Giang Du Bạch lắc đầu:
“Xét theo tâm lý tội phạm, khả năng đó không cao.”
“Loại người này thường vừa cực kỳ tự đại, vừa cực kỳ tự ti.”
“Họ có sự chiếm hữu bệnh hoạn với mục tiêu của mình, nhưng khi bị đối phương thật sự tiếp cận, họ sẽ rút lui.”
“Vì vậy tôi mới bảo cô đưa ra nhượng bộ trước, sau đó mới là cảnh cáo.”
Tôi gật đầu lia lịa, cảm thấy quá chuyên nghiệp luôn.
Giang Du Bạch gập laptop lại:
“Tôi sẽ tiếp tục theo dõi tài khoản này.”
“Nếu hắn thay đổi vị trí, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sau đó, anh đề nghị tôi, để an toàn thì thời gian này cứ ở nhà.
Anh còn gửi cho tôi một hướng dẫn kiểm tra camera siêu nhỏ, bảo tôi kiểm tra kỹ nhà và phòng ký túc xá.
Tôi lần lượt ghi nhớ hết, lần đầu tiên sau chuỗi ngày căng thẳng, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
“Tôi thật sự cảm ơn anh!” Tôi vừa cảm động vừa lắp bắp:
“Tôi... tôi cũng không biết phải thay mặt bạn tôi cảm ơn anh sao cho đủ.”
Giang Du Bạch xua tay:
“Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nói rồi anh đứng dậy, nhưng bất ngờ khựng lại, tay ôm lấy bụng.
Tôi theo phản xạ đỡ lấy cánh tay anh:
“Sao vậy?”
Anh đứng vững lại, hơi né tránh sự giúp đỡ của tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/16.html.]
“Không sao, bệnh cũ thôi.”
Tôi đoán:
“Đau dạ dày à?”
Anh gật đầu, sắc mặt tái nhợt:
“Ừ. Hồi đi du học thường xuyên bỏ bữa sáng.”
Tôi chợt lóe lên một ý tưởng để cảm ơn anh:
“Vậy... hay là sau này mỗi sáng tôi làm bữa sáng, tiện thể mang cho anh một phần nhé?”
“Dù gì nhà chúng ta cũng gần nhau.”
Mười ngày sau khi tôi gửi tin nhắn cảnh cáo đến tài khoản có avatar đen, Giang Du Bạch nói với tôi rằng IP của tài khoản đó đã chuyển hướng ra nước ngoài, rồi sau đó không thể theo dõi được nữa.
Tôi mở tài khoản ấy ra thì phát hiện: nó đã bị xóa.
Chúng tôi suy đoán rằng người đó vì sợ bị vạch trần nên đã hủy tài khoản rồi bỏ trốn ra nước ngoài.
Có vẻ như mọi chuyện đã khép lại một cách tốt đẹp.
Mọi chuyện tưởng chừng như đã sóng yên biển lặng.
Trong khoảng một tháng sau đó, tôi bắt đầu mang bữa sáng cho Giang Du Bạch mỗi ngày.
Mỗi lần như vậy, anh đều lịch sự nhưng có phần xa cách mà cảm ơn tôi, rồi vào cuối tuần sẽ mời tôi một bữa để “đáp lễ”.
Thứ Sáu, trong buổi thảo luận nhóm của đề tài nghiên cứu, một sư đệ đang trình bày báo cáo với vẻ mặt sống không còn gì để mất.
Chưa đến lượt tôi, nên tôi lén cúi đầu dưới bàn nhắn tin.
【Gia đình vui vẻ (3)】
Bố tôi: “@Học là phải điên cuồng Bố mẹ bay đi Cáp Nhĩ Tân chơi đây, thứ Hai mới về.”
Mẹ tôi: “Trong tủ lạnh có để phần cherry cho con, nhớ ăn đó~~”
Học là phải điên cuồng: “Mèo con rơi nước mắt.gif”