Yêu Em Từ Bóng Tối

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên màn hình điện thoại, biểu tượng video từ tài khoản đen kia cứ không ngừng nhấp nháy.

Kết nối hay từ chối?

Tôi nuốt nước bọt, bất giác lo lắng.

Nếu tôi từ chối thẳng, liệu hắn có cảnh giác không? Hoặc là nổi điên rồi xóa tôi luôn?

Nghĩ đến đây, tôi cắn răng, nhấn nút xanh “chấp nhận”.

“Tut——” một tiếng, cuộc gọi video được kết nối.

Tôi nín thở, dặn lòng rằng dù nhìn thấy hay nghe thấy gì, cũng tuyệt đối không được phản ứng.

Nhưng đã mấy phút trôi qua, màn hình điện thoại vẫn tối om, giống như có người lấy tay che camera.

Dù không có hình, bên kia lại truyền đến vài tiếng loạt xoạt khe khẽ, và một số âm thanh khó nhận ra khác.

Tôi theo bản năng tập trung lắng nghe — âm thanh đó dường như bị kìm nén...

Là tiếng thở dốc?

Ban đầu tôi mơ hồ, rồi nghi hoặc, sau đó là không thể tin nổi.

“Anh!... Đồ biến thái! Lưu manh! Không biết xấu hổ!”

Đầu bên kia vang lên giọng cười khàn khàn trầm thấp:

“Bé cưng mắng hay quá.”

“Mắng thêm nữa đi.”

Giọng hắn trầm khàn đến khó chịu, giống như một con mèo lớn đang được gãi cằm, phát ra những tiếng gừ gừ đầy khoái trá.

Tôi hít thở sâu liên tục, cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ không được chửi thêm nữa — sợ lỡ chửi mà hắn lại thấy sướng thì tiêu.

Mục tiêu ban đầu của tôi là cố giữ hắn lại, vậy mà giờ lại thành ra vừa cầm điện thoại vừa né ra xa, chỉ sợ nó chạm vào người mình.

Một lúc lâu sau, đến khi tôi tưởng hắn đã dập máy, thì tiếng thở dài nhẹ vang lên.

Tôi đang định vứt điện thoại ra xa hơn thì — một tiếng “két——” vang lên, giống như tiếng mở cửa.

Tôi lập tức nhìn vào màn hình điện thoại, thấy màn hình đen vừa rồi giờ đã sáng lên hình ảnh.

Khung hình lắc lư, không rõ ràng.

Dường như hắn vừa bước vào một căn phòng tối om không bật đèn.

“Cho bé cưng xem món quà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/6.html.]

Giọng nói trầm thấp kèm theo chút cười tà mị vang lên, ngay sau đó, đèn trong phòng bật sáng.

Tôi lập tức trừng lớn mắt, không thể tin nổi.

“Thích không?”

Giọng nói dịu dàng như ma quái vang lên:

“Vợ à, căn phòng này là anh chuẩn bị riêng cho em đấy.”

Khi hắn bước quanh phòng, tôi dần nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng.

Trên bốn bức tường xung quanh phòng, dày đặc những tấm ảnh — là ảnh của tôi.

Từ mọi góc độ, trong mọi hoàn cảnh, mọi biểu cảm:

Tôi tựa mặt ngủ gật trong lớp.

Tôi nhăn mặt khi ăn trong căn tin.

Tôi ngồi xổm bên lề đường cho mèo hoang ăn.

Tôi nhảy đập cầu lông để lộ phần eo trắng ngần...

Có lẽ vì vẻ mặt tôi quá sốc, hắn lại dịu giọng dỗ dành:

“Bé cưng đừng sợ, ngoài anh ra, không ai được vào căn phòng này đâu.”

Nhưng cái vẻ dịu dàng ấy chỉ duy trì được trong tích tắc, ngay sau đó, máy quay lia đến một bức ảnh treo trên tường.

“Anh thích tấm này nhất. Vợ trong tấm này đáng thương quá, sưng hết cả lên rồi.”

Đó là một bức ảnh chụp cận.

Trong ảnh, tôi mắt đỏ hoe, rưng rưng lệ, miệng hơi hé thở gấp.

Rõ ràng chỉ là bị cay do ăn lẩu Tứ Xuyên, vậy mà qua giọng hắn nói ra, lập tức trở nên gợi cảm đến ghê rợn.

Tôi rủa thầm tên bệnh hoạn, thì lại nghe giọng thì thầm lẩm bẩm như điên dại vang lên từ loa điện thoại:

“Muốn nhốt vợ lại quá.”

“Vợ sẽ muốn chạy trốn, nhưng không sao, anh có thể dùng xích sắt trói vợ trên giường.”

“Nếu vợ sợ mà khóc thì sao?”

“Tội nghiệp quá... Dễ thương quá...”

Giọng hắn run rẩy, mang theo sự điên cuồng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Lúc đó anh sẽ l.i.ế.m từng giọt, từng giọt nước mắt của vợ...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận