Yêu Em Từ Bóng Tối

30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi gõ cửa trước, thấy không có ai trả lời, mới thay giày và nhẹ nhàng bước vào.

Phòng khách không một bóng người.

Tôi do dự một chút, rồi đi về phía phòng ngủ.

Khi đi ngang qua căn phòng đầu tiên, tôi ló đầu nhìn thử — thấy có người đang cuộn tròn trên giường.

Giang Du Bạch nằm nghiêng, quay mặt vào tường.

Từ góc nhìn của tôi, chỉ có thể thấy anh cau mày, tóc tai rối bời và một bên mặt đỏ bừng.

Tôi vừa lo vừa áy náy, chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, nghiêng người tới sờ trán anh.

Trời ơi — ít nhất cũng phải sốt hơn 40 độ rồi.

Đột nhiên, một bàn tay nóng hừng hực nắm lấy cổ tay tôi.

Không biết là cố ý hay trùng hợp, vị trí nắm lại chính là chỗ hôm qua anh từng giữ.

Giang Du Bạch đã tỉnh.

Đôi mắt hoa đào có phần mơ màng hé mở, anh nghiêng mắt nhìn tôi.

Đôi mắt ngập nước nhìn tôi chằm chằm, như đang giận dỗi, lại như đang âm thầm trách móc.

Trên gò má anh có một vết bầm tím, mặt và cánh tay còn có vài vết cào — rõ ràng tôi hôm qua ra tay không nhẹ.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng đến kinh người, hơi nóng ấy truyền từ cổ tay lan tới má tôi, khiến đầu tôi cũng bắt đầu mơ hồ.

Tôi hắng giọng:

“Anh sốt rồi, tủ thuốc ở đâu?”

Giang Du Bạch hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.

Anh không trả lời, chỉ cố chấp nắm lấy cổ tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/30.html.]

Anh không nói lời nào, nhưng qua ánh mắt đỏ hoe ấy, tôi hiểu — anh không muốn tôi rời đi.

Tôi còn đang luống cuống thì bất ngờ trông thấy một cây son quen thuộc trên tủ đầu giường — chính là cây mà sư đệ Hoàng đưa cho tôi hôm nọ.

“Cây son này cũng do anh nhặt được à?”

Tôi ngạc nhiên cầm lên:

“Cảm ơn nha.”

Vậy là tôi khỏi phải mua son mới để trả lại cho sư đệ nữa.

Không ngờ vừa dứt lời, bàn tay Giang Du Bạch bỗng buông lỏng.

Tôi thấy lạ, nhưng nghĩ chắc anh cuối cùng cũng tỉnh rồi nên lại hỏi:

“Tủ thuốc ở phòng khách phải không?”

Giang Du Bạch yếu ớt đến cực độ, chỉ khẽ gật đầu, mắt nhắm lại.

Tôi lục khắp phòng khách cũng không tìm được tủ thuốc.

Ngoài trời vẫn mưa, dù gọi giao thuốc nhanh thì chắc cũng lâu.

Tôi theo trí nhớ vào thư phòng tìm tiếp, vẫn không có gì.

Khi rời khỏi thư phòng, ánh mắt tôi vô tình liếc thấy — cuối hành lang, có một cánh cửa đóng kín.

Cánh cửa ấy dường như chưa từng được mở.

Tôi không rõ phòng đó dùng làm gì, Giang Du Bạch cũng chưa bao giờ đưa tôi vào.

Tôi được dạy không nên tự ý vào phòng riêng người khác.

Nhưng tôi thực sự rất muốn tìm thuốc hạ sốt.

Khi nhận ra thì tay tôi đã đặt lên tay nắm cửa.

Không hiểu sao tim tôi đập mạnh không kiểm soát nổi — như thể đang cảnh báo tôi đừng mở, lại như đang giục tôi mở ngay đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận