Yêu Em Từ Bóng Tối

25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một người từng xuất hiện bên cạnh tôi, cùng học một lớp, từng cười cùng, từng im lặng đứng cách tôi vài bước —

bây giờ lại quay lại dưới thân phận của một kẻ rình rập biến thái.

Tôi không dám nghĩ thêm nữa.

Đêm hôm đó, tôi mất ngủ.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại là lại thấy bóng dáng mờ ảo của cậu bé năm xưa ngồi cuối lớp, ánh mắt không bao giờ rời khỏi tôi.

Tôi không biết liệu Trình Dật có thật sự là “hắn” hay không.

Nhưng tôi biết — mọi chuyện đã bước sang một chương mới, nguy hiểm hơn, sâu hơn, và tối tăm hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Giang Du Bạch:

“Hôm nay đừng ra ngoài một mình.”

“Tối anh qua.”

Tôi trả lời:

“Ừ.”

Nhưng đến buổi chiều, tôi lại nhận được một phong bì thư khác — lần này bỏ ngay vào hộc bàn của tôi trên giảng đường.

Mở ra.

Bên trong là một đoạn thư viết tay — nét chữ gọn gàng, nghiêng nhẹ, trông... rất quen.

“Hà Lệ,

Tớ vẫn luôn thích cậu.

Từ năm lớp 8, khi cậu cười với tớ lần đầu tiên.

Nhưng tại sao…

Cậu chưa từng nhìn thấy tớ?

Cậu luôn rực rỡ như mặt trời, còn tớ thì chỉ là cái bóng phía sau.

Giờ thì tớ đã có cách để giữ cậu lại rồi.

Lần này… tớ sẽ không để cậu chạy nữa.”

Không ký tên.

Chỉ có một vết mực loang ở cuối dòng, giống như... một nụ cười méo mó bị kéo dài.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay, trong lòng lạnh toát.

Nét chữ này… tôi từng thấy ở đâu đó.

Không phải trong thời gian gần đây, mà là từ rất lâu rồi — thời cấp hai, trong một cuốn sổ tay mượn vở, hay thậm chí là… phía sau một tờ giấy nháp không tên.

Tôi nhớ lại hồi ấy, mỗi lần thi giữa kỳ, luôn có ai đó âm thầm đặt một cây bút máy mới trong ngăn bàn của tôi.

Tôi từng nghĩ là nhầm lẫn, sau đó là trêu đùa, rồi quên luôn.

Bây giờ nghĩ lại — có lẽ… vẫn luôn là “cậu ấy”.

Trình Dật.

Cậu học sinh mờ nhạt, không ai nhớ rõ, luôn ngồi một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/25.html.]

Cậu bé mà tôi từng chỉ chào một câu “chào buổi sáng”, rồi không nghĩ gì thêm.

Buổi tối hôm đó, Giang Du Bạch đến nhà tôi sớm.

Tôi kể cho anh nghe về bức thư, về những điều tôi nhớ được từ hồi cấp hai, về Trình Dật và những dấu hiệu nhỏ nhặt mà tôi từng xem nhẹ.

Nghe xong, Giang Du Bạch chỉ nói một câu:

“Có thể hắn chưa từng rời đi.”

Tôi giật mình:

“Ý anh là gì?”

“Không phải đi nước ngoài. Không phải mất tích. Mà là… luôn ở gần, nhưng với một cái tên khác, một thân phận khác.”

Tôi cảm thấy gai ốc nổi khắp người.

“Anh nghĩ hắn ở trường này?”

Giang Du Bạch gật đầu:

“Chính xác hơn là — khả năng rất cao, ‘hắn’ vẫn luôn học cùng trường với em. Có thể cùng ngành, hoặc gần đó. Thậm chí… em từng chạm mặt hắn rất nhiều lần.”

Tôi ôm chặt cốc nước trong tay, không nói được gì.

Giang Du Bạch rút điện thoại, mở ra một loạt ảnh chụp màn hình:

“Anh đã nhờ bạn tra danh sách học sinh từng học cùng cấp hai với em, hiện đang ở đại học Z.”

“Có một số người khớp thông tin. Trong đó có một người... rất đáng nghi.”

Anh đưa điện thoại cho tôi.

Trên màn hình là một hồ sơ sinh viên:

Họ tên: Trình Khải.

Khoa: Truyền thông.

Năm 4.

Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ — một khuôn mặt gầy, sống mũi cao, môi mím lại, đeo kính mỏng.

Không giống Trình Dật năm xưa. Nhưng ánh mắt ấy — lạnh nhạt, yên lặng, và hơi lệch — khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi gần như khẳng định:

“Là cậu ta.”

Giang Du Bạch gật đầu, nhưng vẫn cẩn trọng:

“Còn cần thêm bằng chứng. Anh sẽ theo dõi hắn.”

Tôi nhìn anh, lồng n.g.ự.c dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ — sợ hãi, hoang mang, và một chút… an toàn.

Tôi hỏi khẽ:

“Nếu em thật sự bị theo dõi suốt mấy năm mà không hề hay biết…”

“Em có phải rất ngốc không?”

Giang Du Bạch đáp rất nhanh:

“Không. Là vì em luôn nghĩ người khác cũng sạch sẽ, bình thường như em.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận