Tôi nhắm mắt, tựa đầu vào lưng ghế, thấp giọng nói:
“Giang Du Bạch… tôi không hiểu nổi… tại sao tôi lại bị dính vào những chuyện này…”
Bên kia đầu dây vang lên tiếng thở dài rất nhẹ.
“Là lỗi của tôi.”
Tôi sững người, mở mắt:
“Gì cơ?”
“Có lẽ vì tôi quá lơ là. Đáng lẽ tôi phải chú ý sớm hơn.”
Giọng anh rất thấp, mang theo chút tự trách.
Tôi bỗng thấy cổ họng nghẹn lại, không biết nên nói gì.
Lúc này, màn hình điện thoại bỗng sáng lên — lại là một tin nhắn từ số lạ kia.
Số lạ:
“Bé cưng hôm nay hơi lạnh nhỉ? Mặc váy ngắn thế có bị cảm không?”
Tôi toàn thân cứng đờ.
Tôi đang mặc váy ngắn.
Ngay bây giờ.
Hắn đang nhìn tôi.
Tôi lập tức đứng bật dậy, như thể sau lưng có ai đang chĩa thẳng ánh mắt vào mình.
Hai tay siết chặt điện thoại, tôi run rẩy mở rèm cửa ra một khe nhỏ.
Bên ngoài trời đã ngả tối, đèn hành lang hắt xuống bậc cầu thang loang lổ những mảng sáng tối đan xen.
Không một bóng người.
Tôi khẩn trương đóng rèm lại, quay lưng dán sát vào tường, tim đập loạn như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Hắn... đang ở gần đây.
Hắn biết rõ tôi đang mặc gì.
Thậm chí có thể đang đứng ngay trước cửa nhà tôi, hoặc... một nơi nào đó đủ gần để nhìn xuyên qua cửa sổ.
Tôi gần như bật khóc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lập tức gửi đoạn tin nhắn đó cho Giang Du Bạch.
Chưa đầy ba giây sau, anh gọi điện đến.
Tôi bắt máy, anh nói nhanh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/14.html.]
“Đừng hoảng. Tôi đang ở gần, lập tức qua ngay.”
Tôi chưa kịp phản ứng gì, điện thoại đã ngắt.
Không đến ba phút sau, chuông cửa nhà tôi vang lên —
“Ding dong——”
Tôi nhìn qua mắt thần.
Là anh.
Tôi vội mở cửa.
Giang Du Bạch mặc áo hoodie xám, còn đeo tai nghe bluetooth, thở hơi gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Anh vừa bước vào nhà đã quay người khóa trái cửa, kiểm tra kỹ lưỡng mọi chốt khóa rồi mới quay lại nhìn tôi.
“Cô có bị sao không?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, nhưng giọng vẫn còn run:
“Hắn biết tôi mặc gì… ngay lúc này…”
Giang Du Bạch cau mày, bước nhanh tới kéo rèm cửa che kín lại lần nữa, rồi kiểm tra tất cả các cửa sổ, cửa sau, nhà tắm, thậm chí cả ban công.
Xác nhận không có gì bất thường, anh mới quay về đứng trước mặt tôi.
“Bây giờ ổn rồi.”
Tôi nhìn anh, cảm thấy toàn bộ sự sợ hãi dồn nén trong n.g.ự.c như vỡ tung —
Tôi nhào tới ôm chặt lấy anh.
Không nói một lời.
Chỉ muốn một nơi để bám víu.
Ban đầu, Giang Du Bạch có hơi cứng người, sau đó dần dần, tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, ôm lấy tôi thật chắc.
Anh không hỏi tôi có sợ không, cũng không nói bất cứ lời an ủi sáo rỗng nào.
Chỉ im lặng ôm tôi, như một bức tường an toàn vững chãi.
Qua một lúc lâu, tôi mới dần bình tĩnh lại, lùi ra sau một bước, đỏ mặt nói nhỏ:
“Xin lỗi… tôi không cố tình…”
“Không sao,” anh nói, “cô cần một điểm tựa.”
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trái tim đập loạn không biết là vì sợ hay vì… một điều gì khác đang len lỏi trong lồng ngực.