Yêu Em Từ Bóng Tối

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời nói vượt quá giới hạn ấy, cùng với cảnh tượng bệnh hoạn kia, tràn vào đầu tôi như sóng dữ.

Tôi không thể kiểm soát được nhịp tim tăng vọt, não như bị chập mạch.

Tức giận đến phát điên, tôi chộp lấy một cái gối, hung hăng đè lên điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi video, như thể muốn dùng gối đè c.h.ế.t tên khốn đó xuyên qua màn hình.

Một lúc sau, chiếc điện thoại dưới lớp gối mới hoàn toàn im lặng.

Tôi thở hổn hển ngồi phịch xuống giường, đầu óc hỗn loạn như một nồi lẩu thập cẩm.

Bình tĩnh lại đôi chút, tôi đưa tay sờ lên gò má vẫn còn đỏ bừng của mình, rồi lật mạnh chiếc gối lên.

Cuộc gọi đã kết thúc.

Chiếc điện thoại im lìm và vô tội nằm nguyên chỗ cũ.

Tôi nghiến răng, nắm chặt lấy điện thoại, không chần chừ thêm giây nào, lập tức chạy sang nhà Giang Du Bạch bên cạnh, không ngừng nhấn chuông cửa.

Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy ai trả lời từ bên trong.

Tôi thấy hơi kỳ lạ. Mới hai tiếng trôi qua, chẳng lẽ Giang Du Bạch đã ra ngoài?

Tôi mở điện thoại, kéo lên giao diện trò chuyện với Giang Du Bạch — khung chat trống trơn, tôi gõ nhanh:

Học là phải điên cuồng:

“Anh hàng xóm, anh không có ở nhà à?”

【Bạn đã vỗ nhẹ Giang Du Bạch】

Học là phải điên cuồng:

“Gấp! Gấp lắm luôn!”

Đối phương trả lời rất nhanh.

Giang Du Bạch:

“Ừ. Có việc phải quay về trường một chuyến.”

“Xử lý chuyển đổi tín chỉ của chương trình trao đổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/7.html.]

“Có chuyện gì sao?”

Tôi cắn môi dưới.

Nghe có vẻ là chuyện quan trọng. Giờ tôi nhờ anh ấy giúp tra IP liệu có phiền phức quá không?

Còn chưa kịp gõ gì, điện thoại lại rung lên.

Giang Du Bạch:

“Hôm nay chắc tôi không rảnh.”

“Ngày mai là thứ Bảy, tôi sẽ ở nhà.”

Học là phải điên cuồng:

“Được! Vậy hẹn rồi nha, mai 8 giờ sáng tôi qua tìm anh, được không?”

Đối phương chỉ gửi lại một chữ “Ừ” lạnh nhạt, rồi không còn tin nhắn nào nữa.

Tôi gửi một sticker mèo con chắp tay cảm ơn.gif, sau đó ôm điện thoại vào ngực, thở ra một hơi thật dài.

Một đêm trằn trọc khó ngủ.

Cuối cùng cũng chờ được đến sáng, tôi đúng 8 giờ đã nhấn chuông nhà hàng xóm.

Lần này, Giang Du Bạch mở cửa rất nhanh.

Anh nhẹ gật đầu với tôi: “Vào đi.”

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, tôi không chần chừ liền rút điện thoại ra:

“Có tin vui! Đã kết bạn được với tài khoản của tên biến thái đó rồi!”

Nghĩ đến mấy lời tôi từng lấy cớ “bạn của tôi” để kể chuyện với Giang Du Bạch, tôi vội vàng bổ sung:

“Là bạn tôi mới thêm hôm qua, vừa thêm là nhờ tôi giúp ngay.”

Tôi chuyển màn hình điện thoại sang giao diện trò chuyện với tên biến thái rồi đưa cho Giang Du Bạch.

Anh không hỏi thêm gì, nhận lấy điện thoại từ tay tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận