại cô gái đã chặn tôi ở cầu thang buổi chiều.

Tôi kể lại sự việc, kể cả câu “cảnh cáo” mà cô ta nói.

Giang Du Bạch trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

“Cô tránh đối đầu với cô ta. Tôi sẽ tìm hiểu thêm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận