Yêu Em Từ Bóng Tối

20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy… cái người nắm lấy tay tôi lúc đó là… Giang Du Bạch?

Chưa kịp tiêu hóa thông tin, chị ấy tiếp tục:

“Nghe nói cậu ấy lúc đó sợ gần chết. Mặc nguyên đồ ướt tìm cậu cả đêm, rồi báo bảo vệ, báo cả cảnh sát…”

“Nếu không nhờ camera an ninh ký túc xá, cũng chẳng ai biết cậu đã về từ lúc nào.”

Tôi vò tóc:

“Hôm qua tớ cứ tưởng là tên biến thái kia quay lại…”

Chị ấy thở dài lần nữa:

“Cậu ấy cũng đoán được rồi. Sáng nay đã giải thích hết mọi chuyện với chúng tớ.”

“Giờ thì tốt rồi, không sao cả.”

Tôi vẫn còn hơi mơ hồ, như thể vừa mộng du suốt cả đêm.

Chị vỗ vai tôi, ánh mắt nặng nề hơn hẳn:

“Khuyên thật đấy. Nên qua thăm Giang Du Bạch đi.”

“Hôm qua cậu ấy mặc đồ ướt suốt đêm. Sáng nay lúc rời đi, sắc mặt dọa người luôn.”

Khi tôi về tới nhà, phát hiện có thứ gì đó treo lủng lẳng ở tay nắm cửa.

Là chiếc móc khóa tôi đánh rơi hôm qua — ai đó đã nhặt được và treo lên bằng một sợi dây đỏ.

Tôi cầm lên xem, phát hiện… có thêm một chiếc chìa khóa lạ.

Trái tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi cầm chùm chìa khóa, đi tới nhà Giang Du Bạch bên cạnh.

Cắm thử chiếc chìa vào ổ khóa cửa nhà anh —

“Cạch.”

Cửa mở ra.

Cửa “cạch” một tiếng mở ra.

Tôi đứng ngây người ở ngưỡng cửa, nhìn vào trong.

Không có ai.

Căn phòng yên tĩnh, mọi thứ vẫn ngăn nắp gọn gàng như mọi khi.

Tôi bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/20.html.]

Phòng khách vẫn vậy, ánh sáng vàng ấm áp hắt xuống sàn gỗ, ghế sofa xếp gối cẩn thận, trên bàn trà vẫn còn mấy quyển sách mở dở — rất giống một nơi vừa có người rời đi trong vội vàng.

Tôi thay dép, rón rén đi vào trong, cảm giác như kẻ đột nhập.

Đi qua hành lang, tôi khẽ gọi:

“Giang Du Bạch?”

Không ai trả lời.

Tôi thử đẩy cửa phòng ngủ — cửa khép hờ, bên trong tối om, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ khe rèm cửa.

Anh đang nằm trên giường, đắp chăn, gối đầu quay vào trong tường.

Tôi bước đến gần một chút, cất giọng nhẹ như sợi tơ:

“...Giang Du Bạch?”

Anh không phản ứng.

Tôi đi vòng ra phía bên kia giường.

Khi nhìn thấy gương mặt anh — tôi lập tức sững người.

Gương mặt trắng bệch, hơi ửng đỏ bất thường ở gò má.

Mái tóc hơi ướt dính bết vào trán, môi khô nứt, thở cũng hơi nặng nhọc.

Anh... sốt rồi.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào trán anh — nóng rực.

Tôi vội lấy điện thoại, gọi số bệnh viện gần nhất, lại tìm túi chườm, thuốc hạ sốt, khăn lau... lục tung cả nhà anh lên.

Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng giúp anh hạ được chút nhiệt.

Đến khi mọi thứ tạm ổn, tôi mới ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn anh nằm yên, gò má vẫn hơi đỏ vì sốt.

Cảm xúc trong lòng tôi dâng lên như thủy triều.

Người này, hôm qua vì tôi mà ướt mưa cả đêm, tìm tôi khắp nơi, thậm chí còn bị tôi đánh nhầm... vậy mà vẫn không nói một câu trách móc.

Tôi cúi người, khẽ khàng vén sợi tóc ướt trên trán anh ra sau tai.

Anh không tỉnh, chỉ hơi chau mày, khẽ khịt mũi một cái.

Tôi nhìn anh, chợt thấy tim mình đập lệch một nhịp.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy rõ ràng rằng —

tôi muốn ở cạnh người này.

Không phải vì cảm kích, hay cảm động, mà là... thật lòng thích anh ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận