Yêu Em Từ Bóng Tối

10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng ánh đèn vàng dịu nhẹ cũng không làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Tôi nằm nghiêng, ôm chăn cuộn tròn, cả người căng cứng.

Tôi đã khóa tất cả cửa sổ, cửa chính. Nhưng tim vẫn đập thình thịch.

Sau đó, tôi lại mơ.

Trong mơ, tôi nằm trên giường, bất động như ban ngày trong video.

Không thể cử động, không thể mở mắt, không thể nói gì.

Mơ hồ cảm nhận được một đôi tay chậm rãi, mơn trớn từ cổ xuống vai, rồi lướt đến eo...

Trong mơ tôi hoảng sợ vùng vẫy, nhưng không thể thoát.

Chỉ có thể nghe thấy giọng hắn kề sát tai mình:

“Bé cưng... sao lại không nghe lời như vậy?”

“Anh đã đối xử tốt với em như thế mà...”

Giọng hắn nhẹ nhàng, dịu dàng đến rợn người, mỗi từ thốt ra đều như rót thẳng vào xương tủy.

Tôi gào lên, giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya.

Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn xung quanh. Căn phòng tối lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của chính mình vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Tôi run rẩy rút điện thoại, mở WeChat, nhấn vào khung chat với Giang Du Bạch.

Tôi gõ một dòng:

Học là phải điên cuồng:

“Anh… đang ngủ chưa?”

Gửi xong, tôi lại do dự, định thu hồi.

Nhưng chỉ hai giây sau, đối phương đã trả lời.

Giang Du Bạch:

“Chưa. Có chuyện gì sao?”

Tôi nhìn dòng chữ đơn giản ấy mà thấy sống mũi cay cay.

Tôi nhắn lại:

Học là phải điên cuồng:

“Tôi... có thể nói chuyện với anh một lát không?”

Giang Du Bạch:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/10.html.]

“Ừ. Gọi đi.”

Tôi chần chừ trong giây lát, rồi nhấn nút gọi thoại.

Cuộc gọi chỉ reo một tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy.

Giọng của Giang Du Bạch vẫn bình tĩnh như thường, mang theo chút khàn khàn vì đêm khuya:

“Ừ, tôi nghe.”

Tôi bỗng không biết nên mở lời thế nào.

Ngón tay nắm chặt ga giường, tôi cúi đầu nói nhỏ:

“Xin lỗi... làm phiền anh rồi.”

“Không sao,” anh nói, “tôi vốn cũng chưa ngủ.”

Tôi nghe thấy tiếng gió nhẹ thoảng qua bên kia đầu dây, như thể cửa sổ anh đang hé mở, gió đêm lùa vào lành lạnh.

“...Tôi gặp ác mộng,” tôi nói, “mơ thấy hắn lại đến.”

“Cảm giác... rất chân thật. Tôi không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, hắn cứ chạm vào tôi, thì thầm bên tai...”

Tôi kể rất chậm, từng chữ như bị kéo lê từ cổ họng ra ngoài.

Nói đến đây, tôi cảm thấy khóe mắt nóng lên.

Có tiếng im lặng ở đầu dây bên kia.

Sau đó là giọng trầm thấp mà kiên định của Giang Du Bạch vang lên:

“Cô không sao đâu.”

“Tôi sẽ ở đây.”

Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng khiến hốc mắt tôi lập tức cay xè.

Tôi cắn môi, khẽ “ừ” một tiếng.

Giang Du Bạch hỏi:

“Muốn nói chuyện thêm chút nữa không? Hoặc tôi kể cho cô nghe gì đó, để dễ ngủ lại.”

Tôi bất ngờ.

Một người như anh — lạnh lùng, ít nói, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ kể chuyện cho người khác nghe trước khi ngủ.

“Anh... sẽ kể gì?”

“Tôi kể chuyện pháp luật vậy,” anh thản nhiên nói, “vừa học được một vụ án thú vị tuần trước.”

Tôi bật cười thành tiếng, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà dịu xuống.

“Vậy... kể đi.”

Sau đó, Giang Du Bạch bắt đầu kể cho tôi nghe một vụ án thật — liên quan đến danh dự, quyền riêng tư và giám sát công nghệ cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận