Yêu Em Từ Bóng Tối

12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị kéo vào một tình huống như thế này — bị một kẻ biến thái theo dõi, thậm chí đe dọa, mà người duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn lại là… hàng xóm mới về, một chàng trai lạnh lùng học luật.

Tôi cười tự giễu.

Buổi trưa, tôi hâm nóng phần cơm thừa trong tủ lạnh, ăn lấy lệ cho có.

Lúc đang rửa bát, điện thoại lại rung.

Tôi vội lau tay, mở lên xem — là tin nhắn từ số lạ.

Số lạ:

“Bé cưng hôm qua ngủ ngon không?”

Tôi lập tức chụp màn hình, chuyển tiếp cho Giang Du Bạch.

Không tới một phút sau, anh gọi điện đến.

Tôi vừa bắt máy, bên kia đã nói thẳng:

“Bình tĩnh. Đừng trả lời hắn.”

Tôi siết chặt điện thoại, gật đầu dù biết anh không nhìn thấy:

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Tốt. Cứ làm như hôm qua, lưu lại toàn bộ nội dung. Hắn đã lên tiếng tức là đang tiếp tục mắc câu.”

Tôi hít sâu một hơi:

“Anh nói... hắn đang quan sát tôi sao?”

“Không loại trừ khả năng đó,” Giang Du Bạch nói, “nhưng hắn chủ động nhắn tin cũng đồng nghĩa với việc hắn muốn có phản hồi. Cô không trả lời, hắn sẽ ngày càng nôn nóng, càng dễ để lộ sơ hở.”

Tôi gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Sau khi cúp máy, tôi đặt điện thoại xuống, quay người nhìn về phía cửa sổ đã được che kín.

Tôi có cảm giác như có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ một nơi nào đó trong thành phố này.

Âm thầm. Biến thái. Và điên loạn.

Tôi không sợ nữa.

Tôi muốn hắn bị bắt. Muốn hắn phải trả giá vì từng giây từng phút tôi sống trong sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/12.html.]

Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Giang Du Bạch:

Học là phải điên cuồng:

“Nếu bắt được hắn... anh có thể cho tôi tự tay tát hắn một cái không?”

Rất nhanh sau đó, anh trả lời:

Giang Du Bạch:

“Tát mười cái cũng được.”

 

Ngày hôm sau, tôi đến trường đúng giờ, không quên gửi tin nhắn cho Giang Du Bạch trước khi ra khỏi nhà.

Anh đáp lại rất nhanh:

Giang Du Bạch:

“Tôi đang ở gần trường. Nếu có gì bất thường, gọi tôi.”

Tôi gõ lại hai chữ “Cảm ơn” rồi cất điện thoại vào túi.

Dù vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng vì biết có người âm thầm theo dõi tình hình giúp mình, tôi cũng cảm thấy bớt hoảng loạn.

Buổi học hôm đó trôi qua tương đối yên ổn, không có tin nhắn nào, cũng không có dấu hiệu gì khả nghi.

Tan học, tôi chuẩn bị ra về thì chợt nghe một giọng nữ vang lên phía sau:

“Ê, Tiểu Lệ đúng không?”

Tôi quay lại — là một cô gái tóc nhuộm nâu, mặc váy ngắn, gương mặt trang điểm kỹ càng.

Cô ta tự nhiên khoác tay tôi, kéo tôi sang một bên:

“Có thể nói chuyện một chút không?”

Tôi thoáng giật mình, nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ.

Cô ta kéo tôi tới gần cầu thang thoát hiểm vắng người, sau đó buông tay, khoanh tay nhìn tôi:

“Cô quen Giang Du Bạch à?”

Tôi sững người:

“Gì cơ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận